Sau khi ổn định tất cả công việc, ngày hôm nay, cả hai mẹ con Sở Nguyệt đi đến sân bay nước Anh.
Cô diện bộ đồ vest trắng của nữ doanh nhân, trên cổ đeo sợi dây chuyền mỏng đắt tiền, đeo kính râm khẽ nắm lấy tay chàng trai bé nhỏ bên cạnh.
Sở Kiệt cũng chẳng hề kém cạnh.
Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng gu ăn mặc cũng rất thời thượng, có chút trưởng thành.
Cậu diện áo vest được đặt may tinh xảo, bên trong là áo sơ mi, có thắt chiếc nơ nhỏ xinh xinh màu xanh dương đậm trông rất đáng yêu.
Cả hai chọn ngày hôm nay trở về bởi vì chỉ còn vài ngày nữa chính là sinh nhật tròn sáu tuổi của Sở Hạ.
Cho nên cô muốn tạo bất ngờ cho con bé chính là dẫn Sở Kiệt cùng về.
Trên máy bay hạng thương gia, Sở Kiệt vẫn chăm chú học tập.
Quyển tạp chí bằng tiếng Anh đã thu hút cậu cho nên mải dán mắt vào đó mà đọc trong suốt cả chuyến bay.
Về phía Sở Nguyệt, đã lâu lắm rồi cô mới có thời gian để thư giãn như thế này bèn chợp mắt một chút sau đó thiếp đi không hay.
Sân bay nước M…
Đến nơi, Sở Kiệt nhanh nhẹn giúp mẹ kéo va li.
Sở Nguyệt đưa mắt nhìn ngắm chung quanh, bao nhiêu kí ức lại ùa về.
Nơi này luôn có những người yêu thương cô cũng có cả những người ruồng bỏ cô.
Cô đưa mắt nhìn sang Sở Kiệt, mĩm cười đáp:
– “Chúng ta đi về nhà nào.”
Sở Kiệt mĩm cười gật đầu.
Cậu rất muốn gặp lại đứa em gái Sở Hạ đáng yêu.
…***…
– “Ngài Dương, tôi đang đứng tại lối ra ở sân bay.”
Lý Nhậm Vũ cùng trợ lí bên cạnh đang tiến về phía lối ra của hành khách trên máy bay.
Anh cầm điện thoại, chăm chú lắng nghe bởi vì hôm nay tập đoàn Bình Thăng tiếp đón đối tác ở bên Anh quốc cho nên mọi thứ nhất định không được xảy ra sơ suất.
Ngay khi Lý Nhậm Vũ cùng nhân viên đang tiến vào thì cùng lúc đó, Sở Nguyệt cùng con trai lại từ bên trong bước ra.
Cả hai vô tình lướt ngang qua nhau.
Chỉ tiếc xung quanh kín người cho nên chẳng thể nhìn thấy nhau.
Giữa hàng vạn người, gặp nhau chính là duyên còn đến với nhau được hay không đều do số trời sắp đặt.
– “Chào ngài Dương, chúng tôi rất vinh dự khi được hợp tác với ngài.”
Lý Nhậm Vũ mĩm cười thân thiện, nhanh chóng bắt tay để tỏ bày thiện ý.
Đứng trước một người trẻ tuổi như anh, ngài Dương vô cùng hài lòng, miệng không ngừng khen ngợi:
– “Lý tổng, cậu chỉ mới ba mươi mấy tuổi đầu mà đã điều hành tốt Bình Thăng như vậy, lại có tài xã giao, tôi làm sao không đồng ý được chứ.”
Nghe thế, anh cúi đầu, khiêm tốn đáp:
– “Tôi đâu có tài cán đến vậy.
Ngài Dương quá đề cao tôi rồi.”
Cả hai sau đó cùng nhau trở về công ty mà bàn chuyện hợp tác trong tương lai.
Với cách trình bày cũng như khả năng thuyết phục đối tác, Lý Nhậm Vũ nhanh chóng nhận được sự đồng ý từ phía ngài Dương.
Bản thân Lý Nhậm Vũ làm việc điều theo nguyên tắc rõ ràng.
Một khi anh đã đưa ra kế hoạch thì chắc chắn chỉ có thành công mà thôi.
Trong công việc, Lý Nhậm Vũ luôn có tầm nhìn xa, anh luôn đặt lợi ích lên hàng đầu nhưng cũng không quên đạo đức trong kinh doanh.
Bản thân anh cũng nghĩ đến những rủi ro cho nên luôn đặt ra những phương pháp khắc phục dự trù.
– “Phải chăng Lý tổng đã kết hôn chưa?”
Ngay khi được hỏi, Lý Nhậm Vũ chỉ biết cười trừ.
Năm nay anh đã ba mươi bốn tuổi rồi thế mà vẫn chưa tìm được người phù hợp.
– “Vẫn chưa ạ.”
Nghe anh trả lời, Dương tổng lập tức mừng rỡ liền đưa ra đề xuất:
– “Tôi có đứa con gái năm nay hai mươi lăm tuổi, con bé hiện tại cũng chưa có đối tượng, chi bằng…”
Liền lập tức, Lý Nhậm Vũ bèn chuyển sang chủ đề khác, anh nói:
– “Dương tổng, chi bằng chúng ta đi vào bản chi tiết về dự án hợp tác lần này.”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.