Ông Chủ Là Cực Phẩm - Chương 17: Em gái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
273


Ông Chủ Là Cực Phẩm


Chương 17: Em gái


“Lăng Lạc An…” Nguy Đồng hét lên trong sự vùng vẫy. Đối phương đột nhiên buông cô ra, sau đó lập tức dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt cô, trao cho cô nụ hôn mãnh liệt. Chiếc lưỡi còn vương mùi khói thuốc xâm nhập vào trong miệng cô, nụ hôn khiến cô như ngạt thở, sau cùng thậm chí còn cắn vào môi cô một cái.

Nguy Đồng vùng vẫy một hồi mới đẩy được anh ra, tên chết tiệt này bỗng khỏe như vậy từ khi nào không biết?…

“Lăng Lạc An! Bệnh cầm thú của anh lại phát tác rồi phải không? Tại sao lúc nào cũng như vậy, em gái anh còn đang nhìn kia kìa…”

Cô còn chưa nói hết câu, thì hàm dưới đã bị anh giữ chặt, đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc thường ngày đột nhiên tỏa ra cái nhìn thật lạnh lùng, nghiêm nghị, “Hãy nhớ, em là của anh! Là người phụ nữ của Lăng Lạc An này!”

Sau đó Nguy Đồng đã nghĩ ra, vào những đêm trăng tròn, là lúc người sói biến hình, chuyện tương tự như vậy cô phải làm quen dần thì hơn…

Bữa cơm này thật sự không ra làm sao.

Trước bữa cơm Nguy Đồng bị quấy rối, bên cạnh còn có một người ngồi xem kịch hay. Sau đó đang ăn dở đứng lên vào nhà vệ sinh, cô lại gặp phải kẻ “sờ ngực” mình trong đó!

Nguy Đồng giật mình nhìn vào tấm gương trước mặt, ở đó hiện lên gương mặt không chút biểu cảm của cô gái đang sờ ngực cô từ phía sau.

Nguy Đồng sững người…

Cô ta đang làm gì vậy?

Lăng Tĩnh Ưu lạnh nhạt rút tay lại, lên tiếng nói với cô, “Cảm giác cũng không tệ.”

“…” Cô phải nói cám ơn cô ta sao? Đúng là anh nào em nấy!

Sau đó đối phương nhoẻn miệng cười dịu dàng, nhưng giọng đầy châm chọc, “Chị Nguy, chị làm ở đâu vậy?”

“…” Nguy Đồng nhìn vào khuôn mặt dễ thương với nụ cười trong veo như nước mùa thu, nhưng theo trực giác của phụ nữ, cô nhận ra nụ cười đó không hề thánh thiện như vẻ bề ngoài. Cô nhìn đối phương mỉm cười, rút một tờ giấy vừa lau tay vừa trả lời, “Cám ơn, cha mẹ tôi làm đó.”

“Thì ra cha mẹ chị mở thẩm mỹ viện à, vậy hôm nào tôi nhất định phải tới đó hỏi thăm mới được. Nhưng chị Nguy à, cho dù là nhà chị có làm tốt đến đâu, chị cũng phải thật cẩn thận. Tay anh tôi khỏe lắm đó, hàng giả thì vẫn là hàng giả thôi. Đừng để nhất thời sơ xuất, lại vỡ cái “bùm”…”

Cô phẩy phẩy tay, quẳng tờ giấy vào thùng rác, cười nhạt nhẽo, “Cô muốn gây sự phải không?”

“Chị à, con gái tức giận là nhanh già lắm đó!” Đôi mắt ngây thơ vô tội, chớp chớp trêu ngươi cô, giọng nói trong veo.

“Già sao?” Nguy Đồng nhìn vào gương, vuốt nhẹ gương mặt mịn màng không tì vết của mình, nhìn về phía Lăng Tĩnh Ưu, đá lông nheo, “Chị đây không gọi là già,..l3.. mà là trưởng thành. Ít nhất, những chỗ nên phát triển thì đều phát triển đầy đủ cả rồi!” Nói xong, cô nửa như vô tình phần như cố ý thoáng nhìn xuống ngực của Lăng Tĩnh Ưu. Đúng vậy, Lăng tiểu thư tuy kiêu sa kiều diễm, có khuôn mặt thiên thần vạn người mê, đôi mắt đen láy, trong veo như đầm nước mùa thu. Nhưng chỉ đáng tiếc, vòng một của cô lại không hoàn hảo cho lắm.

“Em Lăng à, nếu em thật sự có nhu cầu về chuyện này, thì chị khuyên em nên bay sang Hàn Quốc, phẫu thuật ngực ở đó tốt hơn trong nước nhiều. Còn về chị đây, là hàng thật 100%! Nếu em thích, chị không ngại để em sờ thêm một lát nữa, nhưng em nên hiểu rằng, cho dù em có sờ bao lâu thì của em cũng không thể lớn như của chị được đâu. Con người mà, đâu có phải là Harry Potter, đúng không?

Nhìn đôi môi Lăng Tĩnh Ưu đang từ từ mím chặt lại, Nguy Đồng thở hắt ra rồi quay người bỏ đi. Chỉ động khẩu không động thủ, hôm nay Lăng tiểu thư đúng là đã quá may mắn. Sớm đã nghe Hình Phong Phong nói nhà giàu lắm kẻ biến thái, vốn tưởng rằng chỉ một Lăng Lạc An, cộng thêm một Lăng Thái nữa là đủ đau đầu lắm rồi, không ngờ cả nhà toàn một lũ biến thái!

Nếu không phải vì nể mặt Lăng Lạc An… cô đã dùng đến nắm đấm rồi! Mấy cái chuyện tình cảm này thật là phiền phức, tên Lăng Lạc An đáng ghét!

***

Sau đó, từ nhà vệ sinh đi ra, Lăng tiểu thư vẫn nở trên môi nụ cười ngây thơ trong sáng, vẫn khuôn mặt đẹp như búp bê, nũng nịu nói gì đó với Lăng Lạc An, đồng thời không quên cười thân thiện với Nguy Đồng, diễn xuất đó thật xứng đáng đoạt giải Oscar.

Bữa cơm này diễn ra thật dài, Lăng Lạc An vốn định tiếp tục nói chuyện, nhưng Lăng Tĩnh Ưu nhỏ bé nói cô đột nhiên bị đau bụng, muốn về nhà.

“Không sao, anh đưa em ấy về đi, em đi xe đến đây.”

“Xe của Lăng Thái sao?” Lăng Lạc An cố tỏ ra không bận tâm. Thấy cô gật đầu, đâu đó nơi đáy mắt anh lại phảng phất sự suy tư.

Nguy Đồng vốn không hề biết, chiếc xe Bentley GT Speed đó, trước giờ đều chỉ có một mình Lăng Thái lái, đừng nói là lái xe ở công ty, mà ngay cả trợ lí rất mực trung thành với anh là Lục Lộ, cũng chưa từng được lái.

Lăng Tĩnh Ưu thắt xong dây an toàn, phát hiện ra người ngồi sau tay lái – anh trai cô đang nhìn vào kính chiếu hậu không chớp mắt, không biết nhìn gì, ánh mắt như phảng phất một làn sương mỏng.

“Anh!” Cô gọi anh thật nhẹ. Ngữ điệu quá đỗi ngoan ngoãn lễ phép, khiến bất kỳ ai nghe cũng cảm thấy đáng yêu.

“Ừ, đi thôi.” Anh khởi động xe, từ từ lái xe ra khỏi bãi.

Trên đường đi, Lăng Tĩnh Ưu nũng nịu với anh, “Anh, về nhà anh cùng em xem phim được không?”

“Bụng em không đau nữa sao?”

“Người ta không phải bị đau bụng đâu…” Lăng Tĩnh Ưu ngượng ngùng nói, “Thật ra là người ta tới tháng, nhưng vừa rồi có chị Nguy Đồng ở đó nên ngại không dám nói ra.” Cô nhìn vào khuôn mặt đẹp đang hướng tầm nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, từ từ ngả đầu vào vai anh,..Q[u]ý.. “Anh, anh ngồi trên ghế sô-pha ôm em xem phim như trước kia được không, như vậy em sẽ không đau nữa…”

“Được.” Lăng Lạc An đồng ý cho qua chuyện, nhưng tâm trí anh từ nãy đến giờ vẫn luôn để ở chỗ khuôn mặt thuần khiết với làn da màu nâu nhạt phía xa xa.

***

Mấy ngày nay, thái độ của Lăng Lạc An khiến Nguy Đồng cảm thấy khá phiền phức. Lúc thì anh nhiệt tình như ngọn lửa, khi lại lạnh lùng xa cách, các kiểu thể hiện tình cảm của anh có thể xứng với từ “nghệ thuật” được rồi, không lẽ Lăng thiếu gia đang định chuyển hướng sang nghề diễn viên sao?

Chuyện này phải bắt đầu nói từ buổi tối sáu ngày trước, đêm hôm đó khi Lăng Lạc An gọi điện tới, Nguy Đồng vừa leo lên giường, cô nhìn đồng hồ lúc ấy đã mười hai giờ đêm rồi.

Hôm đó là thứ sáu, hiếm khi thấy Lăng Thái có bữa hẹn dùng cơm với khách hàng, cô cũng phải đi theo, sau đó còn phải đưa anh về “Thanh Phong Vọng Sơn”, khi về đến nhà đã hơn mười giờ tối. Mấy ngày nay, hình như Lăng Thái đã hoàn toàn quen với việc Nguy Đồng đưa đón, anh biết mỗi sáng hàng ngày cô đều đúng giờ tới đợi anh. Sau đó cô đưa anh tới quán cà phê dùng bữa sáng kiểu Mỹ, nhân tiện anh cũng sẽ mua cho cô ly cà phê và một chiếc bánh ngọt.

Trước kia Nguy Đồng đã quen với việc ăn một bữa sáng nhiều như bữa trưa, thấy anh ngày nào cũng chỉ một ly cà phê với bánh mì, thật thấy làm ái ngại, nhưng sau khi ăn hai lần thì cô cũng bị nghiện luôn. Thật sự là Medellin ở cửa hàng đó có vị thơm rất đặc biệt, buổi sáng không uống một ly thì cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.

Theo sự quan sát của Nguy Đồng, tay phải của Lăng Thái cũng đã gần hồi phục hoàn toàn rồi, nhưng chuyện lái xe anh không hề đề cập tới, vẫn để cô làm lái xe như là lẽ đương nhiên vậy. Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ lập tức đòi tăng lương, nhưng bây giờ, nhiều nhất cô cũng chỉ than vãn vài câu với Lục Lộ mà thôi. Sếp lớn Lăng Thị có chiếc lưỡi nhạy bén như vậy, ánh mắt thâm sâu như vậy, cô không muốn tự chuốc thêm khổ vào người.…

Trong điện thoại, Lăng Lạc An chỉ nói vẻn vẹn một câu, “Anh đang ở trước cửa nhà em, mau ra đây.”

“Lăng thiếu gia, bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Mau ra đây!” Anh lặp lại vẫn với cái giọng ra lệnh đó, “Nếu không anh sẽ tới gõ cửa nhà em.”

Tên này đúng là muốn ăn đòn đây mà. Đúng là cậu chủ nhà giàu không hiểu được nỗi khổ của cô, nửa đêm canh ba còn làm trò gì không biết? Cô bực mình đi ra khỏi giường, vẫn mang trên người bộ đồ ngủ mỏng manh với mái tóc rối bời chẳng buồn chải, xỏ bừa đôi giày vải bước ra ngoài tìm người kia tính đánh cho một trận.

Kết quả khi ra tới đầu đường thì thấy một chiếc xe nhỏ màu đỏ, thay cho chiếc xe việt dã của anh trước kia, đây là chiếc Audi Q7 mới nhất, dựa trên công nghệ 4.2 FSI, kiêu ngạo đầy bá khí giữa màn đêm thăm thẳm.

Nguy Đồng co người siết chặt bộ đồ ngủ bước lên xe, còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã nổ máy, lao vút đi trong đêm đen.

***

Lăng Lạc An đưa Nguy Đồng đến khách sạn trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng của Lăng Thị, quần áo hay vật dụng hàng ngày không hề cần cô phải bận tâm, thậm chí ngay cả áo tắm anh cũng đã chuẩn bị cho cô. Khi quẹt thẻ vào phòng đã là hai giờ đêm.

Nguy Đồng nói với anh, đây là vụ bắt cóc tống tiền sao?

“Hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn ở bên em từ khi ngày mới vừa bắt đầu.” Khi Nguy Đồng định đóng cửa lại, anh lập tức nghiêng người lách qua khe cửa vào phòng, ôm trọn cô, xoay vài vòng rồi ngã xuống giường. “Anh chỉ đặt một phòng thôi, em không định để anh ngủ ngoài hành lang đấy chứ, người vợ chưa cưới đáng yêu của anh!” Anh nhìn xuống bàn tay cô, nhưng không hề thấy chiếc nhẫn đính hôn như anh mong đợi.

Hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, anh có vẻ không vui.

Nguy Đồng nhận ra ánh mắt anh, nên đã giải thích trước, “Viên kim cương lớn quá, em không thể đeo nó đi ngủ được.”

“Vậy sao, nhưng lần trước khi ở công ty cũng không thấy em đeo nó.” Anh nhoẻn miệng cười mê hoặc, nhưng đáy mắt không hề mang theo sự ấm áp.

“Em là vệ sĩ, đeo theo chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy làm sao mà làm việc được!”

“Em lúc nào cũng viện cớ này cớ nọ.” Anh khẽ vuốt lên khuôn mặt cô, trong căn phòng ấm áp này chỉ có hai người, cô đang ở đây, ở ngay trước mặt anh, trên thế giới này không còn điều gì khiến anh hạnh phúc hơn thế, “Thôi được rồi, không so đo với em chuyện này nữa, nhưng bây giờ, anh muốn có quà sinh nhật của mình…” Môi anh ép lại, như không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, anh hôn cô cuồng si.

Nguy Đồng lập tức giận dữ đẩy anh ra. Nửa đêm canh ba cô nam quả nữ, còn làm mấy trò kích thích này, theo như Hình Phong Phong nói thì đây rõ ràng là giấu hiệu sắp bị “ăn thịt” rồi!

“Đừng quậy nữa, đã hai giờ rồi, để em ngủ một lát, anh cũng về phòng nghỉ đi!” Nguy Đồng cho rằng dựa vào số lần bị đánh lần trước thì anh cũng đã hiểu được cách tự kiềm chế bản thân mình.

Tuy nhiên, Lăng Lạc An không hề dừng lại, anh nắm chặt bàn tay cô,..d0n.. dùng lực kéo xuống giường, cơ thể anh áp lên người cô. Đôi môi anh nuốt trọn môi cô. Nụ hôn tràn đầy hơi thở thèm khát, anh ôm cô thật chặt, ép sát người cô vào mình, hôn cuồng si.

Hai người đã yêu nhau lâu như vậy rồi, cô cũng không thể ra tay đánh anh như lúc đầu, trước kia chỉ đe dọa vài câu, hoặc húc mạnh anh một cái là anh sẽ dừng lại. Nhưng Lăng Lạc An đêm nay có gì đó khác thường, cô có thể cảm nhận được sự thèm khát muốn chiếm hữu trong nụ hôn của anh, thậm chí tay anh đang bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN