Ông Xã Của Tôi Quá Mức “Trâu Bò” Làm Sao Bây Giờ
Chương 3
Một ngày làm việc bình thường, Hạ Thần Diệp xử lý xong công việc không có gì làm, khoanh tay ngồi trong văn phòng, mặt vô biểu tình không biết đang suy nghĩ điều gì, đối diện sô pha là tên bằng hữu bất cần Ngô Hoán tay cầm điện thoại không biết đang cùng em gái nào tán tỉnh.
“Cục cưng anh thật nhớ em… Phía dưới của anh cũng nhớ muốn chết a… Hôm nay? Hôm nay chắc là không rảnh, Tiểu Phương ngoan, ngày mai anh…”
“Ôi? Không phải Tiểu Phương sao?”
Đầu dây bên kia tức giận cúp máy, Ngô Hoán vẻ mặt khó hiểu nhìn lại màn hình điện thoại, phát hiện đây là A Hoa.
Hạ Thần Diệp: “……”
Trong mắt Hạ Thần Diệp lộ rõ sự khinh bỉ, dường như muốn dùng ánh mắt nói cậu đúng là cái đồ rác rưởi.
Da mặt Ngô Hoán vốn dày, cười một cái thật tươi với Hạ Thần Diệp lại tiếp tục lục lọi trong danh sách mỹ nữ, liếc mắt nhìn đúng tên mới bắt đầu nhấn gọi.
“A, bảo bối, ha hả, anh đương nhiên sẽ chủ động tìm em nha, một đêm mất hồn làm người khó quên…”
Chậc, Hạ Thần Diệp nghe không nổi nữa, cầm ly nước đứng lên chuẩn bị pha cà phê.
Đổ xong nước ấm hắn dùng muỗng chậm rãi khuấy, mắt nhìn tay, đột nhiên như đi vào cõi thần tiên nghĩ tới bàn tay trắng nõn sạch sẽ của người kia.
Con thỏ nhỏ kia mỗi lần pha cà phê hay trà sữa, bàn tay trắng nõn tinh tế cầm muỗng kiên nhẫn khuấy, cúi đầu dùng đôi mắt xinh đẹp cẩn thận đong đường, bộ dáng nghiêm túc đặc biệt đáng yêu làm gà bự của Hạ tổng cương ngạnh, hận không thể để trong tay cậu nắm là cây gậy của chính mình.
Hạ Thần Diệp đến tuổi này vẫn chưa đối với ai động tâm, mỹ nam mỹ nữ có xinh đẹp liêu nhân đến mấy trong mắt hắn đều là vô vị, không hề có mối liên kết hay bất kì lực hấp dẫn nào.
Trở lại văn phòng, Ngô Hoán mặt mày hớn hở, miệng cười muốn xái quai hàm, “Diệp Diệp, đêm nay dẫn cậu đi club toàn soái ca mỹ nữ, khẩu vị nào cũng có, tuyệt đối chơi sướиɠ.”
Hạ Thần Diệp trước sau như một lạnh nhạt, “Sau đó thì sao, đợi đến khi cậu say đến mất trí bắt đầu chơi tập thể thì đem cậu về nhà hả?”
“Ai nha.” Khuôn mặt tuấn tú của Ngô Hoán đỏ lên, “Sao cậu có thể nói huỵch toẹt ra như vậy, người ta thẹn thùng muốn chớt.”
Rác rưởi. Hạ Thần Diệp khinh thường dùng ánh mắt nói cho y.
“Thật mà, cậu đi liền sẽ thấy nhiều em trai so với chủ tiệm bánh ngọt còn xinh đẹp hơn, thật đó.” Ngô Hoán
“Không đi.”
“Vậy cậu không thể vì tôi mà đi được sao? Anh em với nhau mà còn làm vậy ư?”
Trêи mặt Hạ Thần Diệp hiện lên dòng chữ vậy cậu xem tôi có dám làm hay không.
Ngô Hoán điên rồi, rốt cuộc nói ra hạ sách cuối cùng, “Thế này đi, nếu cậu đi cùng tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết một tuần đồ ngọt!”
Hạ Thần Diệp trầm tư vài giây, được voi đòi tiên, “Hai tuần.”
Ngô Hoán đau lòng sờ sờ lên cơ bụng mềm thịt của mình chua xót trả lời, “Thành giao!”
Nếu không phải lúc đó Ngô Hoán cùng đám hồ bằng cẩu hữu (*) bên ngoài khoác lác, hứa nhất định sẽ dẫn anh em tốt Hạ Thần Diệp đi cho chúng nó nhìn bổ mắt thì cũng sẽ không dẫn tới cớ sự hôm nay lại còn thêm kết cục bị bắt ăn thành một tên béo bụng bự…
(*) bạn mà không phải bạn, bạn xấu.
Đêm đó, Hạ Thần Diệp cùng Ngô Hoán ăn diện phô trương xuất hiện bên trong club dẫn tới chúng mỹ nữ soái ca xuân tâm dao động.
Ngô Hoán tất nhiên là không cần phải nói, dẫn theo Hạ Thần Diệp khiến y nở mặt nở mày, ước chừng còn có thể thu hoạch được mấy em, ném Hạ Thần Diệp cho đám người đó, chính mình liền bắt đầu hưởng thụ nhân sinh.
Hạ Thần Diệp bị mùi nước hoa nồng nặc của đám nữ nhân xung quanh bu vào muốn ngộp chết, nhưng rượu ở đây uống rất được, nể tình rượu ngon nên hắn mới không muốn so đo với Ngô Hoán.
Bách Hành Chi ngồi trước quầy bánh ngơ ngác phát ngốc.
Đã gần 10 giờ, xem ra hôm nay hắn sẽ không tới.
Cũng phải, người ta vì cái gì muốn tới, hắn lại không thích mình, cũng không quen không thân, lúc này không chừng còn đang thân thiết dây dưa với tiểu cô nương nào đó…
Bách Hành Chi bừng tỉnh ngẫm nghĩ, chốc lát hốc mắt liền đỏ lên.
Đúng vậy, người kia điều kiện ưu tú như thế, khẳng định là trai thẳng, làm sao có khả năng đối với loại nam nhân như cậu cảm thấy hứng thú, ngực không bự ʍôиɠ không to, bế lên không chừng còn ngại cộm.
Bách Hành Chi nghĩ nghĩ cơ hồ không còn muốn buôn bán cái gì nữa luôn, thật muốn ngay lập tức đuổi hết khách trong tiệm, nhất là mấy người tới đây yêu đương.
Bên này Hạ Thần Diệp, Ngô Hoán đem quần cởi trêи sàn nhảy cùng đám nữ nhân lắc ʍôиɠ, lúc sau lại cùng một mỹ nữ ôm nhau gặm cắn, gặm một hồi đã bị Ngô Hoán lái xe mang đi.
Đúng là bạn bè như cái qq (*)! Hạ Thần Diệp chỉ lo uống rượu, không để ý tửu lượng, vừa đứng lên lại có chút choáng váng.
(*) bản gốc qt là ‘giao hữu vô ý’ tức kết bạn một cách cẩu thả, mình edit như vậy đọc thấy vui với tự nhiên hơn.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho tài xế công ty, không bao lâu tài xế đã tới, Hạ Thần Diệp đi thẳng không quay đầu lại, mỹ nữ quấn dính hắn nãy giờ tức giận đến dậm chân, nàng thật sự thiếu chút nữa liền múa thoát y câu dẫn hắn!
“Tiểu Vương,” Hạ Thần Diệp dựa vào ghế xoa huyệt thái dương, ý thức mơ hồ, “Biết… chỗ nào có tiệm hoa không?”
Tài xế Tiểu Vương biểu tình có chút do dự, “Có biết, nhưng giờ này tiệm hoa hẳn là đều đã đóng cửa rồi a.”
Không biết có phải do tác dụng của cồn hay không mà giờ phút này Hạ Thần Diệp thực sự rất muốn nhìn thấy Bách Hành Chi, muốn nghe giọng nói của cậu, muốn nhìn cậu đỏ mặt, muốn nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của cậu.
Nhìn thời gian hiện tại là 10 giờ sắp 11 giờ, phỏng chừng tiệm bánh ngọt cũng đều đóng cửa.
Tài xế chỉ nghe được phía sau truyền đến thanh âm thanh lãnh.
“Đóng cửa… cũng đi.”
Bên này tâm tình Bách Hành Chi đã down đến cực điểm.
Cậu không nghĩ nam nhân lại có thể ảnh hưởng tới cậu nhiều đến như vậy, sức lực thu dọn cửa hàng đều không có, cảm xúc mất mát bao trùm cả người cơ hồ có thể lây nhiễm đến đám nhân viên trong cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng A: “Ông chủ đây là đang thất tình sao?
Nhân viên cửa hàng B: “Tớ thấy… anh ấy như vậy đã nửa tiếng rồi…”
Nhân viên cửa hàng A: “Thật là khủng khϊế͙p͙……”
Bên ngoài tiệm bánh ngọt đột nhiên dừng một chiếc Maybach, nam nhân mặc tây trang vàng nhạt có điểm say loạng choạng đi đến.
Trong tiệm đã hết khách, chỉ còn lại 5 6 nhân viên phục vụ cùng Bách Hành Chi.
Nhân viên cửa hàng B: “Chời má! Là Maybach hàng thật giá thật!!”
Nhân viên cửa hàng A: “Nam nhân kia là minh tinh nào sao? Cậu gặp qua chưa?”
Nhân viên cửa hàng B: “Không quen biết… Chời má soái đến cay mắt!!”
Nhân viên cửa hàng A: “Oa hắn còn cầm hoa kìa!”
Dưới cái nhìn chăm chú của đông đảo quần chúng nhân viên, Hạ Thần Diệp trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ say say đến gần tình nhân Bách thỏ con đang chưa biết gì.
Bách Hành Chi đang buồn muốn chết ngẩng đầu lên liền đối mặt cùng Hạ Thần Diệp.
“… Hạ…” Bách Hành Chi trong nháy mắt giống như bị tiêm máu gà (*), trái tim một lần nữa sống lại, đôi mắt không thể tin nổi trừng lớn.
(*) Chicken-blood therapy (鸡血疗法) – Liệu pháp máu gà: là một hình thức trị liệu giả y học phổ biến ở Trung Quốc trong Cách mạng Văn hóa ( trong những năm 1960). Liệu pháp này đơn giản là lấy máu từ một con gà trống và tiêm vào bệnh nhân. Lợi ích là làm cho bệnh nhân vô cùng hăng hái, khỏe mạnh hơn. (nguồn: Wikipedia) đọc cho biết thui nha mọi người =)))
Muốn… muốn chết máy…
Hạ Thần Diệp rốt cuộc như ý nguyện nhìn thấy được hình ảnh hắn muốn thấy, con thỏ cả mặt đỏ bừng khẩn trương đến lời nói cũng đều nói không nên lời.
Hạ tiên sinh lúc này tới là có ý gì? Hắn có phải hay không cũng! #@! @……#¥@ Não bộ Bách Hành Chi tuyên bố chính thức bốc khói.
Hạ Thần Diệp đưa hoa cho Bách Hành Chi, nam nhân uống say càng thêm mị lực, đôi mắt màu xanh lục thâm thúy ôn nhu nhìn chăm chú Bách Hành Chi, bỗng dưng mất thăng bằng, người đổ ập về phía cậu.
!!!!!!!
Bách Hành chi đột nhiên ôm lấy Hạ tiên sinh, một thân nồng nặc mùi rượu, xem ra Hạ tiên sinh uống rất nhiều
Tay phải Hạ Thần Diệp vòng ôm lấy eo con thỏ, nâng lên khuôn mặt của Bách Hành Chi lộ ra cần cổ, phả ra nhiệt khí làm Bách Hành Chi cơ hồ lâm vào choáng váng, hắn áp trán mình lên trán cậu, đôi mắt mê say đối diện với con ngươi mở to kinh ngạc của Bách Hành Chi.
“Đúng rồi… Thực xin lỗi, hôm nay… không có tới, mua đồ ngọt.” Thanh âm Hạ Thần Diệp trầm thấp làm Bách Hành Chi nghe được tay chân tê dại bủn rủn.
Bách Hành Chi hết sức khó khăn mà mở miệng, “Không… Không có gì, Hạ tiên sinh mau về nhà đi, anh uống thật nhiều rượu.”
Hai chân Hạ Thần Diệp đều đã đứng không vững, nhưng đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm Bách Hành Chi, “Được.”
Hạ Thần Diệp nâng cằm Bách Hành Chi lên, thừa dịp Bách Hành Chi còn đang đứng hình, nhắm lên môi nhỏ phấn nộn của cậu in lại một nụ hôn, lại như bình thường ôn nhu nói: “Ngày mai gặp.”
Sau đó liền như bộ dạng lúc hắn tới, loạng choạng rời đi.
Đám nhân viên cửa hàng chết đứng, ông chủ cửa hàng chết đứng.
Hết chương 3.
Hiện tại dịch bệnh Corona đang hoành hành, mọi người chú ý giữ gìn sức khỏe, ra đường luôn luôn mang theo khẩu trang và rửa tay thường xuyên nha!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!