Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm! - Chương 67: Trăm phần trăm! Bà xã chuẩn mực!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!


Chương 67: Trăm phần trăm! Bà xã chuẩn mực!


Edit: kyn290621

Beta:Ritsu

――――――――――――――――――

Lăng Triển Dực vươn tay nhưng không thể túm được Cố Phong, kết quả để hàng này lẻn vào phòng khách trước anh một bước, Lăng Triển Dực đành phải trở tay đóng cửa lại, nhanh chân đi theo.

Vừa hay Tô Tử Dương đã ra tới sofa trước, chỉ là vẫn chưa ngồi xuống, vẻ mặt Cố Phong hưng phấn và tò mò thoắt cái tiến vào, thực sự dọa cậu giật mình.

Người này, sao lại hấp tấp, lỗ mãng như vậy?

Cố Phong lại không hề để ý Tô Tử Dương nhìn hắn thế nào, ánh mắt sáng quắc dán sát lên người đánh giá Tô Tử Dương, trong mắt hiện lên sự tò mò không thể nào giấu, mà vị phó tổng lịch lãm ngời ngời trước mặt nhìn chằm chằm Tô Tử Dương một lát vậy mà theo bản năng vươn tay ra, muốn sờ cái bụng đang phồng lên của Tô Tử Dương một cái để xem rốt cuộc là thật hay giả……

“Bộp ――” Lăng Triển Dực sốt ruột bảo vệ bà xã, tiến lên gạt phăng tay Cố Phong, đem Tô Tử Dương che ở phía sau, cả giận nói: “Cố Phong, mày làm gì đó? Thiếu điều động tay động chân với bà xã của tao!”

Tô Tử Dương cũng đã ôm bụng lui về phía sau một bước, đề phòng mà nhìn Cố Phong.

Cố Phong phục hồi tinh thần lại, xấu hổ cười cười: “Há há…… Chuyện này không phải là quá sức tưởng tượng sao…… Tao tò mò làm sao mà con trai cũng có thể mang thai é……” Cố Phong vừa nói vừa thăm dò bụng Tô Tử Dương: “Là nhờ thụ tinh nhân tạo đem trứng đã được thụ tinh cấy vào trong cơ thể cậu hả? Khó trách Triển Dực nhất mực chung tình với cậu, cậu cũng chịu hy sinh vì nó đến mức sinh hài tử theo cách này, nếu nó dám đối xử không tốt với cậu, tôi giúp cậu làm chủ! Khẳng định sẽ là người đầu tiên không tha cho nó đâu!”

Lăng Triển Dực híp mắt cảnh giác mà nhìn Cố Phong: “Khi nào đến phiên mày tới làm chủ thay bà xã tao? Bà xã của tao, tao thương. Tao mới không phải cái loại củ cải hoa tâm* giống như mày đâu!”

*Củ cải hoa tâm (hay hoa tâm đại la bặc): gốc là 花心大箩卜, nghĩa bóng bề ngoài ngây thơ nhưng thật ra rất đào hoa.

“Đừng chỉ nói mà không làm! Tao sẽ thay Tử Dương giám sát mày. Tử Dương, đúng không? Tôi vừa mới nghe Triển Dực gọi tên của cậu, cậu không ngại nếu tôi gọi cậu như vậy chứ?” Cố Phong thu lại nụ cười bất cần đời, bắt đầu đứng đứng đắn đắn giới thiệu, chỉ là giới thiệu thôi nhưng vẫn là lộ ra sự kiêu ngạo: “Tôi tên Cố Phong, năm nay 29 tuổi, chưa lập gia đình, không có sở thích xấu, làm việc nghiêm túc, thái độ sống tốt, trước mắt cũng không có đối tượng hẹn hò. Tôi là phó tổng tập đoàn Lăng thị, là bạn bè tốt chơi chung từ nhỏ đến lớn với Triển Dực. Khẩu vị hai chúng tôi rất giống nhau, nếu cậu chướng mắt hắn, quen tôi cũng được.”

Đôi mắt hình viên đạn của Lăng Triển Dực nhắm thẳng trên người Cố Phong ngả ngớn, Tô Tử Dương lại phì cười.

“Tôi tên Tô Tử Dương, năm nay 24, tôi cũng chưa lập gia đình, hiện tại nghỉ phép ở nhà không đi làm…… Ngô……” Tô Tử Dương theo Cố Phong nói đùa, Lăng Triển Dực một phen bịt kín miệng cậu, không cho cậu tiếp tục nói nữa, anh chính là không muốn nghe những lời linh tinh như coi trọng Cố Phong gì đó từ trong miệng bà xã nhà mình, tuy rằng loại khả năng này chắc chắn bằng không.

Tô Tử Dương lại kéo tay Lăng Triển Dực xuống, tiếp tục nói: “Có điều, tôi có đối tượng hẹn hò…… Chậc, chính là anh em tốt cậu chơi từ nhỏ tới lớn.”

Cố Phong mặt mày hớn hở, không nghĩ tới đối tượng của Lăng Triển Dực cũng khá biết điều đó, chỉ bằng mấy câu nói đó, thằng bạn này, hắn nên gả rồi!
Có điều Lăng Triển Dực cũng quá có phúc rồi, từ chỗ nào tìm được một vị hài hước như vậy?

“Được rồi, đừng đen mặt nữa, cũng lắm chỉ đùa một chút thôi, loại tao thích chính là con gái có hương thơm ngào ngạt, ôm mềm mềm, mỏng manh, tao không có giành vị bà xã nam này của mày đâu.”

“Vậy cũng chưa chắc, Tử Dương nhà tao mị lực mười phần, lỡ như mày cũng bị quyến rũ mà tranh giành với tôi rồi làm sao? Cố lưu manh mày nghe đây, sau này bớt tới nhà của tụi tao đi, nhà của chúng tao không chào đón mày!” Lăng Triển Dực tất nhiên biết Cố Phong đang nói giỡn, anh cũng thuận đà trêu chọc.

“Dựa vào tiền đồ của mày, mày còn sợ tranh không lại tao à?” Cố Phong rất tự nhiên ngồi xuống sofa, ánh mắt lại lần nữa không nghe khống chế mà liếc qua bụng Tô Tử Dương, nhịn không được nói: “Các cậu muốn con thì cứ nói, sao không đi nhận nuôi một đứa? Tự mình sinh khổ lắm đó! Đặc biệt chúng ta còn là nam, chắc chắn còn khổ hơn so với nữ… Tử Dương, con mấy tháng rồi? Bảy tám tháng phải không? Sắp sinh hả? Cậu cũng mau mau ngồi xuống đi, đừng để mệt.”
Lăng Triển Dực đỡ Tô Tử Dương ngồi bên cạnh, sau đó giải thích: “Mới năm tháng mà thôi, Tử Dương mang thai song sinh, cho nên nhìn có vẻ lớn tháng. Hơn nữa, chuyện không phải như mày nghĩ, Tử Dương là thể chất song tính ẩn, bản thân có thể thụ thai…… Chờ đến khi phát hiện thì em ấy đã mang thai, cho nên mới để em ấy sinh……”

Cố Phong trừng to mắt, một lúc lâu thật lâu hắn mới phản ứng lại: “Song tính ẩn? Thần kỳ thật……”

“Tất nhiên, bà xã của tao trời sinh thần thể, thiên hạ vô địch!” Lăng Triển Dực tự mãn khoe khoang.

Cố Phong khinh thường nói: “Từ nhỏ mày vẫn luôn gặp vận may cứt chó vậy đó, bây giờ còn hốt được bà xã trâu bò như vậy, người ta còn mang thai hai bảo bảo cho mày. Lăng Triển Dực, có đôi khi thật đúng là hâm mộ mày thiêt luôn á, hâm mộ đến hận không thể bóp chết mày luôn!”
“Mày cũng chỉ có thể hâm mộ ghen tị hận đến chết thôi!” Lăng Triển Dực không để bụng chút nào, vẫn như cũ, vui không tả nổi.

“Vậy chúng mày định khi nào kết hôn vậy? Bây giờ bụng đã lớn như vậy, nói không chừng là có thể lớn hơn nữa, cũng không thích hợp để kết hôn.” Cố Phong tự thân đứng dậy, dùng chén trà Lăng gia đặc biệt chuẩn bị cho hắn đến chỗ máy lọc nước kia hứng nước, nhàn nhã uống một ngụm, hỏi.

Sao Lăng Triển Dực lại không muốn kết hôn chứ, nhưng vấn đề mấu chốt là ―― vật nhỏ này không đồng ý nha!

Anh theo bản năng nghiêng đầu nhìn Tô Tử Dương liếc mắt một cái, Tô Tử Dương nhìn như không thấy ánh mắt mong mỏi của anh.

Lăng Triển Dực đành phải lấy cớ nói: “Trong thời kì mang thai, tao không muốn để em ấy quá mệt mỏi, cho nên hết thảy hôn lễ công việc đều hoãn lại, đến lúc đó để hai đứa con trai làm hoa đồng cho tao cũng khá tốt đấy chứ.”
“Chờ con trai mày biết chạy cũng mất ba năm, mày để người ta chờ lâu như vậy sao?” Cố Phong khinh thường Lăng Triển Dực một phen, tiện đà nhìn Tô Tử Dương, nói tiếp: “Tử Dương, sau khi sinh bảo bảo rồi ở cữ xong thì kêu nó cưới cậu, bằng không mang theo bảo bảo rời đi, không cho cậu ta chiếm tiện nghi của bà xã được!”

“……” Tô Tử Dương nghe vậy buồn cười.

Lăng Triển Dực cũng ghét bỏ mà nhìn Cố Phong: “Đây là chuyện tình thú của vợ chồng son tụi tao, mắc mớ gì tới mày? Mày đừng ở chỗ đay dạy hư bà xã của tao nữa!”

“Tao đây đã cho mày mặt mũi rồi, không vạch trần mày mà thôi.” Cố Phong cà lơ phất phơ ngồi trên chiếc ghế nhỏ đối diện bàn trà: “Thật ra cái mị lực tổng tài mười phần mày tự xưng căn bản vẫn còn chưa theo đuổi được người ta phải không? Cho nên người ta mới chậm chạp không chịu kết hôn với mày……”
“Nói bậy, tao là xót xa Tử Dương.” Bản mặt già của Lăng Triển Dực đỏ lên, nhìn về phía Tô Tử Dương cầu giúp đỡ, trong lòng mắng tên khốn khiếp Cố Phong này thêm một lần nữa.

Cái gọi là bạn xấu, thật đúng là không nói không được! Cứ không thể chừa chút mặt mũi cho anh trước mặt bà xã sao?

Tô Tử Dương bắt được ánh mắt cầu cứu của Lăng Triển Dực, trong lòng cười thầm, ngoài mặt lại bất động thanh sắc mà mở miệng, thay anh giải vây: “Do tôi tạm thời không muốn kết hôn, nói chung bây giờ chủ yếu là hầu hạ hai vật nhỏ trong bụng, mỗi ngày không có việc gì ở nhà nhàn ngốc tôi cũng mệt đến hoảng, nếu phải chuẩn bị hôn lễ rồi tham gia hôn lễ thì chẳng là mệt chết tôi à?”

Lăng Triển Dực nghe vậy, quả thực mở cờ trong bụng!

Bà xã tốt là như thế nào á?! Tô Tử Dương chính là loại này á! Trăm phần trăm! Chuẩn mực!
―― Trước mặt người ngoài cho ông xã mặt mũi, còn tự hạ mình, coi ông xã là người lớn nhất nhà, vô cùng có mặt mũi luôn!

Cho nên, Lăng Triển Dực quyết định trong lòng, cậu muốn dày vò mình như thế nào đều không sao cả! Tuyệt đối vui lòng trăm phần trăm!

Cố Phong vừa nghe lời này cũng buồn cười, coi kìa, xem ra vợ chồng son người ta nhất trí đối ngoại, người ngoài như hắn, lo cũng phí công!

Có điều cuối cùng cũng nhìn thấy bạn tốt để tâm tới một người như vậy, còn có bảo bảo, trong lòng hắn cũng thật sự vui giùm cậu ta.

Một khi đã như vậy, hôm nay không uổng công hắn .

“Cậu nói cũng đúng, vậy chờ một chút đi, có mấy đứa con trai tham gia hôn lễ cũng rất đáng mong đợi.” Cố Phong cười nói: “Vốn đang nghĩ có thể uống rượu mừng của tụi mày sớm một chút hay không, náo động phòng các thứ, xem ra bây tao phải đợi rồi!”
“Sẽ không, nếu thời cơ thích hợp, nói không chừng tụi tao cũng sẽ mau chóng kết hôn.” Lăng Triển Dực tràn đầy hạnh phúc mở miệng: “Cố lưu manh, mày cũng đến mau mau hốt ai đang cô đơn về đi, chứ sau này chúng ta tụ hợp mày đừng làm bóng đèn!”

“Hừ, đúng là bạch nhãn lang* có vợ rồi không cần huynh đệ.” Cố Phong đứng dậy, “Được rồi, tao không quấy rầy chúng mày vợ chồng son ngọt ngào, tao đi quán bar đi dạo, xem coi có thể săn được con mồi nào thích hợp hay không, ha ha. Tử Dương, cậu nghỉ ngơi cho tốt đó, có rảnh tôi lại đến thăm cậu!”

*Bạch nhãn lang(白眼狼): là sói mắt trắng, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

“Được rồi, hẹn gặp lại.” Tô Tử Dương cũng muốn đứng dậy đi theo, bị Lăng Triển Dực đè lại: “Em đừng động, ngồi đợi đi, anh tiễn cậu ta là được.”
“Triển Dực mày đừng giả vờ nữa, còn khách khí với tao làm gì! Đúng rồi, việc trong công ty tao sẽ giúp mày chia sẻ một ít, mày lo ở cạnh chăm sóc bà xã cho tốt đi!”

“Ừ, hôm nay cuối cùng mày cũng nói một câu tiếng người.” Tuy Cố Phong nói đừng tiễn nhưng Lăng Triển Dực vẫn đứng dậy đi theo hai bước, nghe hắn nói sẽ giúp mình chia sẻ việc ở công ty, Lăng Triển Dực cười đấm Cố Phong một quyền, “Anh em tốt! Chờ con trai tao đầy tháng, nhất định mời mày làm khách quý!”

“Ừm, được thôi, đem rượu vang đỏ mà mày trân quý ra mời là được.” Cố Phong cũng cười đáp lại, đến cạnh cửa, quay đầu lại cười một cái với Tô Tử Dương: “Tử Dương, tạm biệt.”

“Tạm biệt, có rảnh tới chơi!” Tô Tử Dương ra dáng đương gia chủ mẫu ngồi trên sofa cong eo nâng bụng cười mở miệng.
Sau khi tiễn Cố Phong, Lăng Triển Dực còn đang vui vẻ đắm chìm trong việc mình đã nhặt được bà xã chuẩn mực trăm phần trăm, anh tung tăng chạy về, ngồi quỳ trên sofa, không nói lời nào liền ôm Tô Tử Dương hôn một cái thật mạnh!

“Bà xã…… Em thật tốt…… Anh yêu em muốn chết!”

……….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN