Ông Xã ~ Anh Là Ma Cà Rồng - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Ông Xã ~ Anh Là Ma Cà Rồng


Chương 8


Vừa về tới biệt thự, Đỗ Nhất Phong đã ôm cô đi thẳng vào phòng, ném thẳng xuống giường lớn.

Thy Trâm hốt hoảng bò lùi về phía sau, nước mắt rơi đầm đìa cả mặt.

– ” Đỗ Thiếu.. Tôi sai rồi.. Xin anh tha cho tôi “.

Thy Trâm thấy rõ dục vọng từ trong đáy mắt hắn ta. Toàn thân cô run rẩy, ngay sau đó đứng dậy chạy ra đạp cửa.

Cánh cửa bị khóa trái, dù cô cố gắng hết sức vẫn không mở ra được..

Đỗ Nhất Phong nằm ở đầu giường nhếch môi nhìn cô, con mèo nhỏ này đúng là rất không yên phận.

– ” Em không cần phải sợ.. Tôi đã nói là không thích cưỡng ép phụ nữ ” Anh lạnh lùng lên tiếng.

Thy Trâm lui mình về một góc, tim đập thình thịch:

– ” Vậy anh thả tôi ra đi ” Cô nhìn về hướng Đỗ Nhất Phong khẩn khoản van xin.

– ” Lưu Thy Trâm, 28 tuổi, pháp y cao cấp của tổ pháp chứng Tây Cửu Long, năm 10 tuổi ba qua đời do tai nạn xe cộ, mẹ là Thẩm Hằng nhân viên tại cửa hàng bách hóa XXX.. “… Giọng nói lạnh lùng của Đỗ Nhất Phong như viên đạn bắn nát tia hi vọng cuối cùng của cô.

Cô giống như một con kiến bé nhỏ nằm trong lòng bàn tay của anh, dù cố gắng như thế nào cũng không thể chạy thoát.

– ” Tôi có thể tha cho em, có điều.. có nên tha cho mẹ em hay không thì tôi có lẽ sẽ phải suy nghĩ lại “.. Giọng nói của Đỗ Nhất Phong mỗi câu chữ đều mang theo sự lạnh lẽo băng giá

Nước mắt của Thy Trâm không kìm chế được tuôn ra như suối, từ trong lòng cô dâng lên cảm giác bất lực, mệt mỏi tới cùng cực.

– ” Nhưng nếu em ngoan ngoãn nghe theo lời tôi.. Thì tôi sẽ bảo đảm không động vào bà ta “

Anh bước tới bên cạnh cô, ngón tay dài lạnh lẽo vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cô, toàn thân cô không còn chút sức lực, trơ mắt nhìn hắn ta ôm cô từng bước tới bên giường lớn.

Tại sao cô lại mong tên ác ma này buông tha cho cô chứ.. Rõ là nực cười.. Hắn ta vốn dĩ đâu phải là người cao thượng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Nhất Phong đẹp như tạc tượng, khóe môi mỏng cương nghị, ánh mắt màu đỏ sâu thẩm.

Cả thân người cao lớn che phủ thân thể bé nhỏ run rẩy của Thy Trâm bên dưới.

– ” Em muốn đi làm trở lại.. Tôi có thể thành toàn cho em.. Chỉ cần đêm nay em ngoan ngoãn hầu hạ tôi cho tốt. “

Bàn tay to lớn lạnh lẽo chui vào áo Thy Trâm, mò mẫm viên mềm mại, vuốt ve, trêu chọc.

Giây phút này anh muốn cô.. Ngay lập tức muốn cô..

Hơi thở Thy Trâm trở nên gấp gáp, cả cơ thể không ngừng vặn vẹo, vật dưới hạ thân của Đỗ Nhất Phong trở nên cứng rắn đòi hỏi thoát ra ngoài, bên tai Thy Trâm nghe tiếng kéo khóa quần

Miệng cô khô rát, không thể nào la hét, bất lực mà rơi nước mắt.

– ” Ngoan.. Đừng khóc ” Giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng phả hơi thở nóng bỏng vào tai cô.

Cô chỉ biết cắn chặt môi ngăn từng tiếng nấc phát ra khe khẽ.

Làn da trên cổ cô trải dài tới xương quai xanh đầy dấu hôn đậm nhạt.

Anh nhắm nháp từng tấc da thịt trắng trẻo của cô như thưởng thức một món ăn ngon, vật nóng bỏng sưng phồng to lớn của anh đã đặt giữa hai chân cô.

– ” Đừng.. Xin.. Anh tha cho tôi ” Toàn thân cô mềm nhũn, không còn chút khí lực nào.. Cô tuyệt vọng cầu xin.

Người đàn ông trên người cô không có chút ý nghĩ sẽ buông tha cho cô hay dừng lại, hai tay ôm chặt eo cô, dùng sức đâm thật sâu.

Tiếng la hét van xin nhỏ dần rồi im bặt, chỉ còn tiếng rên khe khẽ, mùi máu tươi lan tỏa khắp không khí kích thích từng tế bào trên người Đỗ Nhất Phong, thân thể cô quả là khiến anh mất đi hết lí trí..

Cả đêm anh ra sức giày vò, xâm chiếm.

Lúc Thy Trâm tỉnh lại đã là buổi trưa, xung quanh ga trải giường lộn xộn, một vết máu khô như lưu lại chứng cứ những gì đã xảy ra tối hôm qua.

Anh ta đã không còn ở trong phòng, sau khi thỏa mãn chiếm đoạt cô thì đã không còn ở đây.

Sự tủi nhục, uất ức khiến nước mắt cô không ngừng rơi xuống. 

28 năm qua cô lúc nào cũng giữ thân mình thân mình trong sạch.. Cuối cùng lại bị một người đàn ông mình không hề yêu.. Cưỡng đoạt.

Bên ngoài có tiếng ồn ào, tiếng giày cao gót lạnh lẽo vang lên từ xa tiến lại gần.

Thy Trâm nghe thấy tiếng bà quản gia nài nỉ:

” Tiểu Nhã tiểu thư.. Cô không được lên tầng trên.. “

Thy Trâm bỗng giật mình ngồi dậy, tỉnh táo: ” Là Tiểu Nhã “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN