Ông Hoàng Xa Xỉ Phẩm
Chương 12: Chuyện Bất Ngờ
• Năm phút sau tại shop của Thanh Di:
“Kít…..” Tiếng phanh xe vang dài trước cửa shop hoa của cô khiến cô không khỏi chú ý tới. Anh tắt động cơ rồi bước thật nhanh xuống xe.
Người thì chưa bước vào cửa hàng nhưng giọng thì đã vang lên “Cao Tùng!”
Cao Tùng đang uống trà thì bỗng phụt ra mất một ngụm, anh ta hướng mắt về phía Cao Lang trả lời “Sao em đi đâu là anh theo đấy vậy?”
“Về công ty họp mau! Nếu còn muốn làm phó giám đốc!” Cao Lang tiến tới xách tay Cao Tùng bắt đứng dậy.
Thanh Di chán ghét cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, cô chuyên chú vào việc làm hoa cho khách.
“Được! Được…anh đừng có lúc nào cũng dọa cắt chức em nữa!” Cao Tùng vì quá hiểu cái tính cách cọc cằn hung dữ bá đạo của anh nên đành đầu hàng nghe lời.
“Thanh Di! Tớ phải đi đây!” Cao Tùng nói xong liền bị Cao Lang túm cổ xềnh xệch lôi đi.
Bước vào trong ô tô Cao Lang nói với Cao Tùng giọng cảnh cáo “Sau không được tới đó nữa!”
“What? Tại sao?” Cao Tùng thấy quá vô lý liền phản ứng dữ dộiCao Lang trong lòng vẫn còn hậm hực liền tức tối nói “Đừng nhiều lời! Không được chính là không được!” Anh nghĩ sao cũng không hiểu, sao cô cứ có cài gì đó bài xích với anh thì phải…anh có làm gì đâu chứ? Không lẽ một cái hôn môi mà cô ấy liền cho anh ăn bơ như thế?
“Anh định tuyên bố cô ấy là của anh sao?” Cao Tùng cũng quyết không chịu thua cãi lý cho bằng được.
“Em hiểu sao thì chính là vậy?” Cao Lang nói với kiểu nửa mờ mờ ám ám, nửa thật nửa giả khiến cho Cao Tùng vừa khó hiểu, vừa phải vắt óc suy nghĩ mối quan hệ của anh cả và Thanh Di.
Lúc này Cao Lang đang cảm thấy phần thân dưới như thiếu thiếu cái gì đó, mẹ nó…quần chip? Anh đành ngậm ngùi mà thả rông như vậy hết một buổi sáng, thật là đau lòng quá mà!
Khi hai người họ vừa rời đi, cô làm xong hoa cho khách lại phải dọn dẹp đống lộn xộn trên bàn, nào là ly trà uống dở bỏ đấy của Cao Tùng, cốc cà phê do Cao Lang uống cũng vất chềnh ềnh ra đấy, bình trà cũng không đặt vào khay mà vất tùy ý trên bàn.
Cô dọn dẹp xong cái bàn liền ngồi thụp xuống ghế sofa oán trách họ mới sáng sớm ra mà họ đã làm cái trò quái gì ở cửa hàng của cô vậy không biết nữa?
Từ cửa vọng lại, Bách Thảo đang nói gì đó với Trạch Dương, vẻ mặt Bách Thảo rất là tồi tệ, cô cảm giác như có chuyện không lành liền theo dõi xem đang có chuyện gì xảy ra. Cô đứng dậy bước từng bước chậm rãi định bước ra cửa thì…Liên Hoa lên tiếng với giọng điệu ngái ngủ từ trên tầng bước xuống “Gì mà mới sáng sớm chị đã lén lén lút lút rình rập cái gì vậy?”
“Xuỵt!” Cô đặt ngón trỏ lên môi rồi ra hiệu Liên Hoa nói nhỏ, Liên Hoa như hiểu ý liền im lặng,
Cô ấy cũng nhận ra rằng Bách Thảo dường như đang có chuyện không vui nên bước chân thật nhỏ nhẹ, bước thật nhanh tới chỗ cô rồi thì thầm “Chị…Bách Thảo làm sao vậy? Vẻ mặt bà ấy như làm mất một đống tiền ấy!”
Cô cũng nói nhỏ lại không kém liền trả lời Liên Hoa “Cái con nhỏ này! Mà sao không thấy Nhã Doanh đâu nhỉ?”
Câu hỏi của cô vừa đặt ra, Liên Hoa chưa kịp trả lời thì Trạch Dương lên xe vun vút lao đi, cô và Liên Hoa cũng không cần thì thầm nữa vội chạy ra đứng bên cạnh Bách Thảo.
Trong đầu cô cũng đã nghĩ tới chắc rằng Bách Thảo và Phong Lãnh cãi nhau, cô hỏi “Làm sao vậy Bách Thảo! Em với ngài ấy làm sao vậy?” nói xong cô nắm lấy tay Bách Thảo
“Bà nói đi xem nào! Thôi vào ghế ngồi cho đỡ lạnh đã!” Liên Hoa dắt tay Bách Thảo vào trong nhà, cẩn thận dìu cô ấy ngồi vào ghế.
“Sao mắt lại xưng húp lên thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô đưa tay lên, áp bàn tay ấm nóng của mình lên gương mặt tiều tụy của Bách Thảo
“Hắn….hắn cùng với….Nhã Doanh….Huhuhu!” Nói tới đây Bách Thảo không còn đủ kiên trì mạnh mẽ nữa liền òa khóc, khóc một hồi như mưa như lũ.
Cô và Liên Hoa như hiểu ra vấn đề liền nói lớn “Cái gì?”
Bách Thảo bắt đầu bình tĩnh lại rồi kể đầu đuôi câu chuyện. Liên Hoa không nhịn được liền quát lớn “Cái tên khốn đó! Thật không ngờ Nhã Doanh….chị ta…khốn kiếp!”
“Chị Thanh Di! chị có thể cho em vay tiền để trả cho hắn không? Nếu không mẹ em sẽ nguy hiểm mất!” Bách Thảo vội vàng nắm lấy tay cô cầu xin
“Chị đã nghe Liên Hoa kể hết sự tình rồi! Là hắn ép buộc em bên cạnh hắn đúng không?” Cô lo lắng nóiBách Thảo vội gật đầu rồi nói “Vì thế nên em mới không hỏi tới vay chị nữa! Nhưng bây giờ thì em phải trả hắn cho bằng hết! Mặc dù số tiền này đối với hắn ta chỉ bằng mấy tờ tiền lẻ nhưng em thực không muốn mắc nợ hắn!”
“Được! Bây giờ chúng ta đi lấy tiền cho em!” Cô vội đứng dậy rồi đỡ tôi đứng lên.
“Cảm ơn chị nhiều lắm! Em sẽ đi làm rồi gửi lại chị!” Bách Thảo nói.
Đến ngân hàng, cô đã rút tiền rồi đưa số tiền 70 triệu cho Bách Thảo rồi nói ” Bây giờ lập tức đi trả hắn luôn!” cô vô cudng cương quyết cầm lấy tay Bách Thảo
“Đúng! Trả luôn cho nóng!” Liên Hoa liền gật đầu.
“Giờ có lẽ hắn đang ở công ty, hai người đưa em tới công ty đi!” Bách Thảo ủ rũ trả lời
Cô và Liên Hoa liền gật đầu rồi đưa cô ấy ra ô tô, Thanh Di lái xe rất nhanh đã tới công ty của hắn. Bách Thảo xuống xe, ôm chặt balo bên trong có một đống tiền. Vừa bước vào bên trong, một nữ nhân viên liền hỏi “Cô cần tìm ai?”
“Tôi tìm Phong Lãnh!” Bách Thảo trả lời.
Vẻ mặt nữ nhân viên lại khá nhạc nhiên, Bách Thảo cũng không bận tâm liền nói tiếp “Anh ta đã đến công ty chưa ạ?”
“Dạ! Lãnh tổng đã đến! Nhưng cô có giấy hẹn trước với ngài ấy không?” Cô ấy nhìn Bách Thảo từ đầu cho tới chân vẻ khó hiểu
“Tôi không có! Tôi muốn đến để trả một số thứ cho anh ta!” Bách Thảo vỗ vỗ vào chiếc balo
“Nhưng mà….!” Người nhân viên đang định nói tiếp thì từ phía sau phát lại giọng nói của một người phụ nữ rất quen thuộc “Để họ vào! Đây là người quen của tôi!”
Cô, Liên Hoa, Bách Thảo rất nhanh quay lại phía sau hướng giọng nói phát ra. Là Nhã Doanh? Cô ta như biến thành một con người khác vậy, dáng vẻ dịu dàng, thùy mị thường ngày đã biến mất mà thay vào đó là một người phụ nữ quyến rũ đầy mê hoặc trong bộ váy body màu đen bó sát, mái tóc dài thường ngày của cô ta được buộc gọn lại và trang điểm cũng đậm hơn.
Liên Hoa tức tối liền lẩm bẩm “Người phụ nữ hai mặt!”. Câu này cũng đủ cho cô và Bách Thảo nghe thấy được
Nhã Doanh đi trước rồi nói “Đi theo tôi!”
Họ lần lượt đi theo, khi bước vào thang máy, cô ta ấn số 15, nếu không nhầm thì chắc phòng của hắn ở trên đó. Tiếng thang máy kêu “ting” Và dừng lại ở số 15, cửa thang máy mở ra.
Trên này rất đẹp, khuôn viên lại rộng, khi Nhã Doanh dẫn bọn họ tới cửa phòng liền nói “Hai người ngồi ngoài này chờ!” Giọng nói mang theo nét mặt lạnh lùng khiến cô và Liên Hoa hận tới thấu tâm can.
Một lúc sau, khi Bách Thảo ra ngoài, vẻ mặt cô ấy lại càng tiều tụy hơn, vì khóc nhiều nên mắt sưng húp lên. Cô và Liên Hoa không khỏi đau xót
Liên Hoa ôm trầm lấy Bách Thảo xúc động nói “Cố lên! Bà là người rất mạnh mẽ mà…không được yếu đuối!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!