Ông Xã, Chịch Em
Chương 34: Triền miên (Nhiên Nhiên cùng Tam ca play)
Trương Hành Lam lần này trở về là hai tay trống trơn, nhưng bởi vì trong nhà chuẩn bị sẵn quần áo cùng đồ dùng của hắn, cho nên cũng không đặc biệt phải cần mua gì đó.
Lúc tắm rửa xong đi ra, Giang Ngộ Nhiên không ở trong phòng. Trương Hành Lam làm khô tóc, tựa vào đầu giường. Hắn hôm nay buổi sáng còn ở công ty đi làm, buổi chiều an vị máy bay lại đây, mặc dù ở trêи máy bay ngủ một hồi, nhưng mỏi mệt vẫn phải có.
Trương Hành Lam khép lại mắt, ý thức bất tri bất giác thật sự chìm xuống, thẳng đến điều hòa trong phòng phát ra một tiếng “beep” hắn mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, Trương Hành Lam vẫn là mơ hồ, lại cũng thấy được ngồi Giang Ngộ Nhiên ngồi ở cạnh hắn.
Trương Hành Lam sờ sờ mặt Giang Ngộ Nhiên, vỗ vỗ chân mình. Giang Ngộ Nhiên nghe lời ngồi trêи chân Trương Hành Lam, đau lòng nhìn hắn. Trương Hành Lam an ủi cười một cái, “Bây giờ không mệt như lúc ban đầu. Ngược lại là em, sao hình như lại gầy, hả?”
Giang Ngộ Nhiên biết Trương Hành Lam muốn nói sang chuyện khác, không muốn khiến mình lo lắng, anh theo đề tài của Trương Hành Lam, nói:”Em không kén ăn.”
Nói như trẻ con khiến Trương Hành Lam bật cười, “Đương nhiên không thể kén ăn, người lớn vậy rồi.”
Giang Ngộ Nhiên tựa vào lòng Trương Hành Lam. Ôm ấp của Trương Hành Lam cũng ấm áp như chính bản thân hắn, Giang Ngộ Nhiên mỗi khi bị ôm, trong lòng lại phiền lòng cũng sẽ biến mất không thấy.
Giang Ngộ Nhiên từ nhỏ đến lớn đều là bé ngoan trong miệng người khác. Thành tích của anh nổi trội xuất sắc, đức trí thể mĩ mọi thứ đều không kém. Chính anh cũng không có ý tứ kháng cự chuyện học bây giờ, cha mẹ an bài tuy rằng anh cũng không phải là quá hứng thú, nhưng cũng không chán ghét. Anh là một người chỉ cần muốn học là có thể học tốt, cho nên bất luận là học đàn dương cầm hay là thư pháp đều không phải là học qua loa, mà là có thể học lấy đến dùng.
Giang Ngộ Nhiên không đặc biệt chán ghét, cũng không đặc biệt thích, mặc kệ là này nọ hay là người.
Chính là bởi vì dạng này, cho nên cơ hồ tất cả mọi người cảm giác Giang Ngộ Nhiên là một tồn tại để cho người ngưỡng mộ. Đương nhiên, người khác tìm anh giúp đỡ, trong phạm vi năng lực của Giang Ngộ Nhiên, anh đều sẽ tận lực hỗ trợ.
Nhưng Giang Ngộ Nhiên cũng muốn có một người mình có thể ỷ lại.
Giang Ngộ Nhiên tính cách độc lập, năng lực tự gánh vác sinh hoạt cũng không yếu, nhưng rất nhiều khi, anh khát vọng xuất hiện bên người mình một người.
Đây là một loại nhu cầu trêи tinh thần. Nếu trong hiện thực Giang Ngộ Nhiên vẫn không gặp, này sẽ không ảnh hưởng cái gì. Loại nhu cầu này cũng sẽ không bởi vì thời gian chuyển dời mà nhạt đi, cũng sẽ thỉnh thoảng lơ đãng xuất hiện.
Giang Ngộ Nhiên cũng không rõ vì sao mình sẽ có loại khát vọng này. Anh sinh hoạt cũng không tồn tại cái gì không thuận, anh thực may mắn chưa từng có kinh lịch qua sự kiện gì đau lòng, cha mẹ anh cũng sẽ không để loại chuyện này phát sinh. Nếu không có loại trải qua thế này, lại cũng không thể nào có một đoạn tình.
Nhưng dù có thế nào, loại tình yêu này không ảnh hưởng đến sinh hoạt, Giang Ngộ Nhiên cũng liền không có quá nhiều để ý tới, thẳng đến lúc anh gặp Trương Hành Lam.
Trương Hành Lam ôm Giang Ngộ Nhiên cùng nằm xuống. Hắn chặt chẽ ôm người trong lòng, thân mật từ trêи tâm lý khiến hắn thả lỏng.
“Ngủ đi, bảo bối.” Trương Hành Lam nói.
Giang Ngộ Nhiên ôm eo Trương Hành Lam, không nói gì. Trong phòng lại một lần trở nên an tĩnh, Trương Hành Lam rất nhanh liền ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Trương Hành Lam cùng Giang Ngộ Nhiên rất nhanh liền tỉnh lại. Đợi rửa mặt xong, Giang Ngộ Nhiên tự mình làm bữa sáng cho Trương Hành Lam. Trương Hành Lam không nấu cơm, cho nên mỗi lần ăn đồ ăn Giang Ngộ Nhiên làm đều là khen không dứt miệng.
Trương Hành Lam luôn nói Giang Ngộ Nhiên chỗ này tốt chỗ kia đẹp, nhưng trong lòng Giang Ngộ Nhiên, đều so ra kém Trương Hành Lam mới đúng.
Bọn họ chỉ có thời gian hai ngày. Buổi chiều ngày mai Trương Hành Lam liền phải trở về, Giang Ngộ Nhiên không nghĩ lãng phí thời gian vào việc khác. Cốmẹ Giang trước kia không để ý đến anh lúc này lại gọi điện thoại lại đây.
Giang Ngộ Nhiên đợi vài giây, mới hít sâu một hơi, nhận điện thoại.
“Ngày mai con không bận chứ?”
Giang Ngộ Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Ngày mai con có việc.”
Mẹ Giang vô tình nói: “Không phải chuyện quan trọng thì bỏ đi, buổi chiều trở về một chuyến, buổi tối có chuyện.”
Giang Ngộ Nhiên cũng không cảm giác vui vẻ, tương phản, tâm tình của anh càng ngày càng kém. “Có chuyện gì ạ?”
Mẹ Giang dừng một chút, “Trở về giới thiệu người cho con.”
Giang Ngộ Nhiên cầm di động siết chặt. Anh tận lực khống chế ngữ khí, không để mình thất thố trước mặt mẹ, “Mẹ, con có bạn trai, còn muốn giới thiệu ai cho con?”
“Chỉ là bạn của ba con đến thôi, con lại nghĩ tới đâu.” Mẹ Giang không bối rối, bà như trước bình tĩnh nói: “Con có bạn trai không có nghĩa là con không thể làm bạn bè bình thường với người khác. Hay là bạn trai của con không thích?” Nói xong, mẹ Giang trào phúng nở nụ cười một tiếng.
Giang Ngộ Nhiên nhất thời cảm giác được không thể nói lý, anh ức chế không nổi lửa giận của mình: “Mẹ, con đã nói qua mẹ đừng nghĩ xấu cho anh ấy, nếu mẹ không thể tôn trọng con, con cũng không biết phải nói gì.” Đây là Giang Ngộ Nhiên lần đầu tiên lớn tiếng như vậy cùng cha mẹ nói chuyện, nhưng anh biết mình không mất đi lý trí, tương phản, anh thập phần bình tĩnh.
“Mẹ cũng không cần nói là không cần thằng con trai này nọ, cứ xem như con bất hiếu đi.” Nói xong, không đợi bên kia có phản ứng gì, Giang Ngộ Nhiên trước một bước kết thúc cuộc trò chuyện này.
Trương Hành Lam vẫn ở ngoài phòng bếp, đến khi bên trong an tĩnh lại, hắn đi vào ôm lấy Giang Ngộ Nhiên.
“Thực xin lỗi.” Giang Ngộ Nhiên mở miệng trước, “Là em không tốt.”
“Đừng nói như vậy.” Trương Hành Lam ôm Giang Ngộ Nhiên vào trong ngực, hắn ôm thật chặt, lực đạo ngược lại khiến Giang Ngộ Nhiên thả lỏng. Gai nhọn mới dựng thẳng lên lại rũ về, trong lòng Giang Ngộ Nhiên toàn bộ là ngọt ngào.
“Dạ.” Anh hôn lên khóe miệng Trương Hành Lam, “Làm sao?”
Này cũng là Giang Ngộ Nhiên lần đầu tiên chủ động, đôi mắt Trương Hành Lam dần dần trở nên thâm trầm.
Trương Hành Lam cởi quần áo trêи người. Tay Giang Ngộ Nhiên dán ở bụng hắn, trong lòng bàn tay là cơ bụng rắn chắc không khoa trương.
Tính khí ở hạ thân lúc này còn yên lặng, hai tay Giang Ngộ Nhiên đỡ tính khí cho dù chưa cương cũng rất có phân lượng của Trương Hành Lam nhẹ nhàng mà tại gốc vuốt ve. Bây giờ anh đã quen thuộc loại chuyện này, cũng biết như thế nào có thể làm Trương Hành Lam thoải mái.
Tính khí nguyên bản còn mềm bắt đầu cương, ở trong tay Giang Ngộ Nhiên trở nên càng lớn, Giang Ngộ Nhiên cảm giác thân thể cũng cùng nóng lên.
Bọn họ đã trải qua một tháng yêu xa, thân thể cũng đang kêu gào càng tiến thêm một bước thân mật.
Thẳng đến Trương Hành Lam hoàn toàn cương, trêи mặt Giang Ngộ Nhiên cũng hiện lên một mạt hồng. Anh da mặt mỏng, Trương Hành Lam rất dễ dàng liền có thể nhìn ra anh đang thẹn thùng.
Giang Ngộ Nhiên vươn đầu lưỡi nhuận nhuận môi. Anh ở trêи đùi Trương Hành Lam lui về phía sau, thẳng đến khi mình nằm sấp, miệng có thể chạm được tính khí ở hạ thân của Trương Hành Lam.
Trương Hành Lam sờ sờ đầu Giang Ngộ Nhiên đầu. Giang Ngộ Nhiên dường như nhận được cổ vũ, há miệng ngậm đỉnh côn thịt vào. Đỉnh quy đầu ở trêи đầu lưỡi mềm mại, hương vị dịch thể tràn ngập trong miệng Giang Ngộ Nhiên.
Giang Ngộ Nhiên cúi người, côn thịt ở trong miệng anh tiến vào càng sâu. Đầu lưỡi của anh chậm rãi động, tại đỉnh quy đầu qua lại đảo qua. Côn thịt nam nhân lấy một loại hình thức khác tiến vào thân thể anh, điều này làm cho Giang Ngộ Nhiên đã bắt đầu bắt đầu có cảm giác choáng váng.
Thân thể anh càng thêm nóng.
Thứ ở hạ thân của Trương Hành Lam rất dài cũng rất thô, Giang Ngộ Nhiên điều chỉnh vài lần mới có thể toàn bộ ngậm vào. Bờ môi của anh bao gốc, nước bọt thấm ướt, anh đôi khi cũng sẽ đụng tới lông mao thô cứng, điều này làm cho anh không tự giác làm ra động tác nuốt, ngậm côn thịt bắt đầu ʍút̼.
Giang Ngộ Nhiên cẩn thận nghe Trương Hành Lam hô hấp. Tay Trương Hành Lam vuốt ve trêи lưng anh, như là đang phần thưởng một con mèo mà tiến hành âu yếm.
“Bảo bối, khó chịu không?” Trương Hành Lam hỏi.
Giang Ngộ Nhiên lúc này chậm rãi phun ra côn thịt, miệng của anh đích xác có chút mỏi, thế nhưng cảm giác cũng không tệ. Ngón tay Trương Hành Lam vỗ về khóe miệng của anh, lau nước bọt.
Giang Ngộ Nhiên không dừng lại mà là lấy tay một lần nữa bao lấy côn thịt, tay anh càng xoa nắn, tính khí trở nên càng lớn.
Mặt Giang Ngộ Nhiên càng đỏ hơn, anh cắn cắn môi dưới. Lúc này Trương Hành Lam ác liệt đỉnh đỉnh eo, côn thịt để ở bên miệng Giang Ngộ Nhiên. Hắn đâm vào, quy đầu một lần nữa được khoang miệng ấm áp bọc lấy.
Lần này Giang Ngộ Nhiên chỉ ngậm một quy đầu, bờ môi của anh lặp lại lướt qua đỉnh, còn có thể vươn ra đầu lưỡi tinh tế ɭϊếʍ qua. Như vậy lại làm người nghiện, Giang Ngộ Nhiên hoảng hốt cảm giác mình lúc này đã biến thành kỹ nữ ɖâʍ đãng nhất.
Chẳng qua anh chỉ biết mở chân với một người là được.
Giang Ngộ Nhiên ngẩng đầu, anh tự dưới hướng lên trêи nhìn Trương Hành Lam, “Anh cảm giác thoải mái không?”
Giọng Trương Hành Lam trầm thấp, “Bảo bối, em muốn anh chết trêи người em à?”
Giang Ngộ Nhiên lúc này lại không thẹn thùng, anh tự đáy lòng nở nụ cười, hai má cọ tính khí.
Bởi vì nhận được lời cổ vũ của Trương Hành Lam, Giang Ngộ Nhiên trở nên càng thêm phóng túng. Anh đỡ côn thịt, môi dán sát gốc thịt bổng chậm rãi ɭϊếʍ hôn, mãi cho đến khi chuyển qua đỉnh, cuối cùng một lần nữa ngậm lấy đỉnh.
Trương Hành Lam nắm vai Giang Ngộ Nhiên. Giang Ngộ Nhiên bắt đầu nếm thử thâm hầu, cảm giác cổ họng bị chạm vào so với vừa rồi càng thêm không thoải mái, nhưng anh biết lúc này khiến Trương Hành Lam có kɧօáϊ cảm càng cường liệt.
Tốc độ Giang Ngộ Nhiên phun ra nuốt vào côn thịt dần dần nhanh hơn, có tiếng nước ɖâʍ mĩ vào lúc này, Trương Hành Lam cũng bắt đầu cùng tiết tấu của anh bắt đầu thẳng lưng. Thân thể Giang Ngộ Nhiên theo động tác như vậy cũng bắt đầu đong đưa.
“Bảo bối, anh muốn bắn.” Vừa mới bắt đầu, Trương Hành Lam không muốn khiến Giang Ngộ Nhiên quá vất vả.
Giang Ngộ Nhiên còn ngậm quy đầu của Trương Hành Lam, anh hàm hồ nói: “Ở miệng của em.”
Trương Hành Lam lại một lần sờ sờ đầu Giang Ngộ Nhiên. Đầu lưỡi Giang Ngộ Nhiên tại cán côn thịt ɭϊếʍ qua, cuối cùng đặt ở quy đầu. Trương Hành Lam đè thấp người, ở miệng Giang Ngộ Nhiên bắn ra.
Trương Hành Lam ôm Giang Ngộ Nhiên, hắn tìm khăn tay, để Giang Ngộ Nhiên phun ra. Giang Ngộ Nhiên tựa vào trong lòng Trương Hành Lam hơi hơi thở hổn hển, thân thể anh còn phát run, giữa chân càng là ướt đến rối tinh rối mù, tính khí hoàn toàn cương dán ở trêи bụng.
Lần này đổi lại Trương Hành Lam đặt Giang Ngộ Nhiên ở trêи giường. Hắn một bên vuốt ve thân thể Giang Ngộ Nhiên, một bên cởi qυầи ɭót của Giang Ngộ Nhiên. Nhục côn đáng thương ở hạ thân Giang Ngộ Nhiên đang run rẩy .
Trương Hành Lam vỗ về chơi đùa hai điểm trước ngựcGiang Ngộ Nhiên. Bộ ngực nam nhân bằng phẳng, đầu иɦũ ɦσα lại là hồng nhạt, điểm xuyết trêи lồng ngực trắng nõn. Hắn thuần thục xoa nắn eo mềm mại của Giang Ngộ Nhiên, Giang Ngộ Nhiên theo bản năng muốn cuộn tròn người, lại bị Trương Hành Lam mạnh mẽ mở ra.
Tay Trương Hành Lam thò vào giữa hai chân Giang Ngộ Nhiên. Trêи tay anh là thuốc bôi trơn, rất nhanh liền tách chân Giang Ngộ Nhiên ra, ngón tay chen vào bên trong hậu huyệt mềm mại.
“A…… Tam ca……” Trương Hành Lam cắm ba ngón tay vào, đợi hậu huyệt khuếch trương tốt, hắn vỗ vỗ ʍôиɠ Giang Ngộ Nhiên. Khóe mắt Giang Ngộ Nhiên đỏ bừng, thân thể lại là hoàn toàn thả lỏng.
Trương Hành Lam nắm eo Giang Ngộ Nhiên, côn thịt để ở phía hậu huyệt. Hắn đầu tiên là thử cọ cọ ngoài huyệt, tiện đà áp người xuống. Chất lỏng ở côn thịt và thuốc bôi trơn từ hậu huyệt chảy ra trộn lẫn, làm Trương Hành Lam thực dễ dàng cắm vào.
Giang Ngộ Nhiên nắm ga giường, hai chân anh tách mở ra, bắp đùi run run.
“Thoải mái không?” Trương Hành Lam cúi đầu hôn môi Giang Ngộ Nhiên, lần này đổi hắn hỏi Giang Ngộ Nhiên. “ƈôи ȶɦịt của Tam ca tiến vào đây.”
Côn thịt đã toàn bộ cắm vào hậu huyệt, âm mao thô cứng cọ ngoài huyệt.
“Ư…… Ưm a……” Giang Ngộ Nhiên thì thào nói vài chữ. Trương Hành Lam không nghe rõ, hắn rút côn thịt ra, lại lần nữa đâm vào. Giang Ngộ Nhiên bị đâm đến nức nở lên tiếng, đáng thương hít mũi.
“Bảo bối, em nói cái gì?”
Giang Ngộ Nhiên nhắm mắt lại, nước mắt không tự giác chảy xuống. “Thoải mái…… Bị Tam ca cắm thật thích.”
Trương Hành Lam cúi xuống. Hắn cùng Giang Ngộ Nhiên mặt đối mặt nằm, một bên chân Giang Ngộ Nhiên bị hắn kéo lên, đặt bên hông. Động tác của hắn thoạt nhìn không nhanh không chậm, thế nhưng mỗi một lần cắm vào thân thể Giang Ngộ Nhiên đều là nặng nề. Giang Ngộ Nhiên ôm cổ hắn, nức nở kêu tên của hắn, nhục côn trước người lại là cọ xát ở giữa bụng, chảy ra dịch lưu lại ấn kí ɖâʍ mĩ.
Giang Ngộ Nhiên bị đâm đến mức cả người như nhũn ra. Anh nhịn không được cắn một ngụm trêи vai Trương Hành La, lại lập tức buông ra, thật cẩn thận lại ɭϊếʍ ɭϊếʍ.
Trương Hành Lam cúi đầu cùng anh hôn môi, cường thế ôm lấy đầu Giang Ngộ Nhiên, thẳng đến tại càn quét mỗi một góc trong miệng anh.
Hạ thân va chạm càng nhiều, tính khí đỉnh một chỗ sâu nhất ở hậu huyệt ra vào, Giang Ngộ Nhiên rêи rỉ yếu đi, anh cào bả vai Trương Hành Lam, lúc bị đâm đến chỗ mẫn cảm nhất mới rêи khe khẽ. Trương Hành Lam cầm tính khí trước người của anh xoa nắn, Giang Ngộ Nhiên trợn mắt, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại.
Trương Hành Lam ôm Giang Ngộ Nhiên không biết thao bao lâu, mồ hôi hai người dính một chỗ, trầm trọng thở dốc. Họ đôi khi sẽ hôn môi, cũng sẽ tinh tế miêu tả thân thể của đối phương.
Lại là một vòng thao lộng, Trương Hành Lam ngừng lại. Côn thịt của hắn cắm ở sâu trong cơ thể Giang Ngộ Nhiên, vừa lúc đỉnh chỗ mẫn cảm.
“Muốn bắn sao?” giọng Giang Ngộ Nhiên đã khàn.
Trương Hành Lam cúi đầu ừ một tiếng, kéo hai đùi Giang Ngộ Nhiên vòng qua hông mình, lại một cái một cái rút ra cắm vào.
Giang Ngộ Nhiên phóng túng mình cùng tiết tấu của Trương Hành Lam. Mỗi một điểm mẫn cảm của anh Trương Hành Lam đều nắm giữ ở trong tay. Trương Hành Lam xoa nắn đầu иɦũ ɦσα Giang Ngộ Nhiên, ấn xoa quầng иɦũ ɦσα.
Giang Ngộ Nhiên cong eo. Kɧօáϊ cảm đến tầng tầng, hậu huyệt cũng co rút. Trương Hành Lam vuốt ve tính khí của Giang Ngộ Nhiên, dưới thân hung hăng thao ở vách trong. Giang Ngộ Nhiên căng thẳng người, nhục côn trước người đột nhiên bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙.
Trương Hành Lam đè ở trêи người Giang Ngộ Nhiên, hắn rất nhanh liền trở mình, rút côn thịt ra, bắn từng cỗ tϊиɦ ɖϊƈh͙.
Giang Ngộ Nhiên bị Trương Hành Lam ôm. Họ lẳng lặng nằm một hồi lâu, đợi Giang Ngộ Nhiên khôi phục lại, Trương Hành Lam lại cắm tính khí mới vừa cứng lên đâm vào hậu huyệt còn dính tϊиɦ ɖϊƈh͙.
Ngày đó bọn họ vẫn ở trêи giường nằm đến bụng đói mới đứng lên. Cũng là bởi vì một ngày trước hoang đường, ngày hôm sau bọn họ vẫn là trêи giường nghỉ ngơi. Lúc Trương Hành Lam đi Giang Ngộ Nhiên cũng không thể đứng lên đi tiễn.
Trở lại công ty Trương Hành Lam vừa chấm dứt một ngày công tác, đột nhiên liền nhận được điện thoại của Cao Lễ Hành.
Trương Hành Lam mở cửa xe ngồi vào vị trí điều khiển, “A Hành, có chuyện gì thế?”
“Em và Anh Anh muốn ra nước ngoài một đoạn thời gian.” Cao Lễ Hành trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Trương Hành Lam có chút kinh ngạc, “Sao lại đột nhiên muốn xuất ngoại?”
“Có một vài chuyện…… Có liên quan đến cha mẹ em.”
Trương Hành Lam biết cha Cao mẹ Cao không tiếp thu chuyện hai con trai come out, thế nhưng hắn không cho rằng chỉ là bởi vì nguyên nhân này Cao Lễ Hành muốn xuất ngoại. Hơn nữa Lý Anh Ninh vô duyên vô cớ không đi trường học mà là cùng Cao Lễ Hành ở một chỗ cũng thập phần kỳ quái, hắn đoán Cao Lễ Hành có chuyện không muốn nói cho hắn.
“Ừ, anh biết, lúc nào đi, trước khi đi phải nói cho anh biết đấy.”
Trương Hành Lam không hỏi Cao Lễ Hành có chuyện gì gạt hắn. Mỗi người đều có chuyện không muốn nói cho người khác, huống chi hắn quá hiểu Cao Lễ Hành, không để hắn biết đến chính là không liên quan đến hắn.
Hắn không nghe Cao Lễ Hành trả lời, bởi vì là Lý Anh Ninh đã chen vào. “Cho nên bây giờ mới nói cho Tam ca a, tiệc chia tay không cho thiếu, còn cả phong bì dày nữa!”
Trương Hành Lam bật cười, “Biết rồi, mỗi ngày đều biết chú luôn tính kế số tiền trong túi áo của anh.”
“Em cái này gọi là cần kiệm nuôi nhà, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.” Lý Anh Ninh chọc cười, Trương Hành Lam cũng không phải thật sự so đo.
Sau khi hẹn thời gian, Trương Hành Lam liền cúp máy.
Thời gian Cao Lễ Hành đi định vào nửa tháng sau. Bọn họ định cuối tuần tụ tập cùng nhau, Giang Ngộ Nhiên cũng thừa dịp thời gian này chạy lại đây.
Ban đầu Cao Lễ Hòa đề nghị Cao Lễ Hành đi Pháp, kia dù sao cũng là nơi anh đã ở năm sáu năm, thế nhưng cuối cùng Cao Lễ Hành và Lý Anh Ninh vẫn là lựa chọn đi Đức. Vừa vặn Lương Tri Tỉnh có phòng ở Đức, cũng tìm được người có thể chăm sóc Lý Anh Ninh, Cao Lễ Hòa lúc này mới yên tâm.
Mà cha Cao mẹ Cao, vẫn phải nửa tháng sau mới biết được Cao Lễ Hành không còn ở trong nước, thế nhưng bọn họ cũng không định tra hỏi. Cao Lễ Dược cũng ngăn trở bọn họ tìm Cao Lễ Hành, cha Cao mẹ Cao chỉ có thể từ bỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!