“Là má Vương và chú Trương nói với ông đấy.” Cố Mặc Ngôn nói ngắn gọn: “Hai người bọn họ là người của ông nội, nói là ông nội cử tới chăm sóc anh nhưng thực ra cũng là theo dõi anh.”
Lúc này Tô Thư Nghi mới hiểu vì sao Cố Mặc Ngôn luôn muốn má Vương bọn họ đi chỗ khác, hóa ra là vì chuyện này.
Ông cụ Cố theo dõi Cố Mặc Ngôn chắc chắn cũng là vì quan tâm, nhưng không có ai lại thích bị giám sát cả, nhất là khi Cố Mặc Ngôn còn đang che giấu chuyện đôi chân của mình.
“Nói ra thì…” Tô Thư Nghi hơi do dự, sau đó hỏi tiếp: “Vì sao anh không nói với ông nội anh rằng thực ra anh không bị tàn tật? Em thấy ông ấy rất quan tâm anh mà.”
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới mở mắt ra: “Đúng là ông ấy rất quan tâm anh.
Nhưng dù sao tuổi ông ấy cũng lớn rồi, muốn hưởng hạnh phúc gia đình, cho nên có những lúc phán đoán sẽ có vấn đề.”
Tô Thư Nghi nghe mà như lọt vào sương mù: “Phán đoán gì cơ?”
“Phán đoán về người khác.” Cố Mặc Ngôn nói: “Ví dụ như ông ấy luôn cảm thấy anh và Cố Thành Vũ nên hòa thuận với nhau, cho nên nếu như ông ấy biết được chuyện đôi chân của anh, rất có thể sẽ vô tình tiết lộ cho Cố Thành Vũ biết.”
Tô Thư Nghi sững sờ, lúc này mới hiểu ra.
Cố Mặc Ngôn che giấu chuyện đôi chân, thực ra là để giấu Cố Thành Vũ.
Mấy chuyện nhập nhằng trong những gia tộc lớn quá phức tạp, Tô Thư Nghi nghĩ mà thấy hơi đau đầu, mơ hồ nhắm mắt lại.
Trong cơn mơ màng, dường như cô nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ngồi ở bên cạnh bàn sách đang lấy thứ gì đó ra xem.
Dưới ánh đèn, cô nhìn thấy thứ trong tay lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, giống như một mặt dây chuyền thủy tinh.
Là mặt dây chuyền lần trước sao?
Trong lúc ý thức mơ hồ, không hiểu sao mà trong lòng Cố Mặc Ngôn lại thấy hơi khó chịu.
Rốt cuộc mặt dây chuyền này là của ai? Là ai có thể khiến Cố Mặc Ngôn để ý như vậy?
Cứ mê man nghĩ như vậy, Tô Thư Nghi dần thiếp đi.
…
So với sự yên lặng của Tô Thư Nghi ở bên này, ở một căn phòng khác tại nhà cũ nhà họ Cố, bầu không khí lại căng thẳng hơn rất nhiều.
Cố Gia Huy tím mặt đi vào trong phòng, Lâm Bảo Châu đã thay đồ ngủ ở trong phòng vội vàng đi tới, ôm chầm lấy cánh tay anh ta: “Gia Huy, anh đi đâu vậy, người ta tắm xong đợi anh lâu lắm rồi đây.”
Lâm Bảo Châu cố ý mặc một bộ đồ ngủ ren bằng lụa, trong ánh đèn mờ ảo, trông cô ta càng thêm quyến rũ mê người, bộ ngực không ngừng cọ lên cánh tay Cố Gia Huy.
Nhưng dù người đẹp ở trong lòng, Cố Gia Huy lại chẳng làm gì cả, chỉ sầm mặt liếc mắt nhìn Lâm Bảo Châu: “Lâm Bảo Châu, cô có điều gì muốn giải thích với tôi không?”
Lâm Bảo Châu bị thái độ của anh ta dọa cho hơi sợ: “Giải thích gì chứ? Gia Huy, anh sao vậy?”
“Chuyện bức ảnh ngày hôm nay.” Thấy Lâm Bảo Châu vẫn còn giả đò, giọng điệu của Cố Gia Huy càng thêm mất kiên nhẫn hơn: “Ai cho phép cô chiếu những bức ảnh kia của Tô Thư Nghi lên?”
Sắc mặt Lâm Bảo Châu trắng bệch.
Cố Gia Huy lại biết mình tuồn ảnh ra ư?
“Gia Huy…!có phải…!có phải anh hiểu lầm gì rồi không?” Cô ta hoảng sợ nói: “Em cũng không biết sao những bức ảnh không đứng đắn đó của chị lại bị truyền ra ngoài, nhưng anh tin…”
“Lâm Bảo Châu, đã là lúc này rồi mà cô còn giả vờ giả vịt cái gì nữa!” Cố Gia Huy chỉ cảm thấy khuôn mặt trước mắt càng ngày càng đáng ghét, bèn hất cô ta ra: “Cụ đã tra ra được rồi! Cô làm vậy, cụ sẽ nghĩ tôi như thế nào đây!”
Cái gì?
Đến cả ông cụ Cố cũng biết rồi ư?
Sắc mặt Lâm Bảo Châu càng trắng bệch hơn.
Cô ta không hề ngờ được, vốn dĩ chỉ muốn hãm hại Tô Thư Nghi thôi, ai dè lại thành tự vác đá đập chân mình!
Nhìn Cố Gia Huy trước mắt, cô ta biết con át chủ bài duy nhất trong tay mình chính là Cố Gia Huy, vội vàng đỏ vành mắt, kéo lấy tay áo anh ta với vẻ đáng thương: “Gia Huy, em xin lỗi, em thực sự xin lỗi anh.
Em bị quỷ ám rồi nên mới làm chuyện như vậy.
Anh sẽ không vì chuyện này mà không cần em nữa chứ?”
Dứt lời, cô ta lại chảy nước mắt.
Phải công nhận Lâm Bảo Châu vô cùng đẹp, lúc này cô ta khóc sướt mướt, nhìn trông lại càng động lòng người hơn.
Dù sao thì cũng là bạn gái của mình, Cố Gia Huy lập tức mềm lòng đi, dịu giọng nói: “Bảo Châu, em nói cho anh đi, rốt cuộc vì sao em lại làm như vậy?”
Lâm Bảo Châu cắn môi, khẽ nói: “Bởi vì em quá sợ hãi…”
“Em sợ cái gì?”
“Em sợ anh vẫn còn nhớ nhung không quên chị, em sợ anh sẽ tình cũ không rủ cũng tới với chị.
Sau đó…!sau đó sẽ vứt bỏ em…”
Cố Gia Huy không ngờ rằng Lâm Bảo Châu sẽ trả lời như vậy, anh ta sững sờ.
Nhìn khuôn mặt đầy vệt nước mắt của cô ta, anh ta bỗng thấy hơi đau lòng, vươn tay ra ôm cô ta vào lòng.
“Đồ ngốc.” Anh ta nói khẽ: “Hai năm trước Tô Thư Nghi đã làm chuyện bẩn thỉu như vậy, sao anh còn xảy ra điều gì với cô ta được?”
Cũng không biết có phải vì hôm nay có quá nhiều chuyện phiền lòng hay không, lúc này Lâm Bảo Châu nghe thấy lời hứa của Cố Gia Huy, cô ta không hề có cảm giác nhẹ nhõm mà ngược lại còn cảm thấy trong lòng bồn chồn.
“Gia Huy.” Cô ta dựa vào lòng Cố Gia Huy, không nhịn được mà nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy nếu như anh biết, thật ra hai năm trước…!chị gái không hề làm những chuyện đó, có phải anh sẽ quay trở về bên chị ấy không?”
Thực ra điều này vẫn luôn là niềm trăn trở trong lòng Lâm Bảo Châu.
Cô ta từng cảm thấy rằng chỉ cần chia rẽ được Cố Gia Huy và Tô Thư Nghi thì hai bọn họ sẽ cắt đứt.
Dù sao thì cuộc đời cũng đâu phải phim truyền hình, làm gì còn có chuyện đã chia tay rồi mà còn nhớ nhung đối phương mãi được, đa số mọi người sẽ bước lên con đường mới từ đây.
Nhưng cô ta bây giờ càng ngày càng không có lòng tin nữa rồi.
Cô ta không ngờ rằng Cố Gia Huy lại trở thành cấp trên của Tô Thư Nghi, càng không ngờ được rằng, Tô Thư Nghi sẽ trở thành thím của Cố Gia Huy.
Từ khi biết được Tô Thư Nghi làm việc dưới trướng Cố Gia Huy, cô ta vẫn luôn lo lắng Tô Thư Nghi sẽ giải thích chuyện năm đó.
Nhưng không biết vì sao Tô Thư Nghi mãi vẫn không giải thích.
Cùng lúc nghi hoặc, cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô ta vẫn không yên tâm.
Nhìn thái độ của Cố Gia Huy đối với Tô Thư Nghi gần đây, cô ta cứ cảm thấy có phải cô ta đã đánh giá thấp tình cảm giữa hai người rồi không.
Cô ta thực sự rất sợ, sau khi Cố Gia Huy biết được sự thật năm đó, có khi nào lại gương vỡ lại lành với Tô Thư Nghi hay không?
Cố Gia Huy không ngờ rằng Lâm Bảo Châu lại nói như vậy, anh ta sững sờ mất một lát, nhưng đã nhanh chóng lạnh giọng nói: “Còn chụp cả ảnh luôn rồi, có thể có hiểu lầm gì được chứ.”
Lâm Bảo Châu nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh ta, không dám nói gì.
Cố Gia Huy nhìn người phụ nữ đáng thương trong lòng, nhưng đột nhiên lại nhớ tới điều gì đó, nhíu mày lại: “Đúng rồi, sao em lại có những bức ảnh kia?”
Những bức ảnh kia là một gmail ẩn danh gửi cho anh ta, ngoài Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi ra, anh ta chưa từng cho người khác xem, nhưng vì sao Lâm Bảo Châu lại có?
Lâm Bảo Châu vẫn còn đang chìm đắm trong lo âu, nghe thấy Cố Gia Huy hỏi tới chuyện này, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Toi rồi, suýt chút nữa cô ta quên mất còn cả chuyện nguồn gốc của những bức ảnh này nữa.
Thấy mặt Lâm Bảo Châu bỗng dưng biến sắc, cuối cùng Cố Gia Huy cũng nhận ra được điều gì đó, từ từ kéo cô ta ra khỏi vòng tay mình, sắc mặt chợt lạnh đi, hàng mày kiếm nhíu chặt: “Lâm Bảo Châu, lẽ nào những bức ảnh kia là cô gửi cho tôi sao?”.