Ông Hoàng Xa Xỉ Phẩm
Chương 24: Cao Lang Ơi Cao Lang
Người vừa giới thiệu là em họ ấy, anh ta khi nghe thấy cô nói đích thị người trong phòng kia chính là Cao Lang, anh vô cùng kinh ngạc.
Cao Lang trước giờ có bao giờ dẫn phụ nữ tới đây? Hơn nữa kiểu phụ nữ mà anh ấy thích là kiểu gợi cảm quyến rũ, tính cách mạnh mẽ, từng trải.
Còn cô thì…giống như một cô thỏ non vô cùng trong sáng, vô cùng lương thiện, ăn mặc lại rất đơn giản. Không lẽ anh họ của anh lại thay đổi phong cách nhanh tới vậy sao?
Không chờ anh phải hỏi, theo phép tắc lịch sự thì cô nên giới thiệu bản thân trước.
“Tôi là Thanh Di! Rất vui được gặp!”
“Tôi là Ngụy Tư Phong! Cũng rất vui khi gặp cô!”
Ngụy Tư Phong nở nột nụ cười tươi, nụ cười đó đã phá tan hình ảnh nghiêm trang ban nãy. Anh nói tiếp:
“Tôi vào xem anh họ đáng kính của tôi thế nào đã! Ngồi đây rất lạnh, cô có thể đi cùng tôi vào trong đó!”
“Nhưng…!”
“Yên tâm! Phòng khám ở trên tầng, sẽ không thấy được!”
“Được!”Cô liền đồng ý rồi bước vào theo anh. Công nhận vào trong phòng cô cảm thấy ấm áp hẳn lên. Ngụy Tư Phong thì vội vàng lóc cóc chạy lên trên tầng để xem Cao Lang ra sao.
Trên phòng khám…
“Chậc! Chậc! Cao Lang ơi Cao Lang. Cậu cũng thật là, sao lại để cô ấy huých vào đây vậy?”
“Này! Cuối cùng là cái đó của tôi có bị sao không?”
“Không sao nhưng mà…cậu nên…”
Âu Dực suy nghĩ rồi nhìn vào máy siêu âm. Cao Lang sốt ruột gầm lên
“Nên cái gì?”
“Hạn chế hoạt động mạnh trong hai tuần!”
“Mẹ nó! Cậu nói cái gì?”
Cao Lang tưởng mình nghe nhầm liền quát lên, thật quá nhục nhã. Anh chưa bao giờ đưa phụ nữ lên giường là thật…ngoại trừ Thanh Di, nhưng…đâu có ai dám làm ra loại hành động này với anh đâu?
Mẹ nó! Hai tuần? Lúc anh biết được ngay cả Âu Dực cũng có khả năng nhăm nhe tới Thanh Di thì Cao Lang anh chẳng thể nào ung dung được. Nếu không chiếm giữ lấy cô thì anh làm sao mà ngồi yên cơ chứ?
“Cậu nên như thế đi! Chỗ đó bị đá cũng khá mạnh đấy!”
“Anh họ bị sao đấy? Từ khi nào lại bị phụ nữ tấn công một cách dã man như thế?”
Ngụy Tư Phong bước vào, trên môi nhếch miệng cười chêu chọc Cao Lang.
“Mũi cậu cũng thính thật đấy! Còn biết cả tôi ở đây cơ à?”
“Thì…cô gái dưới kia nói là anh đang khám trong này!”
“Hừ!”
Cao Lang hừ! nhẹ một cái rồi cũng chẳng nói chẳng rằng câu nào. Ngụy Tư Phong vẫn kiên trì chọc tức anh liền nói tiếp:
“Có phải…cô ấy là người làm…chuyện này với anh?”
“Cậu muốn chết đúng không? Mau cút cho khuất mắt tôi!”
“Ấy! Gì mà nóng thế! Em đi là được chứ gì?”
Ngụy Tư Phong nói xong, anh ta liền sún vó chạy một mạch xuống tầng, một khi để Cao Lang điên lên chắc anh sẽ bắn một phát trí mạng lên người Ngụy Tư Phong mất.Thanh Di lúc này đang mải xem điện thoại cũng không để ý Ngụy Tư Phong chạy đi từ lúc nào.
“Âu Dực! Nếu nữa xuống kia, Thanh Di hỏi có bị sao không thì cậu biết mình nên nói gì rồi chứ?”
“Cậu từ bao giờ có tính ăn vạ ấy đấy?”
“Cậu im trước khi tôi giết cậu ngay tại đây!”
Âu Dực cũng không nói lời nào vì anh quá hiểu tính khí của Cao Lang. Cao Lang rất nóng tính, nếu anh mà đã không kiểm soát được thì đúng là…không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Âu Dực lại nghĩ tới Thanh Di, nếu Thanh Di là con mồi trong tầm ngắm của Cao Lang thì thật là thương cho cô.
Mọi việc cũng đã xong xuôi, Âu Dực cùng Cao Lang đi xuống. Lúc này anh lại bày ra cái bộ mặt vô cùng đau đớn, anh lại bắt đầu rên rỉ với vẻ mặt nhăn nhó.
Cô thấy thế liền đứng dậy bước tới gần Cao Lang, cô cẩn thận dìu anh ra ghế sofa ngồi. Cô nhìn Âu Dực hỏi:
“Tiền bối! Anh ta có bị sao không?”
“Cậu ấy…”
Âu Dực nói tới đây liền dừng lại, anh cũng muốn nói ra sự thật là không sao, nhưng…nhìn gương mặt đang chăm chăm nhìn anh của Cao Lang thì Âu Dực lại không dám động tới tổ kiến lửa. Anh nói tiếp:
“Cậu ấy nên hạn chế hoạt động, trong vòng hai tuần này hãy cho cậu ta ngồi xe lăn nhé!”
Xe lăn?
Suy nghĩ này không chỉ của mỗi Thanh Di mà người ngạc nhiên hơn cả là Cao Lang.
Đúng là gương mặt vàng trong làng bị chơi xỏ mà. Hết bị cấm hoạt động mạnh giờ lại ngồi xe lăn hai tuần. Ngọn lửa trên đầu bùng cháy, Âu Dực được lắm…được lắm! Cao Lang anh sẽ không để yên đâu.
Thanh Di gật đầu rồi nói:
“Vậy…giờ tết cũng đã tới, mấy cô chú làn việc ở đó cũng nghỉ hết rồi. Lấy ai chăm sóc cho anh ta?”
“Chẳng phải em nói phải chịu trách nhiệm với tôi sao? Đây là cơ hội để em lấy công chuộc tội đấy!”
“…”
Thanh Di không nói nổi lời nào nữa, cô đàng nuốt lại cục tức rồi nở một nụ cười gượng gạo.
Âu Dực cười thầm trong bụng, vừa có thể giúp Cao Lang lại vừa có thể hành hạ cậu ta ngồi xe lăn hai tuần. Đây cũng là cách trả thù hộ cho Thanh Di rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!