Ông Chủ Khó Tính
Chương 29: Mình tôi là đủ rồi
Khi điệu nhạc thánh đường tắt hẳn, khi bó hoa khô cầm trên tay được tung vào bầu trời xanh ngắt, sau nụ cười và những lời chúc tụng đầy gượng gạo,… vẫn là một cô hầu nhỏ đầy lo âu và hỗn loạn.
Xe hoa sang trọng đưa một cô dâu váy trắng thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, nhưng trên mặt vẫn là nét thơ ngây như học sinh đang còn học trường trung học, co ro ngồi cạnh chú rể mặc vest trắng, gương mặt hoàn mĩ nhưng lạnh lùng, thi thoảng khóe miệng lại khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Chỉ đó điều, vì cô dâu quá lùn lại nhút nhát, nên vẫn là không dám ngẩng lên, không cách nào bắt gặp được nụ cười đẹp đẽ sáng ngời ấy. Xe hoa dừng lại tại một khách sạn 5 sao, Hiểu Lan Yên vừa hồi hộp vừa sợ hãi, cô sợ hãi trước những thứ xa xỉ và cao sang kia, cô sợ hãi trước sự coi thường của những con người thuộc tầng lớp quý tộc ấy, bởi vì cô, vốn dĩ không phải là người thuộc về nơi sang trọng này. Lễ cưới sẽ tiếp tục tại đây, với âm nhạc tinh tế, với sơn hào hải vị, với những món quà được tính bằng cara,…
Khách khứa lúc này đông tới chật kín các bàn ăn. Hiểu Lan Yên theo chân Vương Hàn, tay nhỏ bé không ngừng cầm chắc ly rượu vang đỏ sóng sánh, từng ngụm từng ngụm đắng chát chảy xuống cổ họng, bỏng rát… Hiểu Lan Yên chưa từng uống rượu, làm sao có thể trụ vững với thứ nước uống có cồn đầy ép buộc này.
Vương Hàn biết cô mệt mỏi, vẫn là cố gắng thay cô uống hộ nhiều nhất có thể.
Một ngày dài và đầy gượng gạo, đầy nỗ lực nữa… Hiểu Lan Yên cứ luôn phải cười dù không vui, cười tới hai bên quai hàm muốn sưng lên, mỏi chết đi được! Thế mà trong suốt buổi lễ, anh Long vẫn là không xuất hiện. Lẽ nào anh ấy đã ghét cô rồi? Nhưng vì lý do gì chứ, lần gần đây nhất gặp nhau anh ấy vẫn còn giúp cô xách cà rốt cơ mà?
—
Hiểu Lan Yên càng nghĩ lại càng buồn cười. Cô và Vương Hàn cưới nhau xong, lại cùng trở về nhà hắn, như vậy thì có khác gì lúc đầu sao?
Nhưng cô đã nhầm!
Đương nhiên là khác, thậm chí còn khác rất nhiều nữa. Thay vì chủ tớ mỗi người một thế giới như trước đây, thì cô và hắn lại… ở chung phòng. Như vậy sao được chứ? Chỉ là đám cưới hợp đồng, làm sao giờ phút này lại nảy sinh ra “đêm tân hôn” rồi???
Hiểu Lan Yên run tới mức muốn nôn ra cả mật xanh mật vàng. Váy trắng kiêu sa vẫn còn ở trên người, cô ngồi lặng yên nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng lắm rộng lớn.
Phòng cậu chủ không phải cô chưa nhìn qua, giường cậu chủ không phải cô chưa nằm qua, nhưng hôm nay thật sự nó khác lắm. Quả thực nhìn vào, làm tim cô muốn rụng rời xuống đất ngay lập tức: Phòng lớn thơm ngát mùi tinh dầu đàn hương, nến thắp lung linh khắp mọi nơi, cánh hoa hồng trải đầy trên sàn gỗ,…
Khung cảnh vừa thực vừa mơ, vừa hiện hữu lại vừa mộng mị. Hiểu Lan Yên đang mải đắm chìm trong không gian mê hoặc ấy, một tiếng “cạch” bỗng vang lên làm cô bừng tỉnh.
Vương Hàn bộ dáng cao lớn, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng để che đi chỗ cần thiết :v Còn lại bao nhiêu tuấn mĩ cường tráng rất tự nhiên mà đập hết vào mắt cô. Hiểu Lan Yên thấy cảnh xuân thì đương nhiên lóa mắt, vội vàng đưa tay lên dụi dụi, sau đó lại cực kỳ ngượng ngùng mà quay đi nơi khác.
Vương Hàn thu hết mọi biểu cảm của cô vào đáy mắt, tính trêu chọc cô một lúc, lại nhìn xuống bộ váy cưới đồ sộ của cô, quan tâm nói:
– Mau tắm đi.
Hiểu Lan Yên nghe xong như vớ được vàng, vội vã đứng bật dậy, đang định đi tới phòng tắm lại chợt nhớ ra, rụt rè hỏi:
– Cậu chủ… sao… chúng ta lại chung phòng thế này?
Vương Hàn bình thản lau khô mái tóc tím, nhàn nhạt đáp:
– Mẹ tôi đang ở đây. Mai bà ấy mới về.
Hiểu Lan Yên xót xa gật đầu, thật là khổ quá mà. Vương phu nhân ơi là Vương phu nhân, người cũng đâu cần phải cẩn thận tới mức ấy, bằng mọi giá bắt cô “động phòng” với hắn kiểu này chứ…
Hiểu Lan Yên than thở còn không kịp, đã chợt nhớ ra mình cần phải đi tắm. Thế nhưng mà, còn cái váy lượt thượt nặng nề này, cô biết làm sao đây? Vương Hàn nhìn con nhóc loay hoay mãi với bộ váy cưới, thích thú nhếch mép cười, đợi cho tới khi gương mặt Hiểu Lan Yên hơi tái đi vì nhăn nhó mới lên tiếng ra lệnh:
– Lại đây!
Hiểu Lan Yên ban đầu còn ngơ ngác không hiểu, nhưng thôi kệ đi, cậu chủ bảo làm gì thì tốt nhất là làm như thế. Cô lật đật xốc tà váy trắng lấp lánh ra tới chỗ Vương Hàn. Hắn rất tự nhiên mà xoay người cô hướng lưng về phía hắn. Khoảng cách giữa hai người gần tới mức, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương nam tính nồng đậm đọng trên cơ thể đằng sau. Hiểu Lan Yên đương nhiên gấp tới tim đập liên hồi, đứng yên được thế này với cô là vô cùng khókhăn đấy!
Bàn tay to nhẹ đưa lên tấm lưng mảnh khảnh, cởi từng chiếc cúc bằng ngọc trai, sau đó là khóa kéo của chiếc váy. Vậy mới nói nhà giàu thì đều vô cùng rắc rối.
Mặc váy đắt tiền rồi tới lúc cởi ra cũng rắc rối nữa. Hiểu Lan Yên thở dài, cảm nhận rõ hơi ấm từ đôi bàn tay kia, thi thoảng không biết vô tình hay hữu ý chạm nhẹ vào lưng trần của cô, làm cả người Hiểu Lan Yên vì giật mình mà run lên khe khẽ. Váy cưới cởi xong liền dễ dàng tụt xuống, cũng may Hiểu Lan Yên có mặc đồ bó bên trong, không thì khoảnh khắc này đầu cô sẽ nổ tung ra vì ngượng mất. Cô cười cười, mặt cũng không dám quay lại, nhỏ giọng nói:
– Cậu chủ, cảm ơn ạ. Tôi đi tắm…
Lời còn chưa dứt, một làn môi ấm nóng đã dán lên cái gáy trắng nõn của cô. Chỉ là lướt qua, rất nhanh thôi, nhưng cũng đủ làm tim cô rụng rời. Trời đất ơi, cô, à không, cậu chủcủa cô tự dưng làm sao vậy chứ?
Hiểu Lan Yên nhát chết ba chân bốn cẳng lao vào phòng tắm lớn, đóng chặt cửa lại, lập tức tắm rửa sạch sẽ để khỏi phải suy nghĩ lung tung. Hai mươi phút sau, cửa lại mở, bạn Hiểu Lan Yên vẫn là bộ dáng rụt rè hèn mọn, mắt mũi để xuống đất, giống như kiểu có chết cũng sẽ không chịu ngẩng lên nhìn Vương Hàn.
Hắn đặt điều khiển TV xuống, quay sang lặng lẽ ngắm nhìn cô. Đồ ngủ giản dị đáng yêu, gần hai mươi tuổi đầu vẫn cứ lơ ngơ như là con nít, tuy nhiên thật sự lúc này, hắn thấy cô còn quyến rũ hơn bất kì một người đàn bà trong những bộ váy ren cũn cỡn xuyên thấu nào khác. Hoặc là do, khẩu vị của hắn thật sự đã bị khác người rồi. [Tác giả: =)))]
Hiểu Lan Yên sau một ngày dài tươi cười cùng chúc rượu đáp lễ thì vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống mà đánh một giấc. Tuy nhiên đây lại là phòng cậu chủ, giường cũng là của cậu chủ, cô biết làm sao bây giờ? Vắt óc suy nghĩ một hồi liền ngập ngừng hỏi:
– Cậu chủ… Có thể cho tôi mượn cái gối không? Tôi sẽ nằm dưới sàn…
Vương Hàn nhíu mày nhìn cô, cái gì mà nằm dưới sàn?
– Lên giường!
Hiểu Lan Yên giật mình, làm sao như thế được? Nhưng sau một hồi thuyết trình xin xỏ không thành công, vẫn là cô hầu nhỏ khuất phục, lầm lũi bò vào chăn ấm đệm êm nằm yên vị. Trời mùa đông lạnh thế này, nằm trong chăn đệm đắt tiền phòng cậu chủ thật là thích quá mà!!! Chỉ có điều, nằm sát cậu chủ thế này, tim cô đập nhanh quá liệu có chết vì nhồi máu cơ tim được không?
– Có mệt không?
Trước lời quan tâm này của Vương Hàn, Hiểu Lan Yên cảm kích trả lời, thế nhưng càng nói lại càng giống như giãi bày tâm sự:
– Có… một chút. Hôm nay, thực sự rất đông người. Tôi chưa từng tới nơi nào sang trọng như khách sạn ấy. Người nhà anh, rất nhiều. Còn tôi, lại chẳng có ai thân thích cả…
Vương Hàn nhìn bộ dạng vừa nhắm mắt vừa trả lời của cô, vừa buồn cười lại vừa thương hại, điềm tĩnh trả lời:
– Em, có mình tôi là đủ rồi.
Hiểu Lan Yên cũng chỉ đơn thuần là nghe thôi, khẽ gật gật đầu. Vương Hàn lại như sợ cô sẽ ngủ mất, tiếp tục hỏi:
– Tịch Hình Long, là gì với em?
Đang định nhắm mắt tiến vào mộng đẹp, tự dưng Vương Hàn lại hỏi làm cô cố gắng mở to mắt:
– Dạ? Anh Long? Như là anh trai của tôi vậy!
Không hiểu sao sau khi nghe hai tiếng “anh trai” này lại làm Vương Hàn thoải mái đến thế, tham lam hỏi tiếp:
– Vậy còn tôi?
– Cậu chủ? Thì là cậu chủ chứ là gì?
Vương Hàn chưa vừa lòng với câu trả lời lần này cho lắm, cố khơi gợi tiếp:
– Đó là trước đây. Còn bây giờ?
Hiểu Lan Yên đang lơ mơ, mí mắt nặng trĩu muốn hạ sập xuống rồi, liền qua loa mà đáp:
– À… hiện giờ… là chồng của tôi…
Cứ như là chỉ chờ có vậy, hắn liền gian tà nằm đè lên người cô bé nhỏ, trầm giọng nói:
– Phải rồi, vậy vợ chồng phải thực hiện thủ tục đêm tân hôn chứ!
Hiểu Lan Yên ngơ ngác còn chưa tiêu hóa xong lời của hắn, đã bị đôi môi kia tà ác hôn tới đầu óc quay cuồng, thiếu chút ngộp thở, muốn mở miệng ra lấy không khí, lại bắt gặp ngay đầu lưỡi hắn điêu luyện chơi đùa.
Chẳng nhẽ vẫn còn điều gì hắn muốn làm sau khi hôn hay sao? Đến khi môi Hiểu Lan Yên được buông tha để hít thở, cô lại phát hiện áo ngủ đã bị tháo hết cúc từ khi nào. Thiên địa ơi, sao tự dưng lại thành ra thế này? Nụ hôn của Vương Hàn mạnh mẽ và nóng rực, tựa như ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy, mỗi nơi môi hắn lướt qua đều để lại dấu vết chủ quyền, hết phía trên lại phía dưới, một tấc cũng không bỏ sót, cực kì ám muội. Hiểu Lan Yên hiểu đây là việc gì, nhưng bản thân lại chưa từng trải qua, cảm giác mới mẻ vừa khó chịu lại vô cùng thoải mái cứ liên tục dày vò cô, đầu lưỡi cùng bàn tay thuần thục của hắn làm cô thực sự chỉ muốn tan ra thành từng mảnh.
Hiểu Lan Yên sau ngơ ngác là sợ hãi, không tự chủ được mà nắm lấy vai Vương Hàn, hổn hển nói:
– Cậu chủ… Không được… Chúng ta…
Vương Hàn lúc này cũng rất mất kiên nhẫn rồi, hắn hỏi cô, giọng nói ngấm đầy dục vọng mờ ám:
– Nói, tôi là ai?
Hiểu Lan Yên nhăn nhó, hắn cứ dày vò cô thế này thì bắt cô trả lời kiểu gì đây?
– Là… cậu… cậu chủ…
– Nói rõ tên tôi.
– Vương… Hàn…
Vương Hàn nghe tên mình ngọt ngào khao khát phát ra từ đôi môi mọng của cô, hài lòng mỉm cười, dũng mãnh tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, mạnh mẽ đem Hiểu Lan Yên trinh nguyên và trong sáng thành của hắn, chỉ một mình hắn.
Sự xé toạc làm Hiểu Lan Yên đau đớn rơi nước mắt, muốn cắn mạnh vào bả vai rắn chắc của hắn lại không dám, vẫn là ngốc nghếch hiền lành mà một mình chịu đựng. Vương Hàn chứng kiến biểu cảm của cô, yêu thương tràn ngập trong lòng, đem nước mắt cô lau sạch bằng những nụ hôn dịu dàng và vụn vặt, lại lưu luyến mà tiếp tục hôn lên khắp vành tai xinh, vầng trán mịn,…
—
Cho tới khi Hiểu Lan Yên bị vắt tới sức cùng lực kiệt, toàn thân rã rời như có thể chết đi ngay lập tức, tên họ Vương dã thú kia vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
Giây phút Hiểu Lan Yên sắp ngất đi, đột nhiên lại có tiếng chuông điện thoại réo rắt không ngừng. Từng đợt từng reo, chắc hẳn có việc rất quan trọng. Vương
Hàn chửi thầm một tiếng, khó chịu vươn tay cầm lấy điện thoại trả lời. Thế nhưng sau khi người ở đầu dây bên kia nói xong, sắc mặt hắn liền lập tức thay đổi.
Vương Hàn cúp máy, rất nhanh chóng đi vào phòng tắm, khi trở ra quần áo đã chỉnh tề.
Hắn nhìn Hiểu Lan Yên yếu đuối nằm trên giường, mi mắt khép đầy khó nhọc, không kìm được mà tiến tới hôn lên khắp gương mặt trắng nõn, từ trán, mắt, mũi, rồi tới môi cô.
Hiểu Lan Yên mệt mỏi thiếp đi, nhưng trước đó, vẫn có thể lơ mơ nghe được, hắn đã gọi cho ai đó, nói vào điện thoại một câu:
– Vương Thiên Nhi mất tích rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!