Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss
Chương 30: Ngày Chưa Giông Bão
Diệp Băng Hy nhất định không nói, ai kêu cái tên này lại đáng ghét đến vậy. Cho hắn ta tò mò chết luôn.
“Anh ăn xong rồi à? Vậy tôi đem bát xuống rửa nhé! ” Diệp Băng Hy hỏi xong chưa đợi Tiêu Phong trả lời đã vơ vét hết tất cả bát đĩa đem xuống rửa.
“Cô…Đúng thật là! Thôi bỏ đi!” Tiêu Phong vừa ăn xong một miếng, mới để cái dĩa xuống thì cả đĩa cơm đã bị Diệp Băng Hy đem đi. Đúng là tức muốn bốc khói luôn.
Với bản lĩnh của mình thì sau 30 phút, hai cái đĩa, hai cái thìa và thêm hai cái dĩa đều đã được Diệp Băng Hy rửa sạch.
Xong việc, Diệp Băng Hy vui vẻ đi làm.
………………….
TẬP ĐOÀN PHONG ĐẾ
“Ô, Tiểu Hy! Sao hôm nay em đi làm sớm vậy?” Vừa ra khỏi xe thì Diệp Băng Hy đã gặp Trần Hạo.
“Uây, em lại đổi xe mới à? Đúng là đại gia có khác! Dân thường chúng tôi sao với tới được đây? Đừng nói với anh em là đại gia ngầm đấy nhé!” Trần Hạo mắt chữ A mồm chữ O.
“Đâu có đâu ạ. Em phải bán chiếc kia để trả nợ cho một tên chủ nợ đáng ghét, chứ làm gì mà đại gia ngầm như anh nói.” Diệp Băng Hy nét mặt buồn thiu, đang đâu bị sắt muối vào vết thương.
“Tên nào mà lại quá đáng đến vậy? Đúng thật là… Anh trù cho tên đó đi xe thì bục lốp, đi bộ thì chó cắn, ngồi xuống thì rách quần.” Trần Hạo vẻ mặt vô cùng bất bình.
Diệp Băng Hy:????????????
“Ai mà có lỗi với anh chắc thảm lắm nhỉ?” Diệp Băng Hy thật không hiểu nổi sao phòng chủ tịch lại có một thanh niên như này được nữa.
Mà nói đến phòng chủ tịch thì đúng là một tổ hợp có một không hai. Một phòng sáu ông con trai mà ông nào cũng ê sắc, đã thế còn nhoi nhây không ai bằng. Công việc đầu tiên được làm trong môi trường thế này quả thực là quá tuyệt vời. Nhưng mọi thứ đâu thể cứ bình yên mãi như vậy, cuộc đời chẳng lúc nào là bằng phẳng cả, chẳng qua là chưa đến ổ gà, ổ voi thôi.
__Phòng Giám đốc nhân sự__
“Diệp Băng Hy, con nhỏ hôm trước tôi bảo anh điều tra, kết quả thế nào rồi.” Hà Linh Chi ngồi thư thái trên bàn làm việc, lưng tựa vào ghế, nhắm mắt thư giãn.
“Thưa giám đốc, tôi đã đích thân điều tra nhưng không hiểu sao mọi thông tin về cô ta đều được che giấu rất kĩ, hoàn toàn không điều tra được về thân thế của cô ta.
Chỉ biết là gần một tháng trước cô ta từ Mĩ trở về nước rồi vào làm việc trong công ti.” Cao Tuấn, thư kí của Hà Linh Chi cúi đầu báo cáo.
“Vô dụng. Có mỗi một con nhỏ cũng điều tra không ra. Vậy giờ cô ta đang sống ở đâu?” Hà Linh Chi đã vô cùng tức giận.
“Theo tin báo thì hình như cô ta đang sống trong một khu căn hộ cao cấp của tập đoàn Chu Tước.”
“Đó không phải là khu nhà của Tiêu Phong sao? Đúng là ả hồ ly, lại dám cướp Tiêu Phong của tao, tao sẽ không để cho mày được sống yên ổn đâu.”
“Giám đốc cô muốn làm gì?”
“Không phải cô ta đang làm việc trong công ti sao?…”
Hà Linh Chi nở một nụ cười thâm hiểm.
“Cốc…cốc…”
“Vào đi” Tiêu Phong trả lời, tay vẫn đang xem hợp đồng.
“Đây là hợp đồng kí kết với công ti ITLG, anh kiểm tra xem còn chỗ nào không ổn không? Nếu không có vấn đề thì ngày mai chúng ta sẽ đến buổi kí kết.” Diệp Băng Hy đưa hợp đồng cho Tiêu Phong.
“Được rồi. Đây là hợp đồng do chính tay cô soạn à?” Tiêu Phong nghe thấy giọng cô, liền dừng công việc lại.
“Chả tôi thì còn ai vào đây nữa.”
“Nếu vậy thì không cần kiểm tra nữa, nếu cô thấy không có vấn đề thì cứ như thế đi. Ngày mai, cô đi cùng với tôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!