Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ - Chương 45: 45: Em Không Nỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ


Chương 45: 45: Em Không Nỡ


Cố Mặc Ngôn quay lại xe ngồi vào ghế của mình, Dương Tùng Đức ngồi ở ghế lái bên cạnh chỉ cảm thấy hôm nay nhiệt độ trong xe thấp hơn bình thường mấy độ.
“Dương Tùng Đức.” Lúc này, Cố Mặc Ngôn chợt mở miệng nói: “Chuyện lần trước tôi nhờ cậu điều tra, cậu điều tra đến đâu rồi?”
Dương Tùng Đức hơi sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại: “Ý anh là chuyện hai năm về trước của mợ chủ sao?”
“Ừ.”
“Bởi vì chuyện kia qua khá lâu rồi nên khi tôi điều tra có hơi khó khăn.”
“Cậu bắt tay vào điều tra bên phía Cố Gia Huy đi.

Gần đây cậu ta nhận được một bưu phẩm có liên quan đến chuyện năm đó.”
“Dạ, tôi biết rồi.”
Ngón tay thon dài của Cố Mặc Ngôn gõ lên trên tay vịn xe lăn, ánh mắt hơi tối lại.
Dám tính kế người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.
Còn cả…
Ánh mắt của Cố Mặc Ngôn rơi trên người Cố Gia Huy đang đi khỏi quán cà phê, dần trở nên lạnh lùng hơn.

Lúc trước anh nghe được tin tức rằng Cố Gia Huy đã hết hy vọng với Tô Thư Nghi từ lâu, hình như sắp tới đây cũng định kết hôn.
Nhưng qua hôm nay xem ra, có phải là Cố Gia Huy đã để ý quá mức đến quan hệ giữa Tô Thư Nghi và anh hay không?
Cố Mặc Ngôn cười mỉa.
Thật sự không ngờ rằng lại có một ngày anh sẽ tranh giành người yêu với thằng cháu nhỏ của mình?
Chính Tô Thư Nghi cũng không biết một ngày bơ phờ mất hồn vía như này trôi qua thế nào nữa.
Khó khăn lắm cô mới nhịn được đến lúc tan làm, cô lập tức không thể chờ được mà rời khỏi văn phòng.
Về đến nhà, cô thấy Cố Mặc Ngôn luôn đi sớm về trễ đã đợi sẵn ở phòng khách.
“Má Trương và chú Vương đâu rồi?” Tô Thư Nghi cố gắng làm cho Cố Mặc Ngôn không nhìn ra được tâm trạng của cô đang bất ổn, cô vừa cởi giày vừa đi vào phòng khách.
“Hôm nay anh cho hai người họ nghỉ.” Trong nhà không có ai khác nên Cố Mặc Ngôn đứng thẳng lên khỏi xe lăn, vào phòng bếp lấy thức ăn ra: “Nhưng cơm tối đã nấu xong hết rồi, ăn cơm đi.“
Tô Thư Nghi xoa xoa đôi mắt hơi đỏ lên, gật đầu rồi đi vào nhà ăn.
Bữa tối hôm nay, trong lòng của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi đều mang tâm sự riêng nặng nề cho nên cả hai không trò chuyện với nhau câu nào.
Cố Mặc Ngôn ăn xong trước, anh trầm tư một lát rồi thấp giọng nói: “Thư Nghi, em có cân nhắc đến chuyện đổi một công việc khác không?”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên nói tới chuyện này, cô hơi sửng sốt: “Tại sao em phải đổi công việc khác?”
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi: “Công việc này của em phải đi làm xa nhà quá, mà đãi ngộ thì cũng bình thường, em có thể tìm một công việc khác thích hợp hơn.”
Thật ra Tô Thư Nghi cũng biết cho dù ngành nghề nào đi chăng nữa thì nhảy việc xong tiền lương đều sẽ tốt hơn.

Nếu không phải vì chuyện của mẹ thì cô đã đổi công ty rồi.
Nhưng ngặt nỗi tháng nào tiền thuốc men của mẹ cũng cần rất gấp, cho nên cô không thể nào đổi công việc.
Có điều, cô cũng không thể nói mấy chuyện này với Cố Mặc Ngôn được, vì vậy chỉ có thể nhấp nhấp môi: “Thôi, công việc bây giờ của em cũng rất vui, em không nỡ rời bỏ đâu.”
Bàn tay cầm dao nĩa của Cố Mặc Ngôn bỗng siết chặt.
“Không nỡ?” Sắc mặt khi anh nhìn Tô Thư Nghi rất kỳ lạ.
Hôm nay khi anh thấy mấy tấm ảnh mà Cố Gia Huy đưa, mặc dù biểu hiện bên ngoài của Cố Mặc Ngôn như thể không hề dao động, nhưng anh thật sự rất tức giận.
Vô cùng tức giận.
Mấy tấm ảnh này vừa nhìn là biết dùng camera ẩn để chụp, nếu anh đoán không sai thì hẳn là được chụp vào hai năm trước.

Tuy chuyện hai năm trước anh đã có nghe nói từ sớm và cũng nghe Tô Thư Nghi chính miệng giải thích rồi.

Anh biết chuyện này không phải do Tô Thư Nghi làm sai nên anh không trách cô, nhưng dáng vẻ quyến rũ trong mấy tấm ảnh kia của Tô Thư Nghi vẫn đốt lên lửa giận trong anh!
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện hai năm trước Tô Thư Nghi hầu hạ dưới thân một tên đàn ông khác là anh lại tức giận đến mức muốn giết người!
Chính xác phải nói là nếu như không phải do mấy năm nay anh đã sớm luyện được khả năng tự chủ cực mạnh thì chỉ e rằng lúc này anh không có cách nào để ngồi xuống ăn cơm với Tô Thư Nghi một cách bình thường được.
Mà chuyện khiến anh tức giận, còn có cả Cố Gia Huy nữa.
Nó làm như vậy là muốn trả thù Tô Thư Nghi hai năm trước đã phản bội nó, hay chỉ đơn giản là muốn chia rẽ mối quan hệ giữa mình và Tô Thư Nghi?
Cho dù là kiểu nào thì Tô Thư Nghi làm việc dưới trướng Cố Gia Huy cũng không phù hợp.

Ai biết có thể lại xảy ra tình huống như lúc ở thành phố Q trước đó hay không?
Cho nên anh mới đề xuất ý kiến bảo Tô Thư Nghi đổi công việc khác, nhưng không ngờ cô nghĩ còn chưa nghĩ đã từ chối luôn rồi.
Cố Mặc Ngôn thật sự không nghĩ ra là công việc kia có cái gì mà khiến Tô Thư Nghi không nỡ.
Chẳng lẽ là không nỡ bỏ Cố Gia Huy?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Cố Mặc Ngôn cũng cảm thấy hình như mình ngây thơ quá rồi.

Nhưng ngặt nỗi, suy nghĩ này cứ như ngọn lửa, nhen nhóm cháy càng ngày càng mạnh trong lòng anh.
Lại nhớ tới mấy tấm ảnh vừa xem hôm nay, sắc mặt Cố Mặc Ngôn hoàn toàn trở nên lạnh băng, thả dao nĩa trong tay xuống rồi nói: “Là không nỡ bỏ tổng biên tập Cố Gia Huy kia à?”
Sắc mặt Tô Thư Nghi trắng bệch.

Cô không ngờ Cố Mặc Ngôn lại nói ra mấy câu như thế.
Anh cảm thấy cô vẫn nhớ mãi không quên Cố Gia Huy, sẽ cắm sừng anh sao?
Mặc dù ban đầu lơ mơ kết hôn với Cố Mặc Ngôn, nhưng Tô Thư Nghi là người tôn trọng hôn nhân, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện phản bội Cố Mặc Ngôn.
Mà mấy câu này của Cố Mặc Ngôn dường như mang theo sự nghi ngờ, làm Tô Thư Nghi cực kỳ đau lòng.
“Cố Mặc Ngôn, anh có ý gì đây?” Giọng điệu của cô lạnh lùng: “Anh nghi ngờ tôi có gì đó với Cố Gia Huy à?”
Tô Thư Nghi thừa nhận rằng hiện tại cô có hơi quá nhạy cảm.
Nhưng cô cũng thật sự không thể chịu được Cố Gia Huy cứ một tháng thì hết hai mươi tám ngày mỉa mai sỉ nhục cô, rồi cả mấy tấm ảnh hôm nay lại càng ép cô đến ranh giới bờ vực sụp đổ.
Cô vốn cho rằng ít nhất vẫn còn Cố Mặc Ngôn tin tưởng mình, nhưng hôm nay anh cũng nghĩ rằng cô là một người phụ nữ lăng nhăng đa tình ư?
Cố Mặc Ngôn cũng không ngờ Tô Thư Nghi lại phản ứng mạnh đến như vậy, anh hơi nhíu mày: “Anh không có ý đó, em ăn cơm đi.”
Ý Cố Mặc Ngôn là muốn dừng mọi việc tại đây, nhưng Tô Thư Nghi lại bỏ bát đũa xuống: “Em ăn no rồi.”
Nói xong, cô định đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Ai ngờ được cô còn chưa kịp đứng dậy thì Cố Mặc Ngôn lại đột ngột đứng lên, hai tay đè lên hai bên ghế của cô giam cả người cô vào trong ghế!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN