Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm! - Chương 41: Anh Thật Lòng Muốn Chịu Trách Nhiệm Sao?!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!


Chương 41: Anh Thật Lòng Muốn Chịu Trách Nhiệm Sao?!


Nhìn ngón tay trái của Lăng Triển Dực dán đầy băng keo cá nhân, nói không cảm động thì chính là giả.

Tô Tử Dương yên lặng nâng tay hắn, suy nghĩ lại tung bay.

Giống như câu nói đầu tiên của anh sau khi sống lại, vận mệnh đã lệch hướng rồi.

Lăng Triển Dực không phải là Lăng Triển Dực của đời trước, lạnh lùng lại bạc tình, hơn nữa cũng không có cắt đứt toàn bộ quan hệ với anh.

Lúc trước ở hộp đêm hai người đều ăn nhịp với nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn không nói ra, uống xong rượu đã lên giường, dù không nói ra nguyên tắc 419.

Kỳ thật Tô Tử Dương đã biết trước thân phận của người này, một tổng giám đốc của tập đoàn xuyên quốc gia, sao có thể không biết?

Chỉ là cách làm việc của Lăng Triển Dực từ trước đến nay đều là không quan tâm, không chú ý xem người đó có biết hắn hay không, hơn nữa Tô Tử Dương cũng từng thầm nghĩ, có lẽ người này chỉ là lớn lên giống vị tổng giám đốc quen ngồi trên cao kia thôi, đường đường là một vị tổng giám đốc thì sao có thể xuất hiện trong hộp đêm được?

Nhưng, Lăng Triển Dực không hề giấu tên, ngược lại, hắn còn dặn Tô Tử Dương trong khi ân ái phải gọi tên hắn.

“Dực…” Giọng điệu nỉ non rên rỉ gọi tên hắn, sẽ khiến cảm xúc của hắn tăng vọt.

Hơn nữa Tô Tử Dương cũng đáp lại, cũng nói cho hắn biết tên của mình.

Có lẽ, hai người đều mong đợi đến ngày có thể gặp lại nhau?

Phải biết rằng, thân là gay, muốn tìm được một bạn tình hợp cạ là một chuyện cực kỳ không dễ dàng!

Sau đó mang thai hoàn toàn là chuyện ngoài dự đoán, Tô Tử Dương cùng đường, khi đó anh mang theo tâm lý tìm may lên mạng xem trang web của tập đoàn Lăng thị, ngay khi nhìn đến bức ảnh quen thuộc cùng ba chữ ‘Lăng Triển Dực’, Tô Tử Dương lập tức giật mình làm rơi ly.

Quả thật là hắn!

Hắn không có lừa mình!

Cái tên kia là thật!

―― Sau khi đấu tranh tâm lý thật lâu, Tô Tử Dương mới quyết định da mặt dày đi tìm hắn, sau đó mới xảy ra chuyện không thể quay đầu.

Cũng may ông trời rũ lòng thương, cho anh có thể sống lại! Chỉ là khi sống lại lại nằm dưới thân người kia, mọi chuyện đều không thể thay đổi…

Chẳng lẽ muốn mặc thân để vòng vận mệnh tuần hoàn dẫn mình rơi vào bánh răng tử thần sao?

Không! Tô Tử Dương tất nhiên không muốn, cho nên anh mới mở miệng nói cái gì mà ‘bắn ở bên ngoài’, ‘tôi mà có thai thì anh phải chịu trách nhiệm’ linh tinh gì đó.

Có lẽ là vì những lời này nên mới khiến Lăng Triển Dực hứng thú ha?

Lúc sau anh từng tìm đủ mọi cách để tránh né, nhưng vẫn trùng hợp gặp lại hắn.

Cả một đời trước không hề ăn ý đến vậy nhưng ở một đời này, lúc nào cũng đều bị quấy rầy.

Người này quấn chặt lấy như da trâu, nếm mùi thất bại cũng không chịu lùi bước, cứ đi từng bước một, từ một người xa lạ chen vào cuộc sống vẫn luôn bình yên của anh, rồi thành… Ách… Vú em đuổi mãi cũng không đi?

Khóe môi ướt nóng, Tô Tử Dương lập tức bừng tỉnh hoàn hồn, nhìn Lăng Triển Dực đang cợt nhả ôm anh, đầu hơi ngửa ra sau, tránh khỏi cái hôn của hắn.

Cái tên này, thật biết bắt lấy thời cơ!

Lăng Triển Dực vốn thấy vẻ mặt Tô Tử Dương đầy phức tạp nâng tay mình lên nhìn, tựa hồ đang ‘buồn bã thương tâm’, trong lòng biết hành động của mình đã khiến cho anh cảm động, nên mới lớn mật hành động, trộm thơm một cái.

Tuy rằng không thể vụng trộm lần thứ hai nhưng Lăng Triển Dực vẫn cười hì hì: “Tử Dương, em đau lòng sao?”

Tô Tử Dương trừng hắn một cái, nhớ tới cái rương hành lý, xe nôi, đồ chơi ô tô nhỏ cùng với hình trẻ con trong phòng mình thì đoán được những thứ đó đều là kiệt tác của cái tên trước mắt này, anh nhăn mày, nghiêm túc hỏi: “Lăng Triển Dực, anh thật sự quyết định? Muốn chịu trách nhiệm?”

Lăng Triển Dực nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, sáng rực giống như sao trời, hắn vội gật đầu không ngừng, cười đáp: “Đúng vậy, đúng vậy! Anh muốn chịu trách nhiệm!”

Vật nhỏ này cuối cùng cũng mềm lòng, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này chứ?!

Tô Tử Dương buông tay Lăng Triển Dực ra, mở miệng ban ân: “Vậy được, xét thấy biểu hiện mấy ngày nay của anh không tệ, tôi quyết định tạm thời tin tưởng anh, cho anh một cơ hội… Có điều… Ưm ――”

Còn chưa nói xong đã bị Lăng Triển Dực mừng như điên ôm lấy lưng, vội vã hôn lên môi anh!

Nhìn đôi mắt kia gần trong gang tấc, Tô Tử Dương ngẩn người, chỉ mới thất thần trong chốc lát đã bị Lăng Triển Dực chiếm hết đường đi, một đường công thành đoạt đất, khuấy đảo khoang miệng anh đến long trời lở đất!

“Ưm… Ưm…” Tô Tử Dương cố đẩy Lăng Triển Dực ra, đáng tiếc Lăng Triển Dực vẫn chưa hết hứng, sao chịu buông tha cho anh nhanh như vậy? Hắn hôn thẳng đến khi thở hồng hộc mới lưu luyến thối lui.

Tô Tử Dương há to miệng thở hổn hển, căm giận chỉ vào Lăng Triển Dực, mở miệng nói đứt quãng: “Anh, anh… Anh không nghe lời, cướp lại quyền ở chung phòng với tôi!”

Lăng Triển Dực nhìn đôi mắt Tô Tử Dương ngập đầy nước mắt trong suốt, vốn đang đắc ý, khi nghe thấy anh nói vậy, vẻ tươi cười ngay lập tức cứng đờ, hắn oán giận giật nhẹ tay áo Tô Tử Dương, bắt đầu vẫy đuôi sói to: “Tử Dương… Đừng như vậy… Chúng ta còn từng làm chuyện thân mật hơn vậy nữa rồi mà… Sao còn phân ra hai phòng làm gì? Nếu anh ở phòng ngủ phụ thì làm sao biết được em có yêu cầu gì với anh hay không, lỡ như em gọi anh nhưng anh không nghe thấy thì không phải sẽ lỡ chuyện sao?”

Tô Tử Dương kiên trì với lập trường, không dao động: “Đây là cái cớ! Nếu anh không nghe thấy tôi gọi thì đã nói rõ anh không quan tâm đến tôi, càng phải phân phòng, anh không muốn ở đó đúng không? Vậy được, tôi gọi điện thoại cho Lạc Dương, nói anh ấy quay về.”

“Đừng ――” Lăng Triển Dực vội vàng kéo Tô Tử Dương đang muốn xoay người đi, “Đừng mà! Phòng ngủ phụ thì phòng ngủ phụ, anh đồng ý là được rồi mà?”

“Không phải chỉ hôn một cái thôi sao? Đến nỗi cướp mất quyền lợi được ở phòng ngủ chính của anh? Ban đầu em cũng chưa có nói sẽ để anh ở phòng ngủ chính mà…” Lăng Triển Dực nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.

Tô Tử Dương xoay người đưa lưng về phía Lăng Triển Dực, khóe miệng câu lên, lộ ra ý cười thực hiện được, cuối cùng cũng báo được thù ở bệnh viện ngày đó!

―― Lúc trước cái tên họ Lăng này không nói có thể cho anh năm trăm ngàn, hại anh không tự tin nên mở miệng nói muốn năm ngàn, cái tên kia còn giữ vẻ mặt ban ân mà nói năm ngàn quá ít, cho anh năm chục ngàn…

―― Hừ, cái tên họ Lăng đáng chết, bây giờ cũng cho hắn nếm thử mùi vị khi bị người ta chơi xong mới hối hận không kịp!

Nhìn qua, Tô Tử Dương anh không phải là tên ngốc không có đầu óc, trừ bỏ bề ngoài là nhóc ham tiền, anh còn thù dai nữa!

Vẻ đắc ý trên mặt Tô Tử Dương, Lăng Triển Dực không nhìn ra, có điều ánh mắt tính kế của Lăng Triển Dực, Tô Tử Dương cũng không phát hiện ra.

Không phải chỉ là ở phòng ngủ phụ thôi sao? Hắn ở được, muốn để vật nhỏ này có cơ hội đuổi hắn đi sao? Ngược lại, hắn còn muốn không ngừng cố gắng, nỗ lực khiến anh phải tự mình mở miệng đồng ý cho hắn dọn đến phòng ngủ chính…

Đã chơi trò chơi thì phải chơi trò thú vị hơn; theo đuổi vợ, tất nhiên phải bước từng bước một thì mới có cảm giác thành tựu!

Vì thế, sau khi ăn sáng xong, Tô Tử Dương ngồi ở phòng khách nghịch hai cái xe ô tô đồ chơi mà Lăng Triển Dực mua tới, thường xuyên liếc mắt nhìn khe hở giữa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ của Lăng Triển Dực.

Không biết hắn ngu ngốc hay là cố ý, nói tóm lại hắn không mang cái rương đến phòng ngủ phụ rồi mới sắp xếp, mà là lấy một hai bộ quần áo trong đó bỏ vào trong phòng ngủ phụ.

Hắn không sợ chạy nhiều chân tê à…

Tô Tử Dương thầm nghĩ, nhưng vẫn không ngăn cản hành vi như vậy của Lăng Triển Dực.

Lăng Triển Dực cuối cùng cũng dọn xong, ngước mắt nhìn Tô Tử Dương mà hắn đã quên để ý đang nằm trên sô pha kia, khóe miệng khẽ nhếch.

Hắn sở dĩ không ngại rắc rối chạy tới chạy lui, chính là vì như vậy mới có thể nhìn thấy Tô Tử Dương đang tránh ở trong phòng khách không chịu đến phòng ngủ chính cũng không chịu đi phòng ngủ phụ.

Nếu hắn trực tiếp mang cái rương lớn qua phòng ngủ phụ để bày dọn, trong quá trình sắp xếp, chẳng phải đều không thể nhìn thấy Tô Tử Dương đang tránh ở phòng khách hay sao?

Vật nhỏ này, chắc còn chưa quen ở chung một chỗ với mình đâu?

Nhìn phòng ngủ phụ đã được sắp xếp thật tốt, Lăng Triển Dực sửa sang lại bao nilon trên sàn nhà, mang thẳng vào phòng tắm.

Tô Tử Dương tò mò hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Anh dọn những thứ không liên quan đến em, để đặt đồ của anh!” Lăng Triển Dực cười nham hiểm hề hề.

Tô Tử Dương hiểu được, không liên quan… Là chỉ Lạc Dương rồi?

Quả nhiên, Lăng Triển Dực vào phòng tắm, bỏ hết đồ dùng vệ sinh vốn thuộc về Lạc Dương đi ―― Bởi vì rời đi vội vàng, cho nên Lạc Dương vẫn chưa dọn hết mấy thứ này ―― Sau đó móc từ trong bao nilon ra một ly đôi, bàn chải đánh răng, cùng kem đánh răng hoàn toàn mới thay vào, cũng lấy luôn bộ của Tô Tử Dương đi.

Hai người bọn họ hiện tại đang ở cùng nhau, đương nhiên phải dùng đồ có đôi có cặp!

Tiếp theo là đồ dùng tắm gội, dầu gội đầu, khăn tắm cùng những thứ có thể xài chung cũng đều bày biện ra ở vị trí tương ứng.

Lăng Triển Dực nhìn phòng tắm rực rỡ hẳn thì lập tức lộ ra vẻ thỏa mãn tươi cười.

Hắn muốn dùng những vật chất bên ngoài này để bắt một phần tâm của vật nhỏ làm tù binh, thỉnh thoảng ngầm thay đổi cũng rất quan trọng!

Tưởng tượng đến cảnh sinh hoạt bên nhau, bồi dưỡng tình cảm cùng Tô Tử Dương về sau, vẻ tươi cười trên mặt Lăng Triển Dực càng sâu.

Chỉ là, khi hắn vừa xách túi đồ đi ra khỏi phòng tắm, vẻ tươi cười của hắn lập tức khựng lại ở khóe môi.

Bởi vì Tô Tử Dương đang gọi điện thoại cho cái tên bị hắn coi là tình địch!

“Lạc Dương, anh có chuyện gì sao, đi mà cũng không nói cho tôi biết một tiếng, có phải cái tên họ Lăng đuổi anh đi không? Nếu đúng là vậy thì anh cứ việc nói với tôi, tôi sẽ làm chủ!” Giọng điệu của Tô Tử Dương lộ ra vẻ ngang ngược.

Khóe miệng Lăng Triển Dực kéo lên, mở cửa, hung hăng ném rác trong tay ở cửa, chờ tí nữa đi xuống lầu thì xách xuống. Có điều lỗ tai hắn vẫn dựng thẳng, nghe lén cuộc nói chuyện của Tô Tử Dương với Lạc Dương.

Lúc này Lạc Dương cũng đang thu dọn đồ, nhìn căn phòng siêu xa hoa, cùng Diệp Thước đang vội đông vội tây giúp y bày biện hành lý, móc quần áo, rải chăn đệm, y cười nhẹ nhàng, trả lời: “Không có, là tôi tìm được chỗ ở mới. Xin lỗi, Tử Dương, tôi chưa kịp nói với anh, thật ra tôi…”

Tô Tử Dương hồi tưởng lại buổi sáng Lăng Triển Dực có nói Lạc Dương đi cùng một cậu thanh niên, tâm tư nhiều chuyện nảy lên, anh đoạt nói: “Thật ra anh đã tìm được người yêu rồi, đúng không?”

Lạc Dương ngẩn ra, lúc này Diệp Thước đang cầm một cái ly sứ trông như vật quý chạy đến trước mặt y, nhẹ nhàng chạm hai cái ly vào nhau ―― Cái ly có hình thù kỳ quái, một cái lõm vào trong, một cái lại lồi ra bên ngoài ―― Vừa mới chạm vào nhau, đúng lúc hợp lại, tạo thành một hình trái tim.

Diệp Thước giật giật miệng, mi mắt cong cong, ra hiểu bằng miệng: “Đẹp không?”

“Ngây thơ!” Lạc Dương cho cậu ta hai từ như vậy, nhưng vẫn cười, trả lời vấn đề vừa rồi của Tô Tử Dương ở đầu bên kia, “… Ừm.”

Không sai, là người yêu. Tuy rằng người yêu này, thoạt nhìn ngây thơ con nít, còn là con nít không đáng tin.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN