Ở một nơi khác, Tô Thư Nghi biết mình không thể nào làm tốt công việc với tâm trạng hiện giờ được.
Cô đổi cuộc phỏng vấn với chị Trịnh rồi xin nghỉ để về nhà.
Gọi xe về biệt thự của nhà họ Cố, Tô Thư Nghi đi vào huyền quan, cởi giày, thậm chí mệt đến mức không muốn vào nhà, bèn ngồi ngay tại cửa huyền quan mà bần thần.
Cố Gia Huy ơi là Cố Gia Huy… Anh cũng ghê gớm thật.
Lần nào tôi cũng tưởng anh đã khiêu khích tới giới hạn của tôi rồi, nhưng anh lại vẫn luôn có cách giày vò tôi tàn nhẫn hơn.
Anh coi tôi như món hàng đem tặng cho người đàn ông khác đã đành.
Lần này còn tự mình lôi tiền bạc ra để sỉ nhục tôi sao?
Nước mắt của Tô Thư Nghi không kìm được trào ra.
Đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, lúc phản ứng lại được thì cả người đã lơ lửng giữa khoảng không.
“Á.” Tô Thư Nghi giật mình, nghiêng đầu lại thì thấy gương mặt khôi ngô, đường nét rõ ràng của Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn? Sao… sao anh lại ở nhà?”
Bây giờ mới là buổi trưa.
Thời gian này đáng lẽ Cố Mặc Ngôn phải đang ở công ty chứ?
“Về lấy ít đồ.” Cố Mặc Ngôn đáp ngắn gọn, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Tô Thư Nghi, sầm mặt xuống: “Em thì sao? Sao về sớm thế?”
“Hôm nay không phỏng vấn nên về sớm…” Tô Thư Nghi nói tránh đi.
Cô đột nhiên nhận ra Cố Mặc Ngôn đang đứng, còn bế mình kiểu bế công chúa nữa, hai má không khỏi nóng bừng: “Này… Anh thả em xuống đi… bị ai nhìn thấy thì không hay đâu…”
“Nhà không có ai.” Cố Mặc Ngôn nói dửng dưng, xoay người bế Tô Thư Nghi vào trong: “Ngồi trên sàn lạnh, sau này đừng ngồi thế nữa.”
Cố Mặc Ngôn bế Tô Thư Nghi tới đặt xuống ghế sofa trong phòng khách, rồi lại dửng dưng hỏi: “Đã ăn gì chưa?”
Lúc này Tô Thư Nghi mới nhớ ra là mình bị Cố Gia Huy làm cho tức đến nỗi chưa ăn, bèn lắc đầu: “Anh thì sao?”
“Chưa kịp ăn.”
“Thế để em nấu cho anh ăn.” Má Trương không ở đây nên dĩ nhiên việc nấu nướng sẽ vào tay người vợ là Tô Thư Nghi.
Nhưng vừa đứng lên, cô lại chợt nhận ra điều gì đó, bối rối bảo: “Thế… em rang cơm đơn giản thôi được không?”
Cô biết Cố Mặc Ngôn rất kĩ tính trong việc ăn uống.
Thường ngày dùng bữa, tuy má Trương không chuẩn bị sơn hào hải vị nhưng cũng đều là những món rất đặc sắc, tinh tế.
Hơn nữa, bữa nào cũng nguyên một mâm.
Cô không làm được như thế.
Cố Mặc Ngôn nhìn vẻ mặt lúng túng của Tô Thư Nghi, chỉ cảm thấy khá dễ thương, không khỏi mím đôi môi mỏng: “Được.”
Lúc này Tô Thư Nghi mới thở phào, đặt túi xách và điện thoại di động của mình lên bàn trà, đi vào phòng bếp.
Trong lúc Tô Thư Nghi đang bận rộn trong bếp, chiếc điện di động của cô ở bên ngoài đột nhiên “ting” một cái, là âm thanh nhận được tin nhắn.
Tô Thư Nghi đang rang cơm, không dứt người ra được, lại lo người trong công ty cần hỏi chuyện gì quan trọng, bèn đứng trong bếp gọi với ra: “Cố Mặc Ngôn, phiền anh xem hộ em là ai nhắn tin được không?”
Cố Mặc Ngôn đang đọc báo tài chính kinh tế số vừa ra ngày hôm nay, nghe thấy vậy mới hơi cúi đầu, nhìn chiếc điện thoại di động trên bàn trà.
Điện thoại di động của Tô Thư Nghi là kiểu khi không mở khóa thì nội dung tin nhắn và người gửi đều hiển thị trên màn hình.
Nên Cố Mặc Ngôn nhìn thấy ngay một cái tên làm anh nhức mắt.
Cố Gia Huy.
Mà chức mắt hơn thế là nội dung của tin nhắn phía dưới.
‘Thư Nghi, nếu mẹ cô thật sự cần tiền viện phí thì tôi cho cô vay.’
Bàn tay cầm báo của Cố Mặc Ngôn bỗng siết chặt.
Thư Nghi?
Ha.
Gọi thân mật quá nhỉ.
Mà tại sao Cố Gia Huy lại biết mẹ của Tô Thư Nghi cần đóng viện phí?
Chẳng lẽ chính Tô Thư Nghi kể với anh ta?
Suy nghĩ này lướt qua trong đầu, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy một cơn tức giận vô cớ đang dâng lên trong lồng nguc mình.
Tô Thư Nghi còn không kể chuyện mẹ bị ốm nặng với mình mà lại kể với Cố Gia Huy?
Ở trong kia, Tô Thư Nghi đã rang xong cơm, đang bưng ra khỏi bếp, buột miệng nói: “Ăn cơm thôi.”
Tô Thư Nghi không hề chú ý đến sắc mặt lạnh lùng, khó chịu của Cố Mặc Ngôn ngoài phòng khách, chỉ muốn cởi chiếc tạp dề trên người ra.
Nhưng không ngờ chiếc tạp dề bị buộc quá chặt, lúc này không thể tháo ra được.
Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, để ý thấy tình huống lúng túng của Tô Thư Nghi, bèn thong thả đứng dậy, đi ra phía sau cô, nắm lấy bàn tay đang gỡ nút thắt của cô: “Để anh làm cho.”
Cảm nhận được Cố Mặc Ngôn đang đứng sau lưng mình, hơi thở trong lời nói phà vào cổ mình, Tô Thư Nghi đỏ mặt, rụt tay lại: “Cảm ơn anh.”.
Cố Mặc Ngôn không nói không rằng, chỉ gỡ nút thắt giúp Tô Thư Nghi, nhưng ngặt nỗi vừa rồi Tô Thư Nghi tự làm rối tung lên, đã thắt thành nút chết, hơi khó gỡ.
“Ờm…” Cảm nhận rõ ràng hơi thở của người đàn ông phía sau minh, Tô Thư Nghi hơi căng thẳng, đành phải chuyển sự chú ý đi chỗ khác: “Vừa rồi ai nhắn tin thế?”
Bàn tay gỡ nút thắt của Cố Mặc Ngôn khựng lại một thoáng, nhưng vẫn trả lời ngay: “Cố Gia Huy.”
Tô Thư Nghi cứng đờ người.
“Không hỏi xem anh ta đã nhắn gì à?” Tô Thư Nghi không nói gì, Cố Mặc Ngôn bèn chủ động hỏi.
Tô Thư Nghi nuốt khan một cái, cười mếu máo: “Lại nhắn tin sỉ vả em à?”
“Không phải.” Cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng đã gỡ được nút thắt, tự cởi tạp dề ra cho Tô Thư Nghi: “Anh ta nói, anh ta có thể cho em vay tiền đóng viện phí cho mẹ em.”
Tô Thư Nghi trợn tròn mắt, ngỡ ngàng quay người lại: “Sao anh ta lại biết…”
Cô vốn định hỏi làm thế nào Cố Gia Huy biết chuyện mẹ mình cần tiền đóng viện phí, nhưng vừa quay lại đã bắt gặp ngay anh mắt lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn.
Tô Thư Nghi ngẩn người.
“Cố Mặc Ngôn, anh…” Bắt gặp phản ứng của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi cũng đã hiểu ra, giọng nói của cô run run: “Anh cũng đã biết chuyện mẹ em bị ốm ư?”
Cố Mặc Ngôn cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi.
Vừa rồi bận bịu trong bếp làm trán cô lấm tấm mồ hôi, tóc mái cũng hơi tán loạn.
Cố Mặc Ngôn không kìm được giơ tay lên vén tóc cô ra sau tai, nói vẻ thờ ơ: “Ừ, anh biết rồi.”
Hàng mi của Tô Thư Nghi rưng rưng.
Thật ra cô phải nghĩ ra từ đầu mới đúng.
Cố Mặc Ngôn là người như thế nào? Có lẽ bất cứ sự việc, bất cứ hành động nào của mình anh đều nắm rõ.
Thấy Tô Thư Nghi không lên tiếng, Cố Mặc Ngôn chau mày: “Em giận à?’
“Không.” Tô Thư Nghi lắc đầu mệt mỏi: “Gia đình giàu có như các anh đề phòng người bên cạnh cũng là việc nên làm thôi.”
Giống như ban đầu Cố Gia Huy cố tình che giấu thân phận của mình vậy.
Cố Mặc Ngôn điều tra cô cũng không phải chuyện gì lạ lùng.
Giọng nói của Tô Thư Nghi làm Cố Mặc Ngôn đau nhói.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đề phòng Tô Thư Nghi.
Ngoại trừ điều tra gia cảnh của cô trước khi kết hôn, anh chưa từng cố ý điều tra cô thêm lần nào khác.
Lần này chẳng qua là vì muốn điều tra chuyện xảy ra hai năm trước nên mới nhân tiện tra ra tình hình của mẹ cô.
“Tô Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn bỗng thấy buồn bực trong lòng, đang định nói gì đó thì đột nhiên, điện thoại di động của Tô Thư Nghi trên bàn trà chợt đổ chuông.
“Em nghe máy đã.” Tô Thư Nghi cũng đang không muốn tiếp tục đối mặt với Cố Mặc Ngôn.
Cuộc điện thoại gọi tới lúc này đúng là cọng rơm cứu mạng.
Cô vội vàng dứt ra khỏi Cố mặc Ngôn, chạy vào phòng khách.
Thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại di động của mình, Tô Thư Nghi ngẩn người, cuống quýt nghe máy: “Alo, bác sĩ Lưu.
À thì… tiền viện phí lần này, tôi sắp gom đủ rồi, bác sĩ làm ơn…”
Cô chưa nói dứt lời, giọng nói lo lắng của bác sĩ đã vang lên trong điện thoại: “Cô Tô, tình trạng của mẹ cô đột ngột xấu đi.
Bà ấy cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Phiền cô đến ngay để ký tên và thanh toán tiền viện phí được không? Làm vậy thì chúng tôi mới có thể tiến hành phẫu thuật sớm nhất có thể!”.