Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ - Chương 99: 99: Có Điên Mới Làm Thế!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ


Chương 99: 99: Có Điên Mới Làm Thế!


Tô Thư Nghi sững người, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người chạy tới lui bên ngoài rặng lửa.
“Cố Gia Huy!” Cô vội kêu lên, nhưng giọng nói đã bị hun đến khản cả tiếng: “Tôi ở đây! Khụ khụ, ở đây!”
Cố Gia Huy nghe thấy tiếng của Tô Thư Nghi, lập tức xông tới.
Nhưng lửa ở cửa phòng quá mãnh liệt, anh ta không thể vào được, muốn giương bình cứu hỏa lên phun thì lại phát hiện bên trong đã hết sạch.
Tô Thư Nghi tuyệt vọng không thôi.
Xem ra ông trời muốn diệt cô đúng không?
Nhưng đúng lúc này, không ngờ lại thấy Cố Gia Huy bên ngoài vứt bỏ bình chữa cháy, xông thẳng vào ngọn lửa!
Đầu óc Tô Thư Nghi nổ vang một tiếng, gào như muốn rách cổ họng: “Cố Gia Huy, đừng!”
Tô Thư Nghi hoàn toàn không thể tin được vào hai mắt của mình.
Lửa ở cửa lớn như vậy, Cố Gia Huy cứ như phát điên vậy, xông thẳng vào!
Anh ta không muốn sống nữa sao!
Hay anh ta… chỉ vì muốn cứu cô?
Nghĩ vậy, Tô Thư Nghi cắn chặt môi, nước mắt tuôn rơi, nhưng vừa lăn tới bên má đã bị nhiệt độ cao làm bốc hơi.
Đồ ngốc…
Đúng là đồ ngốc…
Bây giờ cô đã không còn là bạn gái anh ta nữa rồi, anh ta cần gì làm đến mức này vì cứu cô cơ chứ!

Không đáng mà!
Cố Gia Huy đã vọt vào ngọn lửa, lập tức xông tới trước mặt Tô Thư Nghi.
Tô Thư Nghi thấy áo sơmi trên người anh ta bị đốt thủng vài chỗ, lộ ra làn da bị bỏng bên trong.
Cô sợ hãi, vội vàng nắm chăn trên người chụp lên người đối phương, dập lửa cho anh ta.
Cố Gia Huy lại chỉ căng thẳng mặt mày, không dám trì hoãn lấy một giây, nhanh chóng chui vào trong chăn, sau đó ôm Tô Thư Nghi bảo vệ trong lòng, lao nhanh ra khỏi cửa!
Cố Gia Huy cao lớn hơn Tô Thư Nghi nhiều, dễ dàng bảo vệ cô trong lòng, không cho bất cứ bộ phận nào của cô bị lửa ảnh hưởng.
Nhưng Cố Gia Huy thì không thế.

Dù bọc chăn nhưng lửa vẫn đốt tới anh ta, Tô Thư Nghi nghe được tiếng anh ta không ngừng kêu rên trên đỉnh đầu.
Toàn thân Tô Thư Nghi không không chế được run rẩy, nhưng cô biết rõ, giờ khắc này không phải lúc để cảm khái hoặc bị cảm xúc chi phối.
Cố Gia Huy làm tất cả chuyện này đều là vì cô, cũng vì cô ngu xuẩn tự cho là đúng nên hai người mới chìm sâu vào nguy hiểm như vậy!
Thế nên cô nhất định phải chống chịu để lao ra ngoài!
Nghĩ tới đây, cô gắng hết sức phối hợp với bước chạy của Cố Gia Huy, hai người một đường lao khỏi ngọn lửa trên hành lang, nhưng tới cầu thang thì phần lớn bậc thang đều đã cháy hỏng.
Cố Gia Huy gần như không chút do dự ôm Tô Thư Nghi, nhấc chân nhảy thẳng xuống!
Cố Gia Huy cố ý xoay người, thế nên khi rơi xuống đất là lưng anh ta rơi xuống, bảo vệ hoàn hảo Tô Thư Nghi trong lòng ngực.
Tuy rằng cầu thang không cao, nhưng lưng anh ta đã dày đặc vết bỏng từ lâu rồi.

Khoảnh khắc rơi xuống đất, Tô Thư Nghi nghe thấy anh ta đau đớn kêu lên.

Tuy anh ta đã cố gắng áp chế lại rồi nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được đau đến mức nào!
Cô cắn môi, nước mắt tí tách không ngừng.
Cố Gia Huy lại cứ như thân thể không phải của mình, sau khi rơi xuống đất lại lảo đảo đứng dậy, kéo Tô Thư Nghi chạy ra bên ngoài.
Nhưng mới chạy vài bước anh ta đã suýt ngã sấp xuống.
“Đủ rồi, Gia Huy, đủ rồi.” Tô Thư Nghi luống cuống đỡ anh ta, khản giọng nói: “Tôi đưa anh ra ngoài!”
Tô Thư Nghi phát hiện thế lửa dưới tầng một nhỏ hơn tầng hai nhiều.

Tuy dáng người nhỏ xinh của cô kéo theo Cố Gia Huy rất cố sức, nhưng tốt xấu gì cũng không có lửa lớn, cô cắn đến rách cả môi, cuối cùng mới kéo được Cố Gia Huy ra ngoài.
Ra khỏi cửa mới phát hiện ánh lửa đã khiến các hộ gia đình xung quanh chú ý, có người gọi xe cứu hỏa và xe cứu thương tới, Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy vừa đi ra, người vây quanh bốn phía không ngừng hô lên.
Lúc này nhân viên phòng cháy vừa mới chuẩn bị tiến vào, thấy hai người thì cũng choáng váng, mau chóng bước tới muốn đỡ bọn họ lên xe cứu thương.

Đầu óc Tô Thư Nghi choáng váng cực kỳ, hai mắt hoa hết cả lên, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ lấy một hơi cuối cùng, bắt lấy tay áo của lính cứu hỏa bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy… anh ấy không sao chứ.”
Vừa rồi cô gắng gượng kéo Cố Gia Huy ra ngoài, không thừa hơi sức đâu mà thăm dò tình trạng anh ta.
Lính cứu hỏa hiểu cô đang hỏi Cố Gia Huy, nhanh chóng xem xét thoáng qua mới nói: “Không có vấn đề gì đáng ngại đâu, chỉ ngất đi thôi, cô yên tâm!”
Lúc này Tô Thư Nghi mới thở phào nhẹ nhõm, hai mắt khép lại rồi chìm vào hôn mê.

Khi Tô Thư Nghi tỉnh lại đã đang nằm trong phòng bệnh tại bệnh viện.
Dương Tùng Đức đang ngồi ngay cạnh giường.
“Mợ chủ tỉnh rồi!” Dương Tùng Đức vừa thấy cô tỉnh thì vội đứng dậy: “Cô cảm thấy thế nào? Mắt có nhìn rõ không?”
Tô Thư Nghi bị anh ta hỏi mới phản ứng lại, lúc này hai mắt đúng là lờ mờ như sương mù, nhìn không rõ lắm.
Nhưng cô tạm thời không bận tâm cái này, chỉ bắt lấy Dương Tùng Đức, cổ họng khô khốc lên tiếng: “Cố Gia Huy đâu?”
Vừa hé miệng cô mới phát hiện giọng mình như chuông vỡ.
Sắc mặt Dương Tùng Đức hơi lúng túng, lại vẫn nói rõ: “Cô đừng lo lắng, cậu ấy không sao.

Chỉ là hơi cảm nhiễm một chút thôi, nhưng chắc bây giờ cũng tỉnh rồi.”
Tô Thư Nghi nghe xong mới thở phào, lại bắt đầu ho sù sụ.
Dương Tùng Đức vội rót nước cho cô: “Cậu Cố đã trên máy bay rồi, chắc vài tiếng nữa sẽ về tới đây.”
“Không phải anh ấy bay sang nước M công tác à?”
“Anh ấy vừa nghe nhà bị cháy đã đặt vé chuyến sớm nhất quay về.” Dương Tùng Đức nghiêm túc nói: “Mợ chủ, cậu Cố rất lo cho cô.”
Tô Thư Nghi nhếch môi.
Chắc anh lo lắng cho dây chuyền hơn ấy chứ?

Nói đến dây chuyền, cô mới chợt nghĩ tới cái gì, vội vàng sờ soạng cổ mình, kích động hỏi: “Dây chuyền đâu?”
Dương Tùng Đức sửng sốt, lúc phản ứng lại thì lập tức cầm dây chuyền pha lê trên tủ đầu giường cho cô: “Cô nói cái này sao?”
Dương Tùng Đức không biết lai lịch chiếc dây chuyền này, chỉ thấy Tô Thư Nghi vội vàng cầm dây chuyền lên, thở phào nhẹ nhõm: “May quá, cái này vẫn còn…”
Dương Tùng Đức thấy hơi không hiểu, vừa định gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Tô Thư Nghi thì cô lại chợt ngẩng đầu lên: “Trợ lý Dương, anh có thể đưa tôi đi thăm Cố Gia Huy không?”
Cô biết, nếu chờ tới lúc Cố Mặc Ngôn đến đây, với tính cách độc đoán của anh thì cô muốn gặp Cố Gia Huy cũng khó.
Nhưng cô thật lòng lo cho Cố Gia Huy, càng quan trọng hơn là cô cảm thấy mình rất có lỗi với anh ta
Dương Tùng Đức lộ ra vẻ khó xử: “Mợ chủ… làm thế không hay lắm đâu…”
Dẫn mợ chủ đi gặp bạn trai cũ của mợ ấy á? Có điên mới làm thế!
Tô Thư Nghi nhíu mày: “Thôi được, anh không đi cùng thì tôi đành tự đi vậy.”
Nói xong, cô giãy dụa muốn xuống giường.
“Ôi, mợ chủ, mợ tha cho tôi đi.” Dương Tùng Đức sợ cô luôn rồi, đành phải đỡ cô lên xe lăn, treo bình chuyền lên giá xe lăn: “Vẫn là để tôi đưa cô tới vậy.”
Dương Tùng Đức đẩy Tô Thư Nghi tới trước phòng bệnh của Cố Gia Huy, còn chưa đi vào đã nghe tiếng Lâm Bảo Châu khóc sướt mướt bên trong.
“Gia Huy, sao anh lại bị thương nặng như thế… Anh như vậy… bảo em phải làm sao bây giờ?”
Tô Thư Nghi bỗng thấy ngượng ngùng, vốn định bỏ chạy nhưng lại bị Cố Gia Huy trên giường bệnh bắt gặp.
Ánh mắt Cố Gia Huy lập lòe, nhanh chóng nói: “Tô Thư Nghi, nếu đến rồi thì vào đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN