Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y - Chương 4: Tôi không có ba
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y


Chương 4: Tôi không có ba


Edit: Ry

Giải Dương vội vàng nhớ lại cốt truyện, với toàn bộ câu hỏi của Cừu Hành, anh trả lời qua loa bằng đủ thể loại “Không rõ lắm” “Chắc vậy” “Có lẽ” “Ừ”.

Giọng điệu Cừu Hành càng lúc càng nặng nề, câu hỏi cũng càng lúc càng ngắn, cuối cùng hoàn toàn im lặng. Bầu không khí trong xe xuống tới điểm đóng băng, tài xế run lẩy bẩy, rất muốn bóp cổ Giải Dương mà lắc cho anh phun nhiều hơn mấy chữ!

Xe đi vào bãi đậu xe dưới đất của công ty con Vinh Đỉnh ở thành phố S, Cừu Hành xuống xe rời đi, một ánh mắt cũng không cho Giải Dương.

Tài xế lấy khăn tay ra lau mồ hôi.

Thôi xong, ông chủ tức đến mức không thèm đợi y mở cửa xe đã tự mình đi thẳng.

Giải Dương cuối cùng cũng tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn tài xế, anh hỏi: “Tôi có thể tự do hoạt động không?”

“À… Hả?” Nụ cười của tài xế mang vị cay đắng: “Cái này… Cái này e là không được. Giữa trưa ngài còn phải cùng ông chủ đi gặp chủ tịch Giải, không thể tùy ý rời đi được.”

“Cho nên ý anh là tôi ở lại đây chờ?”

“Đương, đương nhiên là không.” Tài xế cả gan đoán tâm tư của ông chủ nhà mình, thử đề nghị: “Nếu không thì tôi đưa ngài đi dạo xung quanh nhé? Đợi đến giờ cơm trưa tôi sẽ đưa ngài về lại đây.”

Giải Dương chỉ là muốn tìm chỗ nào đó yên tĩnh để suy nghĩ một chút về tương lai sau này, nghe vậy thì gật đầu, đáp: “Được… Gần đây có rạp chiếu phim không? Tôi muốn xem phim.”

Mười phút sau, hai người đến rạp chiếu phim gần nhất.

Tài xế nhìn poster tuyên truyền trong rạp chiếu phim, hỏi anh: “Đạo diễn Chu Hoài Nhân vừa ra phim mới là «Tháng sáu Hoài An», có vẻ như được đánh giá khá cao, ngài có muốn xem phim này không? Tôi sẽ đi mua vé cho ngài.”

«Tháng sáu Hoài An» là tác phẩm điện ảnh đầu tay của nữ chính, cũng là một tình tiết quan trọng.

Ánh mắt Giải Dương dừng lại ở poster của «Tháng sáu Hoài An», lắc đầu, chỉ vào một góc vắng tanh: “Không, tôi muốn xem cái này, anh đi mua vé đi.”

Tài xế nhìn sang, mấy chữ to đùng buổi diễn chuyên đề hoài cổ kinh điển đập vào mắt. Buổi diễn chuyên đề là kiểu chiếu liên tục mười mấy bộ phim, xem hay đi lúc nào cũng được. Trên poster có một loạt tên phim được chiếu, không có ngoại lệ, tất cả đều là phim kháng chiến.

“…” Gu của Giải tiên sinh thật đặc biệt.

Tài xế đi mua vé, tiện thể gửi tin nhắn báo cáo lại với Cừu Hành hướng đi của mình và Giải Dương.

Sau khi tài xế đi, Giải Dương chuyển ánh mắt về poster của «Tháng sáu Hoài An», quan sát hình nữ chính được in ở trong góc, xoay người rút một tờ quảng cáo phim.

Không có gì bất ngờ, phòng chiếu chuyên đề hoài cổ kinh điển vắng tanh, Giải Dương chọn một góc ngồi xuống, lấy bắp rang và đồ uống trong tay tài xế, còn ra hiệu cho y ngồi xa một chút.

Đồ ăn bị cướp, tài xế giận mà không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi ra hàng sau.

Trên màn hình lớn, binh sĩ đầy bụi đất đang lăn lộn trong chiến hào, Giải Dương ăn một miếng bắp rang, dựa vào ghế nhắm mắt lại.

Muốn thay đổi vận mệnh phải chết của anh, phương pháp đơn giản nhất chính là ly hôn với Cừu Hành, rời xa khỏi phạm vi của cốt truyện. Nhưng con đường này trước mắt mà nói thì không làm được. Cừu Hành là đứa con hiếu thảo, cuộc hôn nhân xung hỉ này là do mẹ Cừu sắp xếp, mà mẹ Cừu tuổi tác đã cao, cơ thể không còn khỏe nữa, Cừu Hành sẽ không chống lại ý của bà. Sáng nay thăm dò thì thái độ của Cừu Hành cũng đúng là không chịu nhả. Xét thấy địa vị cực kì không bình đẳng của mình và Cừu Hành, chỉ cần Cừu Hành không muốn, cuộc hôn nhân này chắc chắn không ly được.

Giải Dương lại cầm lấy một miếng bắp rang bỏ vào miệng, dùng răng nhẹ nhàng nghiền, sau khi nhai nát rồi lại dùng đầu lưỡi liếm sạch, chậm rãi nhấm nháp hương vị ngọt ngào.

Nếu không ly hôn được thì chỉ còn cách đào sâu vào cốt truyện, quấy lên chút mưa gió. Trong tiểu thuyết gốc, cuối cùng bia đỡ đạn chết do tai nạn xe cộ, ở tình hình như vậy, ai sẽ là người muốn giết bia đỡ đạn?

Nam chính có khả năng, biện pháp đoạt quyền của y không quá vinh quang, bia đỡ đạn lại biết quá nhiều, nếu không chết thì chính là một tai họa ngầm. Nữ chính cũng có khả năng, cuối cùng nữ chính đối với Cừu Hành là hổ thẹn nhiều hơn hận thù, trong nội tâm cực kì chán ghét bia đỡ đạn đã phản bội Cừu Hành. Đám người nhà họ Cừu phụ thuộc vào Cừu Hành để sinh tồn cũng có khả năng, bọn họ hận bia đỡ đạn phá hủy cuộc sống an nhàn sung sướng của họ. Người nhà họ Phong cũng có khả năng, người nhà họ Phong hận tất cả người nhà họ Cừu, bia đỡ đạn cũng miễn cưỡng được xem là nửa họ Cừu. Mà người nhà của bia đỡ đạn lại càng có khả năng, bọn họ hận bia đỡ đạn phá hủy cái đùi bọn họ vất vả lắm mới ôm được. Cái đám nam phụ nữ phụ tạm thời chưa lên sân khấu kia cũng nằm trong diện tình nghi luôn, vì về sau bọn họ đều trở thành chân chó của nam chính nữ chính, luôn thay nhân vật chính làm này làm kia… Tóm lại là, tất cả người trên thế giới này đều muốn giết bia đỡ đạn – ngoài Cừu Hành. Bởi vì trước khi bia đỡ đạn tèo, hắn đã chết bệnh, không có cơ hội ra tay.

Giải Dương cắn nát bắp rang.

Hay lắm, toàn bộ đều là phản diện.

Anh mở mắt, lấy tờ quảng cáo trong túi ra nhìn.

Thật ra trong tất cả, thứ khiến anh cảm thấy khó giải quyết nhất không phải là chuyện tương lai phải chết hay là thân phận chồng hờ của cái thân thể này, mà là cái bàn tay vàng tác giả đã thiết lập cho nữ chính.

Trong nguyên tác, nữ chính có một cái bàn tay vàng gọi là Hệ Thống Trao Đổi Giá Trị Yêu Thích. Cái hệ thống này rất khủng bố, có thể tùy tiện lấy từ fan hâm mộ của nữ chính hoặc từ bất kì người nào đó một thứ gọi là chỉ số yêu thích, rồi căn cứ theo ý muốn của nữ chính, đổi chúng thành nhan sắc, may mắn, kĩ thuật diễn, thậm chí là thiện cảm của một người nào đó. Dựa vào cái hệ thống này, nữ chính dễ dàng trở thành kẻ chiến thắng của đời người.

Trong truyện, tất cả nhân vật quan trọng đều bị nữ chính đổi lấy thiện cảm, bao gồm cả nguyên chủ.

Giải Dương nhíu mày.

Cũng không biết là cái bàn tay vàng này sẽ gây ảnh hưởng cụ thể gì với người khác, liệu có chi phối tinh thần người ta không nhỉ.

Anh theo bản năng nắm chặt ngón tay, lại không cảm ứng được sự tồn tại của dị năng, hoảng hốt trong một cái chớp mắt, rồi thả tay ra.

Được rồi, vội cái gì.

Anh vứt tờ quảng cáo qua một bên, lại cầm một hạt bắp rang. Cái kỹ năng đổi thiện cảm của nữ chính kia chỉ có thể sử dụng khi tiếp xúc da thịt, cũng chỉ có tác dụng trong một quãng thời gian nhất định, và cuối cùng thì có thể gây được bao nhiêu thiện cảm vẫn phải phụ thuộc vào ấn tượng thật sự của người bị sử dụng với nữ chính. Chỉ cần anh cẩn thận một chút, hẳn là có thể đề phòng được việc trúng chiêu.

Nhưng mà có lẽ phải tiếp tục làm nghệ sĩ thôi, muốn tạo mưa quấy gió thì không thể chỉ làm một tên vô dụng ăn bám phản diện được.

Mười giờ rưỡi, Giải Dương đứng dậy.

Tài xế cũng vội vàng chạy tới hỏi: “Giải tiên sinh không xem nữa ạ?”

“Không.” Giải Dương đi ra ngoài, đi được hai bước bỗng đứng lại, quay đầu hỏi: “Anh có sạc điện thoại không?”

Hai người trở lại xe, tài xế tìm ra một sợi dây sạc và cục sạc dự phòng cho Giải Dương.

“Cảm ơn.”. truyện đam mỹ

“Đừng khách khí đừng khách khí, vậy… Chúng ta quay lại nhé?”

Giải Dương “Ừ” một tiếng, tìm ra chiếc điện thoại cũ của nguyên chủ, cắm sạc.

Điện thoại vừa khởi động máy, một cuộc gọi đã hiện lên, tên người gọi là “Cha”.

Giải Dương nhận điện thoại.

“Sao di động của mày luôn tắt máy thế hả! Đúng là không biết điều gì hết!” Giải Tu mở đầu bằng một câu mắng mỏ, sau đó vội vàng chuyển tới vấn đề chính: “Hôm qua tao đã định nói với mày rồi, ai dè lại không thấy mày đâu. Lát nữa đi ăn cơm nên giờ tao nói ngắn gọn thôi nhé. Mày không cần phải đi học nữa, cái nhóm nam gì kia cũng nghỉ đi, dẹp hết mọi việc chú tâm bám lấy Cừu Hành cho tao, phải cố gắng nắm lấy hắn, hiểu chưa?”

Hóa ra ngọn nguồn khiến nguyên chủ thành đứa ăn hại là đây.

Giải Dương trả lời: “Không hiểu, không thể, sau này đừng gọi nữa.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, cho số Giải Tu vào sổ đen.

Vừa thao tác xong, lại có một cuộc gọi đến, là Hồ Tiêu.

“Cậu chạy đi đâu rồi?” Giọng điệu Hồ Tiêu lại bình tĩnh đến không ngờ, nhưng có là thằng ngu cũng nghe ra được, sự bình tĩnh của hắn không phải không tức giận, mà là mưa bão chuẩn bị nổi lên.

Giải Dương trả lời: “Về nhà cắt đứt quan hệ với ba.”

Hồ Tiêu nghẹn lại: “Gì… Cái gì cơ?”

“Anh Tiêu, từ hôm nay trở đi, tôi không có ba.”

Sau một hồi yên tĩnh hít thở không thông, Hồ Tiêu gầm thét: “Cậu bớt bày trò vớ vẩn đi! Giải Dương, tôi cho cậu một tiếng, sau một tiếng cậu mà còn không xuất hiện thì không cần fan phản đối, tôi sẽ là người đầu tiên đá cậu ra khỏi nhóm!”

Cúp máy, chưa được nửa phút, lại có một cuộc gọi khác, người gọi là Kha Lam.

Giải Dương tiếp tục nhận.

“Cơ hội của cậu tôi trả lại cho cậu, đừng phá nữa.” Tiếng Kha Lam rất dễ nghe, nhưng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, mơ hồ mang theo châm chọc: “Giải Dương, có phải cậu cho rằng IUD sắp tàn rồi nên không xứng với giấc mộng cao quý của cậu không?” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Giải Dương nhíu mày, mắt thấy lại có một cuộc gọi nữa, phiền đến mức trực tiếp tắt máy.

Ở ghế lái, tài xế bị ép nghe hết tất cả nội dung các cuộc điện thoại, lén lút nuốt nước bọt, cứng người tiếp tục lái xe, dấu chấm hỏi trên đầu nhiều đến nỗi có thể cuốn thành một mớ bòng bong.

Lượng tin tức thật lớn, Giải chủ tịch dũng cảm thật đấy, dám dùng con trai để trói chặt ông chủ…

Sau khi công việc kết thúc, Cừu Hành cố ý lề mề một lúc mới đi xuống. Xe vẫn đỗ ở vị trí cũ, điểm khác biệt chính là, chỉ có một mình tài xế đứng chờ ở ngoài thang máy.

Cừu Hành sầm mặt: “Cậu ta chạy rồi?”

“Không không không, không phải.” Tài xế nhìn trợ lý Hà Quân đi theo sau Cừu Hành một cái, muốn nói lại thôi.

Hà Quân tự giác tránh ra một góc.

Trước khi Cừu Hành mất kiên nhẫn, tài xế giải thích ngắn gọn, thuật lại nội dung các cuộc điện thoại của Giải Dương.

Cừu Hành càng nghe nét mặt càng trở nên kì quái, lông mày nhướng cao, hắn hỏi: “Giải Dương kéo đen số của Giải Tu?”

Tài xế dùng sức gật đầu.

Cừu Hành ngẫm nghĩ hai giây, đột nhiên cười: “Đúng là… Thú vị.” Hắn nhanh chân đi đến bên cạnh xe, mở cửa ghế phụ ra: “Đi xuống, ngồi ghế sau đi.”

Giải Dương đẩy mũ trùm xuống, mở mắt ra nhìn hắn, anh hỏi: “Bữa trưa hôm nay tôi không đi được không?”

“Không thể.” Cừu Hành cười đến gió xuân ấm áp: “Có điều, nếu cậu xin tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc không đưa cậu theo.”

“…”

Giải Dương lập tức xuống xe, mở cửa ghế sau, khom người chui vào.

Cừu Hành hừ một tiếng, đi vòng sang bên kia mở cửa ngồi lên, sửa sang lại măng-sét, hỏi anh: “Tôi thích trẻ con nghe lời, nói đi, muốn thưởng cái gì?”

Giải Dương lấy di động ra khởi động máy: “Ly hôn, anh cho không?”

Cừu Hành trong một giây đổi thành bộ mặt u ám: “Xem ra thời kì phản nghịch của cậu vẫn chưa qua.”

Giải Dương mở Weibo: “Còn anh thì lại đến tuổi mãn kinh sớm.”

Cừu Hành lạnh lùng nhìn Giải Dương.

Giải Dương không hề lay động, mở Weibo ra nhìn danh sách hot search.

Trợ lý Hà Quân chứng kiến cách hai người ở chung, bất ngờ vô cùng, ngồi lên ghế phụ nhìn sang phía tài xế, mắt mang theo thắc mắc: Chuyện gì xảy ra vậy?

Tài xế lòng tràn đầy tang thương, đưa cho anh ta một ánh mắt “đừng dính vào, coi như mình điếc mù đi”, khởi động xe.

Hà Quân: “…”

Trên Weibo cực kì náo nhiệt, #Mộc Chu Dịch làm bẩn lễ phục của BV#, #Mộc Chu Dịch vô cớ vắng mặt trong tiệc tối từ thiện#, #Mộc Chu Dịch đắc tội BV#, mấy cái chủ đề này gần như càn quét hot search. Giống với cốt truyện gốc, quả nhiên nữ chính vì vắng mặt trong tiệc tối và làm bẩn lễ phục, cả đêm bị bôi đen, đám blogger ra sức phê phán cô không coi ai ra gì và từ thiện giả dối, đám anti cũng tranh thủ hướng gió mà bêu xấu nữ chính ở khắp mọi nơi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN