Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ - Chương 96: 96: Không Thể Nào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ


Chương 96: 96: Không Thể Nào


“Thì… lúc tìm thấy chiếc khăn tay, tôi đã thử liên lạc với cậu Quý rồi, nhưng hiện giờ cậu ấy đang tham gia một hội nghị thiết kế ở nước ngoài, điện thoại di động cũng tắt máy nên tạm thời không liên lạc được.”
“Vậy thì nghĩ cách liên lạc cho tôi!” Cố Mặc Ngôn gằn giọng: “Sau khi liên lạc được thì bảo cậu ta vác xác đến gặp tôi ngay!”
Dương Tùng Đức sợ tái mặt: “Vâng, thưa cậu Cố.”
Lúc này Cố Mặc Ngôn nào còn tâm trạng xem mô hình trên máy tính nữa, anh tức tốc di chuyển chiếc xe lăn ra phía ngoài cửa.
Dương Tùng Đức hớt hải đuổi theo thì nghe thấy anh hỏi lạnh tanh: “Tô Thư Nghi về nhà chưa?”
“Má Vương vừa gọi điện thoại tới, báo là mợ chủ đã đến nhà rồi ạ.”
Đến lúc này, nét mặt lạnh lùng của Cố Mặc Ngôn mới dịu lại đôi chút, nhưng đột nhiên nhận ra mình vẫn đang cầm chiếc khăn trong tay, thấy ghét quá bèn lập tức ném cho Dương Tùng Đức: “Vứt ngay cái này đi cho tôi.

Còn nữa, mua lại công xưởng nào làm ra cái khăn này rồi cho phá sản di.

Tôi không muốn thấy cái khăn này xuất hiện ở bất cứ ngóc ngách nào trên đời nữa.”
Dương Tùng Đức tỏ vẻ khó xử: “Chỗ cậu Quý…”
“Làm theo lời tôi nói ngay và luôn!”
Khi Cố Mặc Ngôn về đến nhà, Tô Thư Nghi đã ngủ.
Chủ yếu là do đêm qua cô với Cố Mặc Ngôn chen chúc nhau trên một cái giường, ngủ không được ngon giấc nên hôm nay mới mệt quá, ăn xong cơm là lập tức đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ luôn.
Cố Mặc Ngôn vừa bước vào cửa đã trông thấy cô cuộn mình trên giường, mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa mà má Vương mới mua cho cô, ôm chăn bông, bờ vai mảnh khảnh và tấm lưng mỏng manh lộ cả ra ngoài.

Cố Mặc Ngôn không khỏi chau mày.
Tô Thư Nghi luôn có thói quen quấn chăn khi ngủ, thích ôm chăn bông chứ không đắp hẳn hoi.

Có những lần nửa đêm thức giấc, anh luôn phải đắp lại chăn cho cô, sợ cô bị lạnh.
Mà má Vương thì làm việc không đến nơi đến chốn gì cả.

Sao lại mua váy ngủ mỏng tang như thế này cho cô? Chẳng phải dễ cảm lạnh hơn à?
Cố Mặc Ngôn đóng cửa phòng lại rồi đứng lên khỏi xe lăn, đi đến bên giường, định đắp lại chăn giúp Tô Thư Nghi.

Nhưng nào ngờ, đúng lúc anh vừa bước tới đứng cạnh giường thì Tô Thư Nghi trở mình.

Chiếc chăn bông tuột hẳn khỏi người.
Trong giây phút đó, cổ họng Cố Mặc Ngôn căng ra, bàn tay cũng quên bẵng động tác tiếp theo.
Đến giờ thì anh đã hiểu vì sao má Vương lại chuẩn bị cho Tô Thư Nghi chiếc váy ngủ này rồi.
Váy ngủ màu đen tuyền, hoa văn vô cùng phức tạp và đẹp mắt, dính sát lấy làn da trắng như tuyết của Tô Thư Nghi, trông lại càng thêm quyến rũ.
Bản thân bộ đồ ngủ cũng được cắt may sao cho hơi ôm sát cơ thể, tôn lên dáng người mảnh mai của Tô Thư Nghi, cộng thêm tư thế ngủ thoải mái của cô, thật đúng là…
Đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn càng lúc càng u ám.
Lúc này, Tô Thư Nghi dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, đã tỉnh dậy.
“Cố Mặc Ngôn?” Thấy người đàn ông đứng bên cạnh giường, ban đầu cô ngẩn ra, nhưng chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại: “Anh về rồi à?”
Khi về đến nhà, cô thật sự đã quá mệt nên mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng giờ đây nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, cô sực nhớ ra chuyện mà chị Trịnh đã nói với cô sáng nay, cơn buồn ngủ tức thì biến mất.
Cố Mặc Ngôn không trả lời Tô Thư Nghi ngay, chỉ nhanh tay cầm chăn đắp lại lên người cô, ánh mắt cháy bỏng mới nguôi ngoai, nói khẽ: “Sau này đi ngủ mặc thêm đồ vào, kẻo bị cảm lạnh đấy.”
Tô Thư Nghi ngây ra một thoáng mới cúi đầu xuống và chú ý đến chiếc váy ngủ mới trên người mình, không khỏi đỏ mặt: “Em mới vắng nhà một ngày, không ngờ vừa về đến nơi má Vương đã bỏ hết mấy bộ đồ ngủ cũ của em đi, chỉ còn lại mỗi thế này.”
Hiện tại Tô Thư Nghi thật sự vô cùng hối hận vì hành động về nhà của mình hôm qua, chẳng những xôi hỏng bỏng không mà còn bị má Vương lợi dụng sơ hở.
Quả nhiên cô không thể bì được với những con người đã thành tinh quen lăn lộn trong các gia đình quyền thế.
“Đúng rồi, vết thương của em thế nào?” Cố Mặc Ngôn đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, túm ngay lấy cổ tay của Tô Thư Nghi, rút ra khỏi chăn, thấy bông bị lệch thì chau mày: “Lại không thay thuốc? Tô Thư Nghi, em không thể để người khác bớt lo được à?”
Tô Thư Nghi hơi hốt hoảng rụt cổ lại: “Em thay thuốc ngay đây.”
Nói rồi, cô định dậy khỏi giường, nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn ấn giữ cô lại: “Thôi, để anh.

Em dùng tay trái không tiện.”
Dứt lời, anh rất nhanh nhẹn lấy bông tăm và thuốc, bôi thuốc cho Tô Thư Nghi.

Cô không còn nhớ được từ lúc mình bị thương đến giờ, đây đã làm lần thứ mấy Cố Mặc Ngôn bôi thuốc cho mình nữa, nhưng mỗi lần anh bôi thuốc, hơi thở ấm nóng phả lên cánh tay vẫn khiến khuôn mặt cô phát sốt.
Cô không nhịn được quay đầu sang bên thì thấy gương mặt khôi ngô của Cố Mặc Ngôn, cô bỗng ngẩn ngơ trong phút chốc.
Nhìn từ góc độ này, hàng mi của Cố Mặc Ngôn rất dài, rất dày, rồi cả đôi mắt đen láy kia nữa.

Tô Thư Nghi là con gái mà trông thấy còn mặc cảm vì không bằng.
Nhìn vẻ chăm chú trong ánh mắt Cố Mặc Ngôn, cô không nhịn được cất tiếng nhỏ nhẹ: “Cố Mặc Ngôn, em hỏi anh một câu được không?”
Cố Mặc Ngôn tập trung bôi thuốc cho cô, không ngẩng đầu lên, chỉ “ừ” một tiếng.
“Chủ của sợi dây chuyền đó… là người yêu cũ của anh à?” Tô Thư Nghi lấy hết can đảm để nói ra.
Bàn tay Cố Mặc Ngôn cầm bông tăm hơi khựng lại, nhưng anh đã bôi tiếp rất nhanh, lại thêm một tiếng “ừ” nữa.
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn chẳng hề kiêng kỵ vấn đề này, cô vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không nhịn được hỏi: “Chắc anh rất thích cô ấy đúng không?”
Lần này, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng đã ngẩng đầu lên.
Đôi mắt anh đen nhánh sâu không thấy đáy, Tô Thư Nghi không nhìn rõ được cảm xúc sâu trong mắt anh, chỉ nghe thấy anh bình tĩnh nói: “Tô Thư Nghi, em hỏi vấn đề này làm gì?”
Tô Thư Nghi chợt thấy hối hận vì có phải mình đã hỏi quá nhiều rồi không, chỉ đành trả lời lí nhí: “Không có gì.

Em chỉ cảm thấy, mỗi lần anh nhìn sợi dây chuyền đó đều có vẻ rất đau buồn.”
Ánh mắt Cố Mặc Ngôn lóe lên.

Chỉ chớp nhoáng, anh đã lại cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc cho Tô Thư Nghi.
Ngay lúc Tô Thư Nghi những tưởng Cố Mặc Ngôn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa thì nào ngờ anh lại lên tiếng.
“Anh có lỗi với cô ấy.”
Tô Thư Nghi ngẩn ra mất mấy giây mới hiểu được, Cố Mặc Ngôn nói rằng anh có lỗi với Trình Thu Uyển?

Tim cô run lên.
Chẳng lẽ… mười năm trước, anh đã bỏ rơi Trình Thu Uyển thật, nên mới cảm thấy có lỗi với cô ấy?
Không.
Không thể nào.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, cũng không dám hỏi tiếp.

Chủ đề này đã kết thúc như thế.
Ở một nơi khác.
Trong biệt thự nhà họ Cố.
Dù sao ông cụ Cố cũng đã cao tuổi nên đi ngủ sớm từ lâu.
Còn Cố Thành Vũ thì vẫn đang ở trong phòng sách.

Đứng trước mặt ông ta là một bóng dáng hơi gù, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ.
“Anh nói thật ư?” Vẻ mặt Cố Thành Vũ lúc này cực kì u ám, xám đen lại gần như mực: “Thằng què Cố Mặc Ngôn kia đã làm chuyện đó với con vợ mới cưới thật?”
“Chắc chắn trăm phần trăm.” Người đứng trước bàn sách trả lời rành rọt: “Ông cụ Cố luôn rất quan tâm đến chuyện này, tôi cũng đã quan sát kĩ càng, có lẽ là không sai được đâu.”
“Chết tiệt!” Cố Thành Vũ đập bàn, đáy mắt bốc hỏa: “Cũng có nghĩa là nếu như suôn sẻ thì con bé tên Tô Thư Nghi kia còn có khả năng mang thai đứa con của thằng tàn phế Cố Mặc Ngôn chết tiệt này?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN