Lăng Triển Dực nhìn anh một chút từ kính chiếu hậu, bình tĩnh mở miệng: “Không được.”
“… Tại sao?” Tô Tử Dương trừng mắt lạnh lùng nhìn.
Lăng Triển Dực cười đáp: “Anh sợ em thông đồng với bác sĩ bên đó lừa anh, cho nên phải đi tìm bác sĩ mà anh có thể tin tưởng được.” Hắn dừng lại một chút, quyết định nói, “Cứ đến bệnh viện thành phố đi!”
Bệnh viện thành phố…
Mặt mũi Tô Tử Dương tràn đầy kinh ngạc trừng mắt nhìn Lăng Triển Dực, thật sự đến bệnh viện thành phố… Thảm rồi, thảm rồi, lần này sẽ ngỏm củ tỏi mất…
Ông trời ơi… Ông phải mở to mắt chứ…
Lúc đầu muốn một khóc hai nháo ba treo cổ ngăn cản Lăng Triển Dực đến bệnh viện thành phố, nhưng ngay khi Tô Tử Dương muốn gây sự thì xe lại dừng, Lăng Triển Dực tự mình mở cửa xe dìu anh xuống, vẻ mặt tươi cười: “Tử Dương, chúng ta đến rồi, anh dìu em, cẩn thận dưới chân…”
“…” Tô Tử Dương không còn cách nào, đành phải tươi cười, chỉ là nụ cười kia, nhìn không khá hơn khóc bao nhiêu.
Sau khi rảo bước tiến vào cổng bệnh viện, trong lòng Tô Tử Dương lập tức bắt đầu nhỏ máu, trên đường đi nghĩ hết biện pháp để thoát khỏi Lăng Triển Dực, nhưng đều không có kết quả.
“Dực, tôi muốn đi vệ sinh, anh chờ tôi ở đây trước đi, có được không?” Tô Tử Dương cười cực kỳ ngọt ngào.
Lăng Triển Dực biết nghe lời phải tiếp lời: “Anh đi cùng em, cơ thể em không tiện, vừa rồi anh thấy có bác gái lau sàn, trên sàn còn có nước đọng lại, lỡ em trượt chân té sẽ không tốt. Đi, đến nhà vệ sinh này gần hơn.”
Eo Tô Tử Dương bị Lăng Triển Dực giữ chặt, bả vai bên trái bị Lăng Triển Dực vịn, tư thế ‘bảo hộ‘ này, dù anh có chắp cánh cũng không thể bay!
“… Được rồi, dù sao tí nữa cũng phải kiểm tra nước tiểu, tôi nhịn một chút đi.” Khuôn mặt tươi cười của Tô Tử Dương cứng đờ.
Trong lòng lại tiếp tục kêu rên —- Xong đời —- Chết chắc —-
Lăng Triển Dực cảm giác được người bên cạnh căng thẳng đến mức toàn thân đều cứng đờ, ánh mắt lấp lóe, trên trán đổ mồ hôi, có chút không hiểu: “Tử Dương, em đang sợ cái gì sao?”
“Tôi… Tôi sợ chết…” Tô Tử Dương không còn dám cất bước, một tay lôi kéo tay vịn ghế trong hành lang, một bên cầu khẩn, “Dực, tôi lạy anh, đừng bắt tôi phá bỏ đứa bé có được không? Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tôi cũng sẽ không lừa tiền anh, để tôi tự nuôi đứa bé cũng không được sao? Xin anh tha cho tôi với đứa bé đi có được không? Tôi không muốn chết… Tôi thật sự không muốn chết…”
Lăng Triển Dực nghe thấy vậy thì xám mặt, nghe được câu cuối cùng thì cả khuôn mặt đều đen, tại sao hắn lại nghe ra, trong mắt vật nhỏ này mình chính là một tên khốn kiếp không muốn chịu trách nhiệm vậy? Hắn có nói sẽ không chịu trách nhiệm sao? Hắn có nói sẽ ép anh phá thai sao? Hắn vốn không hề nói gì cả có được không? A, cũng không đúng, hắn có nói nếu như đứa bé là của hắn, hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm, vì sao vật nhỏ này lại nghĩ xấu về lời hắn nói như vậy?
“Anh có nói muốn em phá bỏ đứa bé sao?” Lăng Triển Dực nhíu chặt đầu lông mày, nhẫn nhịn từ từ giải thích, “Anh không có nói mình sẽ không chịu trách nhiệm, cũng không nói muốn em phá thai, anh chỉ muốn giúp em kiểm tra kĩ một chút thôi, sau đó đưa em về nhà, chúng ta kết hôn cũng được, chờ đến khi đứa bé được sinh ra thì kết hôn cũng được, nói tóm lại anh sẽ không để em tủi thân, em đừng sợ có được không? Thả lỏng… Thả lỏng… Cẩn thận động thai… Ngoan… Đừng sợ… Ha…”
Đến cuối cùng, Lăng Triển Dực còn thiếu chút nữa là quỳ xuống đưa tay chỉ trời lập lời thề cầu xin, giọng nói kia dịu dàng đến mức có thể so với lông chim, thái độ chân thành có thể đấu với mấy cô giáo trong nhà trẻ, Tô Tử Dương nâng bụng nghi ngờ nhìn hắn, đợi nửa ngày mới cẩn thận hỏi một câu: “Thật?”
“Đương nhiên là thật! Anh lừa em làm gì!” Lăng Triển Dực tươi cười rạng rỡ, vật nhỏ này, cuối cùng cũng đã tin vào lời hắn nói.
Kết quả, sau một khắc, Tô Tử Dương lại lắc đầu ném ra một câu chắc nịch, trái tim bé nhỏ của Lăng Triển Dực cũng vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cụ tổ bé nhỏ họ Tô nào đó hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng buông ra một câu khinh bỉ: “Tôi —- không —- tin!”