Người đàn ông hơi nâng tay lên, ngón tay khớp xương rõ ràng kẹp một tấm thẻ tín dụng màu vàng.
Nhân viên phục vụ phản ứng nhanh chóng, cung kính nhận thẻ của đối phương.
“Anh không cần…”
Tô Thư Nghi lúc này mới khôi phục tinh thần, đang định ngăn cản thì nhân viên phục vụ đã cầm thẻ rời đi.
Cô không biết làm sao, nhưng thật đúng là không có tiền thanh toán.
Tô Thư Nghi nhìn về phía người đàn ông vẻ mặt hờ hững trên xe lăn, lúng túng nói: “Ờm… Anh gì này, tôi sẽ trả tiền lại cho anh.
Anh có thể cho tôi xin phương thức liên hệ hoặc số tài khoản được không? Chờ khi nào về tôi sẽ chuyển khoản trả cho anh.”
Người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người cô.
Tô Thư Nghi nhìn vào ánh mắt của người này thì âm thầm rùng mình.
Tô Thư Nghi chuyên đưa tin tức, cũng gặp qua rất nhiều người tai to mặt lớn, nhưng khí thế của người đối diện vẫn cho cô cảm giác áp bách khó có thể diễn tả thành lời.
Không chỉ có thế, ánh mắt của người đàn ông này rất lạnh, tựa như không màng hết thảy những việc xảy ra xung quanh vậy.
Điều này khiến Tô Thư Nghi càng thêm khó hiểu.
Sao một người đàn ông như thế lại chủ động tiến tới giúp đỡ cô?
“Cô có bút không?”
Tô Thư Nghi đang nghĩ ngợi miên man thì lại nghe người đàn ông này từ tốn hỏi.
Cô cho rằng người đàn ông này muốn viết tài khoản ngân hàng cho mình nên vội vàng lấy bút và sổ tay trong túi xách ra đưa cho anh.
Người đối diện nhận lấy, nhanh chóng viết một dãy số xuống sổ tay của Tô Thư Nghi, sau đó trả sổ lại cho cô.
Tô Thư Nghi nhận lại sổ, hơi ngây người.
“Đây là…” Dãy số trên sổ rõ ràng không phải tài khoản ngân hàng.
“Đây là số điện thoại của tôi.” Anh đưa trả bút lại cho Tô Thư Nghi, vẻ mặt vẫn đạm nhiên như cũ: “Khi nào cô có tiền thì gọi vào số này.”
Hai má Tô Thư Nghi hơi nóng lên.
Phải công nhận người đàn ông này rất thông minh, chỉ liếc mắt đã nhìn ra hiện tại cô không thể lấy ra hơn mười lăm triệu.
Nhưng điều cô không rõ là vì sao anh không đưa thẳng số tài khoản ngân hàng cho cô luôn mà lại cho cô số di động?
Tô Thư Nghi trời sinh mẫn cảm, luôn nghĩ ngợi nhiều hơn người khác một chút, nhưng lại ngượng ngùng không dám hỏi nhiều.
Cô nhận lấy bút sổ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Dứt lời, Tô Thư Nghi như thể sợ đối phương không tin tưởng mình nên lại rút danh thiếp đưa qua: “Đây là danh thiếp của tôi.”
“Tô Thư Nghi?” Người đàn ông nhận danh thiếp, cúi đầu đánh mắt nhìn, chậm rãi đọc nhấn tên của cô.
Tiếng nói trầm khàn tựa như một cọng lông vũ lướt qua đáy lòng Tô Thư Nghi, nhè nhẹ hơi ngứa.
“Vâng, vậy tôi sẽ liên hệ anh sau.” Tô Thư Nghi áp chế cảm giác kỳ quái trong lòng, nhanh chóng nói một câu rồi rời khỏi nhà hàng.
Tô Thư Nghi gần như là chật vật rời khỏi nhà hàng.
Sau khi cô rời đi, Cố Mặc Ngôn trong nhà hàng tựa lưng vào ghế xe lăn, nhìn theo bóng dáng hơi hoảng hốt của cô, ngón tay thon dài nhịp lên tay vịn, ánh mắt có phần đăm chiêu.
“Tổng giám đốc Cố.” Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ vẻ mặt vội vàng tiến vào, đi tới bên cạnh Cố Mặc Ngôn, nhỏ giọng nói: “Cô Lý nói trên đường bị kẹt xe, có thể sẽ tới muộn năm phút.”
“Bảo cô ta không cần tới nữa.”
Ánh mắt trong trẻo lạnh băng của Cố Mặc Ngôn vẫn dừng trên bóng dáng Tô Thư Nghi ngoài cửa sổ, giọng nói thờ ơ: “Tôi không thích kiểu phụ nữ cố tình nâng giá trị bản thân lên.”
“Nhưng…” Cậu thanh niên trông giống trợ lý riêng của anh lộ vẻ khó xử: “Bên chỗ ông cụ thúc giục gắt gao lắm…”
“Cậu đi điều tra cô gái này xem.”
Cố Mặc Ngôn chợt nâng tay lên, hai ngón tay kẹp danh thiếp của Tô Thư Nghi đưa tới.
“Cô gái?” Trợ lý sửng sốt, sau đó mới chú ý tới ông chủ nhà mình vẫn luôn nhìn đăm đăm Tô Thư Nghi.
Trợ lý hết cả hồn.
Sếp lớn nhà bọn họ vừa bảo anh ta đi hỏi thăm một cô gái đấy à?
Đúng là mặt trời mọc đằng Tây!.