Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ
Chương 5
Edit: Tiểu Hách
Mấy đứa nhỏ bộ dạng bẩn thỉu kia, lẽ nào bọn mày tưởng là giả bộ đáng yêu một chút thì có thể cướp đi cá khô trên tay tao ư? Hừ hừ, chẳng lẽ không biết tao mà giả bộ đáng yêu thì tự tao cũng sợ hãi à?
Tôi ngồi chồm hổm trên quảng trường lớn lầm bầm nói, một đám mèo không biết từ đâu chạy đến vây quanh dưới chân tôi.
Bọn chúng vây quanh tôi, ngửa đầu và tròn xoe đôi mắt nhìn… cá khô trên tay tôi, kêu meo meo.
Lúc đầu tôi là giảng đạo lý với bọn chúng, đây là một bịch cá khô mua cho Hoàng Đế nhà tôi ăn. Lần trước ở trên đường về nhà tôi ăn sạch hết cá khô, sau khi về nhà lừa con mèo gọi là Hoàng Đế đang vây quanh chân của tôi.
Tôi nói với nó cá khô tôi mua nhưng mà trên đường đi đã vứt đi.
Haizzzz! Đáng tiếc Hoàng Đế quá thông minh, không lừa gạt được. Lúc nó muốn hôn môi tôi, ngửi thấy được mùi vị trong miệng tôi liền vung móng vuốt đến, quào tôi trầy trụa.
Lúc đó tôi chạy đến chỗ ba, mẹ, ông xã cáo trạng, kết quả bọn họ đều cười nhạo tôi. Tuy rằng ông xã giúp tôi xử lý vết thương, nhưng anh ta không chút lưu tình cười nhạo tôi còn cấm tôi không được ăn vụng cá khô của Hoàng Đế nữa. Bằng không sẽ tịch thu tất cả quà vặt của tôi.
Ông xã thật sự hung ác và vô tình.
Tôi đã sớm hoài nghi anh ta thay lòng mà. Đây chính là bằng chứng! Quá lộ liễu!
Cho nên bây giờ tôi muốn mua cá khô về lấy lòng Hoàng Đế nhà tôi đã rất lâu không đếm xỉa đến tôi, nhưng ông xã và chú tài xế nói chuyện cả buổi trời, thế là tôi liền ngồi xổm xuống quảng trường lớn chờ đợi.
Sau đó thì từ bốn phương tám hướng xuất hiện một đám mèo đi đến, còn vây quanh tôi kêu meo meo. Tôi quả thực cũng xiêu lòng, nhanh mở ra bịch cá khô chia cho bọn chúng ăn.
Đến khi chỉ còn lại một bịch cá khô cuối cùng, thì tôi chợt nhớ đến biểu tình lạnh lùng của Hoàng Đế nhà tôi, vì vậy tôi thu lại. Vội vàng ôm chặt bịch cá khô còn thừa lại, lầm bầm nói với đám mèo dưới chân.
“Hết rồi. Tụi mày qua bên kia ăn đi, xuỵt xuỵt xuỵt đi đi!”
Tôi nhanh chóng đứng lên, đi tới bên kia. Ai biết theo sau là một hàng dài mèo, chúng nó trước sau cũng không chịu đi.
Tôi buồn rầu nghiêm mặt, cảm thấy không biết làm thế nào mới đúng.
Quay đầu lại ngồi xổm xuống rồi bắt đầu giáo dục bọn chúng: “Đây là cá khô vốn dành cho Hoàng Đế nhà tao, cái đám nhóc bẩn thỉu chúng mày chỉ thể là vợ của Hoàng Đế nhà tao!”
Suy nghĩ lại, tôi cảm thấy sai, thế là liền bổ sung: “Không tính mèo cái!”
“Phì! Tiểu Tô Tô, thì ra cậu là người ủng hộ cộng động đồng tính nha. Ái chà, không nhìn ra tư tưởng rất cởi mở!” vì ở trên Tô Tô nói muốn mấy con mèo đực làm vợ Hoàng Đế nhà mình.
Tôi quay đầu lại, trông thấy chú tài xế nhìn tôi với vẻ mặt chế nhạo. Tư thế đứng rất không có phẩm chất, rất giống một tên nô tài —— đây là đánh giá của ba. (Đoạn này Tô Tô đang hồi tưởng)
Nhưng mà mẹ thường là ở bên cạnh che mặt hét chói tai: Nhã bĩ công nha —— Nhã bĩ công là chỉ người nam ưu nhã, có học vấn sáng sủa như lại có hơi hướm lưu manh.
Đối với lời này của mẹ, ba phản ứng thường là giận tím mặt, mặt hầm hầm, hung tợn, giận dữ nhìn chằm chằm phía trước —— “Ba, như thế thì có thể dọa cho cái nhã bĩ công kia bỏ chạy không?” Ba: “Không. Như thế này thì mẹ của con sẽ vì ba mà mê mẩn” —— Kế đó phản ứng của mẹ chính là: “A —— nhuyễn manh thụ nha —— ”
Đối với lời này của mẹ, ba phản ứng thường là giận tím mặt, mặt hầm hầm, hung tợn, giận dữ nhìn chằm chằm phía trước —— “Ba, như thế thì có thể dọa cho cái nhã bĩ công kia bỏ chạy không?” Ba: “Không. Như thế này thì mẹ của con sẽ vì ba mà mê mẩn” —— Kế đó phản ứng của mẹ chính là: “A —— nhuyễn manh thụ nha —— ”
Sau đó mẹ sẽ nhào lại sò mó và nựng mặt ba nồng nhiệt. Kẻ địch bại trân, ba ba toàn thắng. Dương ba có gương mặt bê bi trẻ mãi ko già, 10 năm như một, và đậm chất thụ, đọc chương sau sẽ rõ
Tôi tỉnh ngộ, đây là nội công thượng thừa nhất, chỉ có tập luyện đến cảnh giới nhất định mới có thể lấy khí thế đe dọa đối phương, hoàn toàn thu hút ánh mắt của bạn đời trở về.
Vì vậy tôi giận tái mặt, mặt hầm hầm, phồng miệng lên, nhìn chằm chằm chú tài xế, giận dữ!
“Phụt!” Chú tài xế vừa tiếp xúc cái chiêu này của tôi, lập tức thất bại thảm hại xoay người, vai còn run run lên, nhỏ giọng lầm bầm: “Phạm quy —— đáng yêu quá xá!!!”
Từ “phạm quy” được dùng phổ biến, ý là quá vui mừng, ngạc nhiên khiến cho người ta trong lúc nhất thời vô phương tiếp nhận, dùng thích hợp hơn là trường hợp bị điểm cute đâm trúng.
Cũng giống như trước đây ba ba chiến thắng những người kia.
Tôi cảm thấy mỹ mãn, dự định thừa thắng xông lên.
Sau đó ông xã đi đến ngăn trước mặt tôi, sắc mặt rất không vui.
Tôi vô cùng kinh ngạc, hỏng hết việc, không vừa lòng: “Ông xã, anh tránh ra đi. Em còn chưa quyết đấu xong!”
“Không cho phép làm vẻ mặt vừa rồi với người ngoài, em chỉ có thể làm vậy với anh. Biết không?” Ông xã ôm tôi vào trong ngực, trịnh trọng nói.
Tôi giùng giằng ngửa đầu lên nhìn ông xã: “Vì sao? Em không thể quyết đấu với người ta?”
Ông xã trầm mặc một chút, hỏi tôi: “Em… Tại sao em muốn quyết đấu với chú ấy?” Ông xã liếc chú tài xế.
Chú tài xế cũng thắc mắc liền đến gần phụ họa: “Đúng nha Tiểu Tô Tô, vì sao?”
Ông xã bất mãn liếc xéo chú ấy: “Đừng có gọi thân thiết như thế!”
“Được được, Tiểu Tô Tô của cháu, được chưa?” Nhìn qua thấy chú tài xế rất chiều theo ý ông xã.
Tôi thấy bầu không khí giữa bọn họ kỳ quái, nháy mắt mấy cái, trả lời với chú tài xế: “Bởi vì tôi không ưa chú đó!” Ba nói, ngàn vạn lần không thể làm lộ nguyên nhân quyết đấu với người ta, việc này liên quan đến vấn đề thể diện.
Đây chính là việc trọng đại! Cơm có thể không ăn, thể diện không thể mất.
“Hơ?” Chú tài xế lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khoa trương, chú ấy tự chỉ vào mình: “Không ưa tôi? Dầu gì tôi cũng là thanh niên đẹp trai phong lưu phóng khoáng, sao có thể không ưa tôi thế? Tiểu Tô Tô, cậu chính là đang sỉ nhục sức hấp dẫn của tôi. Không được, Tiểu Tô Tô, cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi. Không thì không cho phép đi!”
“Nè cháu trai của tôi!”
Trong lúc nhất thời, ông xã và chú tài xế đứng hình tại chỗ.
Chú tài xế lắc lắc cái cổ răng rắc răng rắc hỏi tôi: “Cậu… Gọi cái gì?”
“Cháu trai của tôi!”
Tôi cười rất đắc ý, ha ha! Ngày hôm qua thấy trên ti vi lan truyền gọi chú là cháu trai, giống như là chiếm được ưu thế lắm nha.
Tôi rụt cổ im lặng khẽ cười, hoàn toàn không chú ý tới lúc chú tài xế nhìn ông xã, trên mặt tràn đầy ý cười nhạo, cũng không có thấy ông xã mỉm cười gượng gạo.
Chú tài xế liếc mắt nhìn tôi, nói với ông xã: “Nó là một đứa bé ngoan!”
Ông xã xoa xoa đầu của tôi, trong mắt tràn đầy vui vẻ “Ừm”
“Cháu… không về sao? Anh cả và chị dâu rất nhớ cháu, cũng rất áy náy!”
“… Sẽ nói sau!”
Tôi nằm úp sấp trong lòng ông xã, nhìn hai bên một chút, sau đó dừng lại ở trước mặt chú tài xế “Chú, hai người đang nói chuyện gì?”
Chú tài xế lắc đầu, cười nói: ” Tiểu Dương, cám ơn cháu nha!”
Tôi bĩu môi không bằng lòng xưng hô của chú ấy, nhưng vẫn là lễ phép đáp lại: “Tôi hẳn là phải cám ơn chú đã đưa tôi đến!”
Nụ cười của chú tài xế còn sâu hơn. Ánh mắt chú ấy nhìn tôi lại càng thêm kỳ quái, thật giống như ánh mắt của mẹ nhìn tôi vậy.
Cánh tay tôi vô thức run rẩy, cảm giác thật khó chịu.
“Tô Tô, đi thôi!” Ông xã tạm biệt chú tài xế còn đang lưu luyến, sau đó kéo tôi đi khỏi.
Tôi hoang mang bối rối, chớt nhớ tới cái cậu bé trai đáng yêu không thấy nữa, thế là hỏi ông xã.
Ông xã nghe vậy, vẻ mặt của anh ta nhìn tôi càng thêm mệt mỏi.
“Em đó, lúc nào cũng lơ tơ mơ như vậy. Tiểu Quang sớm đã đi, em ấy còn phải mang quà về cô nhi viện!”
Tôi trề môi, ông xã lại hỏi: “Cá khô đâu?”
Cá khô?!
Tôi trầm mặc, chân từ từ di chuyển về hướng khác, ý đồ chạy trốn. Thế nhưng ông xã đã sớm nhìn thấu tôi, ngăn chặn đường lui trước một bước, ôm chặt tôi.
“Sao?”
“Sao?”
Mắt tôi liếc nhìn xung quanh: “Ừ… Ở, ở trong tay nè!”
Ông xã híp mắt một cái, nhìn một bịch cá khô còn sót lại trong tay tôi: “Em sẽ không ăn vụng nữa chứ?”
“Sao có thể? Em là loại người như thế à?”
Tôi kích động phản bác.
Ông xã thật là quá đáng, sao có thể nghi ngờ nhân cách của tôi? Tôi là loại người cướp cá khô với con mèo sao?
“Không phải lần trước đã ăn sạch cá khô à?”
Tôi ấp úng nói, thiếu tự tin: “Lần trước là tò mò..”
“Đều ăn hết sạch”
Tôi chợt tức giận, hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm ông xã: “Anh rầy rà quá!”
“Khà khà ——” Ông xã nhìn một chút liền mỉm cười.
Tôi tủi thân hỉnh hỉnh cái mũi. Tôi đang nghiêm túc tức giận, tại sao ông xã có thể cười cợt?
“Em đang tức giận! Nghiêm chỉnh tức giận lắm đó!”
Ông xã cười càng khoa trương hơn, tôi càng bực mình.
Ông xã này phiền quá xá!
“Tô Tô? Chờ ông xã một chút. Giận thiệt hả?”
Hừ!
“Được thôi. Chờ một hồi về nhà ba mẹ, anh sẽ không giúp em giải vây. Tự em giải thích với Hoàng Đế đi ha!”
Ơ?
“Ông xã …”
Ps: mấy bạn được tiền lì xì nhiều hông nè, chia cho mình với hiiii ╮(╯╰)╭
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!