Ông Xã Của Tôi Quá Mức “Trâu Bò” Làm Sao Bây Giờ
Chương 6
Chiếc Maybach màu đen chạy băng băng trêи đường.
Bách Hành Chi đó giờ chưa từng được hưởng qua đãi ngộ như thế này, được người đặt ở đầu quả tim mà yêu thương cưng nựng, Hạ Thần Diệp từ lúc lên xe tới giờ cũng không buông cậu ra, bàn tay to như hai gông xiềng xích mạnh mẽ đem cậu khóa chặt trong lòng ngực, Bách Hành Chi như con đà điểu vùi đầu vào trong lòng hắn không muốn chui ra.
Một là bởi vì thẹn thùng, hai là vẫn chưa phục hồi tinh thần từ chuyện vừa rồi.
Ái nhân đang ngoan ngoãn nằm trong ngực mình, lúc này còn không hành động thì quá là mất mặt đàn ông, hơn nữa, hắn từ lúc lên xe vẫn luôn cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng hồng của Bách thỏ con — kỳ thật đây mới là nguyên nhân chính làm Bách Hành Chi không dám ngẩng đầu lên.
Hạ Thần Diệp cảm thấy chỉ cần em ấy ngồi bất động một chỗ đều giống như viên xuân dược lưu thông trong không khí, Hạ Thần Diệp nhịn không được dùng miệng cà chóp mũi của Bách Hành Chi, tham lam hít vào mùi hương dễ chịu trêи người cậu.
Hắn cầm lòng không nổi mà đem người trong lòng ôm lên cao hơn, thuận tiện để hắn dúi đầu vào hõm vai xinh đẹp ngửi ngửi, Hạ Thần Diệp tham lam hít hà từ trêи xuống dưới, từ đỉnh đầu dần chuyển đến hai mang tai lại dọc xuống phần cổ mảnh khảnh, còn lưu luyến cọ cọ một hồi.
Bách Hành Chi bị loại phương thức sắc tình như thế này trêu ghẹo làm cho cả người phiếm hồng, đôi mắt, cái mũi lỗ tai toàn bộ bị khi dễ cũng ửng đỏ, hơn nữa cậu thật sự đã nhẫn nhịn đến cực hạn, vô cùng khó chịu a. Xuân dược đã bắt đầu có tác dụng, bản thân vốn ɖâʍ đãng từ trong trứng, bây giờ còn bị hạ dược mạnh, lại được crush ôm chặt trong ngực, nhìn đi nhìn lại thế nào đi nữa cũng thấy giống như đang cầu hoan.
Quần Hạ tiên sinh chẳng lẽ không ướt sao… Khắp người Bách Hành Chi như bị vô số bàn tay mò mẫn trêu chọc khiến cậu ngứa ngáy không thôi, qυầи ɭót đều bị ɖâʍ thủy tưới ướt dầm ướt dề, vì để giảm bớt ngứa cậu vẫn luôn liều mạng co rút ƈúƈ ɦσα, cọ xát qua lại.
Trước khi mất lý trí làm bậy, Bách Hành Chi gian nan vươn tay ôm lấy mặt Hạ Thần Diệp, lấy hết can đảm cùng hắn nói chuyện, “Hạ, Hạ tiên sinh…”
“Ân?” Hạ Thần Diệp ôn nhu nhìn hắn, không phát giác chính mình hiện tại có bao nhiêu sủng nịch.
“Tuy hiện tại không phải lúc thích hợp, nhưng mà…” Bách Hành Chi nuốt một ngụm nước miếng, tim đập thình thịch, “Em… Em vẫn luôn thích Hạ tiên sinh!”
Hạ Thần Diệp hưởng thụ xúc cảm được bàn tay nhỏ chạm lên khuôn mặt, “Cho nên?”
“Em bị hạ dược, chờ một chút sẽ…” Bách Hành nói tới đây, cảm giác như thể nước mắt sắp trào trực, “Nhờ, nhờ ngài đưa em về nhà, em không, không nghĩ làm Hạ tiên sinh chán ghét.”
Hạ Thần Diệp đột nhiên ngộ ra bản thân là một tên đại ngốc, từ trước tới giờ hắn vì bé thỏ mà làm rất nhiều chuyện nhưng vẫn chưa bao giờ thổ lộ.
Nói ra câu kia kỳ thật đối với mỗi người đều rất quan trọng đi.
Tình cảm trong lòng dậy sóng, Hạ Thần Diệp vòng tay chế trụ sau ót Bách Hành Chi, ngậm lấy đôi môi hắn khao khát bấy lâu. Ý thức Bách Hành Chi đã muốn hoàn toàn tan rã, Hạ tiên sinh ôm lấy đầu cậu, đầu lưỡi cơ khát điên cuồng khuấy loạn bên trong khoang miệng cậu, hai thân thể đồng dạng nóng như lửa đốt, Bách Hành Chi cũng không tự giác vòng tay ôm lấy cổ Hạ Thần Diệp, cả hai như lữ khách lạc vào sa mạc thiếu nước xuồng xã cướp lấy nước bọt trong miệng đối phương, đầu lưỡi giao triền quấn quít thèm thuồng cho nhau ɭϊếʍ tới tận cùng cuống lưỡi.
Nhưng mà kỹ thuật hôn của Bách Hành Chi đương nhiên không thể so cùng Hạ Thần Diệp, nụ hôn của Hạ Thần Diệp ướt át lại kϊƈɦ tình, dùng lực lớn đến mức giống như muốn nhai nuốt luôn môi cậu, Bách Hành Chi có thể từ nụ hôn này mà cảm nhận được tình ɖu͙ƈ bùng nổ bên trong hắn. Bách Hành Chi khổ sở nhẫn nhịn không dám cọ loạn lên cái đống gồ ghề đang phồng to hết mức kia, rốt cuộc chịu đựng không nổi kêu ra tiếng:
“Ân ngô… Không được… Hạ tiên sinh… Em khó chịu…”
Hạ Thần Diệp cũng đã nhẫn đến nổi đầy gân xanh, tài xế ngồi đằng trước run bần bật không dám quay đầu lại nói: “Hạ… Hạ tổng, đã về đến nhà.”
Hạ Thần Diệp mạnh bạo mở cửa, ôm bé thỏ sải bước một mạch đi vào tòa biệt thự.
Bách Hành Chi bị ném tới trêи giường lớn, Hạ Thần Diệp lưu luyến không rời dây dưa môi lưỡi triền miên, lúc tách ra kéo theo sợi nước óng ánh sắc tình. Hạ Thần Diệp đè trêи người cậu, tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, “Em hãy nghe cho kỹ, tôi cũng thực thích em, từ lúc em bắt đầu khai trương cửa hàng vẫn luôn thích em.”
Bách Hành Chi kinh ngạc trừng lớn mắt, bắt đầu từ lúc khai trương cửa hàng, kia chẳng phải là hai năm trước sao?
“Tôi đối với em,” Chủ tịch Hạ trước giờ vẫn luôn bình tĩnh trước mọi sóng to gió lớn mà giây phút này lại giống như cậu trai mới biết yêu, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng Bách thỏ con, “Là nhất kiến chung tình, tôi chưa bao giờ ăn đồ ngọt, tôi mua chúng chỉ là vì muốn gặp em mà thôi.”
Bách Hành Chi không tin vào tai mình, hạnh phúc đến nỗi đầu óc hóa thành mớ bồng bông, nước mắt không kìm được chảy xuống, sau đó lấy hết dũng khí ôm chặt cổ Hạ Thần Diệp, chủ động dâng lên môi, hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung nhẹ giọng nói: “Hạ tiên sinh… Em… Tiểu huyệt đều ướt đẫm rồi…”
Bang! Dây thần kinh lý trí của Hạ Thần Diệp hoàn toàn bị đứt cái phụt.
Hắn đột nhiên khụy gối xuống, cơ bắp hai bên cánh tay nổi gân xanh chằng chịt cuồng bạo xé nát quần áo trêи người Bách Hành Chi đem chúng ném tuốt ra ngoài ban công, qυầи ɭót thì bị xé thành từng mảnh. Tiểu huyệt Bách Hành Chi hưng phấn chảy đầy nước, Hạ Thần Diệp cuồng loạn như dã thú cũng làm cậu yêu đến chết đi sống lại.
Hắn dễ dàng xoay người cậu lại, dùng tay trái bắt hai tay cậu ghì chặt sau lưng làm cặp ʍôиɠ thơm ngon của Bách Hành Chi trực diện đối mặt với Hạ Thần Diệp.
Hạ Thần Diệp cúi đầu giữa hai cánh ʍôиɠ phì nộn hít hà hương vị ɖâʍ đãng, càng ngửi càng thấy nứиɠ, hắn gầm nhẹ một tiếng lập tức dúi đầu thè lưỡi thọc vào ra sức ɭϊếʍ cắn từng ngụm lớn!
“A!! A! Ngô! Hạ tiên sinh!!!! Hạ tiên sinh!! Quá kϊƈɦ thích a a a a!!!!!”
Đầu lưỡi Hạ Thần Diệp linh hoạt ɭϊếʍ húp, bởi vì mùi vị quá mức tuyệt vời nên càng tham lam vói sâu vào bên trong, hắn hiện tại rất đối lập, khuôn mặt đẹp trai biểu cảm lãnh khốc nhưng hành động lại cực đoan công kϊƈɦ, “Bảo bối, tự mình banh rộng ƈúƈ ɦσα cho tôi!”
Bách Hành Chi nãy giờ đã thèm thuồng cơ khát đến sắp ngất nên vô cùng nghe lời dùng tay bẻ ra cánh ʍôиɠ, khắp mặt phủ đầy nước dãi cùng nước mắt sinh lý.
“Chưa đủ!” Hạ Thần Diệp đột nhiên tét cái bốp lên ʍôиɠ cậu, “Tiếp tục bẻ!”
Bách Hành Chi nức nở rêи rỉ, hai tay càng thêm dùng sức banh ra, nơi sâu thẳm phấn nộn hoàn toàn bại lộ đối diện với cự điểu của nam nhân, Hạ Thần Diệp bắt lấy đùi cậu, đem cả khuôn mặt vùi vào bên trong, dùng cái mũi đỉnh phía trong vách thịt, ngửi ngửi hương vị ngọt ngào, sau đó há miệng hung hăng ngậm lấy, thè đầu lưỡi bắt đầu tàn nhẫn khuấy loạn.
“Ngô ngô ngô ngô ngô!!!!” Bách Hành Chi bị chơi sướиɠ đến nỗi bé chym nhỏ bên dưới run bần bật, cánh tay rã rời, lúc này Hạ Thần Diệp đánh một cái bốp lên ʍôиɠ, “Mau dùng sức! Bằng không lát nữa không cho em ăn côn thịt bự!”
Bách Hành Chi dồn hết sức lực banh miệng huyệt hết cỡ không cho nó khép lại, thừa nhận để ái nhân tùy ý liếp láp ʍút̼ vào ɖâʍ thịt cùng nước ɖâʍ của chính mình.
“Không cần không thao em…” Bách Hành Chi mê loạn ɖâʍ kêu, “Em muốn ăn côn thịt của Hạ tiên sinh, em muốn ăn…”
Hạ Thần Diệp mạnh mẽ túm lấy đùi cậu, cắn nút tận sâu bên trong tao huyệt, vừa cắn vừa ʍút̼ chùn chụt làm ɖâʍ nước trào ra không ngừng, xuân dược lúc này hoàn toàn phát huy tác dụng, hắn cảm tưởng ƈúƈ ɦσα như biến thành thác nước chảy ào ào ra bên ngoài.
Hạ Thần Diệp nhả ra miếng thịt non, nắn bóp thịt ʍôиɠ hung ác hỏi, “Tao động đã bị nam nhân khác dùng qua rồi sao?”
Bách Hành Chi lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi (*), “Không có…… Chưa từng có……”
(*) một loại đồ chơi trẻ em
Hạ Thần Diệp thọc ngón tay đi vào, thịt huyệt mềm xốp nhận thức được vật sống lập tức hút lấy không tha làm hắn lập tức nhíu mày, “Tại sao lại mềm như vậy?”
Cho dù Hạ Thần Diệp sắp trở thành ông chú 30 tuổi còn zin nhưng mấy cái lý thuyết căn bản như này hắn vẫn biết rõ, cửa sau của nam nhân không có khả năng tơi xốp như vậy, lại còn tự động chảy nước. Kỳ thật liền tính Bách Hành Chi đã bị thằng khác húp thì Hạ Thần Diệp cũng không ngại, hắn chỉ là ghen mà thôi, hắn không thể chịu được bất cứ kẻ nào chạm vào bảo bối của riêng hắn, vậy nếu có, hắn sẽ làm bảo bối của hắn đến nỗi không thể nhớ nổi thằng kia mới thôi.
“Không có…… Chưa từng có ai chạm qua nơi đó,” Bách Hành Chi dường như nhớ tới cái gì, cả người đỏ ửng như bị hấp chín, “Những lúc muốn Hạ tiên sinh, em sẽ dùng côn thịt giả tự chơi mình…”
Phía sau đột nhiên im lặng làm Bách Hành Chi cảm thấy kỳ quái, quay lại liền nhìn thấy Hạ Thần Diệp đang cởi áo sơ mi ném xuống đất, sau đó cảm nhận hang động của chính mình được lấp đầy bằng ba ngón tay! Ngón tay của Hạ Thần Diệp vừa dài lại thô ráp trái ngược với dáng người tinh tế, ngón tay của hắn đâm trọn là có thể thao đến địa phương sâu nhất.
“Hạ…” Bách Hành Chi vội vã vặn vẹo ʍôиɠ.
Ánh mắt Hạ Thần Diệp lóe lên một tia nguy hiểm, một tay cởi ra thắt lưng cùng khóa kéo, quần cũng ném xuống dưới, cơ bụng hoàn mỹ cùng đường nhân ngư gợi cảm hiện ra trước mắt, “Đừng gọi tên”.
“Kia…” Bách Hành Chi vừa định ngẩng đầu, ngón tay trong huyệt đột nhiên bắt đầu cuồng loạn mạnh bạo thọc vào rút ra!!
“A! A ha!!! Quá nhanh!! A a a quá nhanh a a a a!!! Không, không cần cắm nơi đó!!”
“A a a a a!!!!”
Cặp ʍôиɠ nẩy nẩy nương theo ngón tay ɖâʍ loạn nhảy múa, ngón tay rút ra dính đầy ɖâʍ thủy chảy nhiễu nhại xuống cánh tay, một lượng lớn tràn ra tưới ướt ga giường, Hạ Thần Diệp nhìn chằm chằm tao huyệt, tiếp tục bỏ thêm một ngón tay, sau đó là bốn ngón tay cùng lúc thọc vào mở rộng lỗ ɖâʍ đang co rút từng hồi.
“A…… A ân không cần……” Bách Hành Chi chổng ʍôиɠ lên cao, run rẩy chịu đựng hậu huyệt hư không. Bốn ngón tay của Hạ Thần Diệp đào móc xoay tròn bên trong huyệt, moi ra một đống ɖâʍ thủy dính nhớp, sau đó dùng nó thoa lên đại điểu cực phẩm của mình.
Bách Hành Chi quay đầu về phía sau, liền thấy được hình ảnh khiến cho cậu cả đời khó quên.
Hạ Thần Diệp lúc làʍ ȶìиɦ hoàn toàn biến thành một người khác, Bách Hành Chi giống như làm thức tỉnh khuynh hướng S của hắn, người yêu ôn nhu sủng nịch vừa rồi tựa hồ chỉ là ảo giác của Bách Hành Chi. Nam nhân cao một mét chín, vai rộng eo thon, tứ chi thon dài hiện lên từng thớ cơ bắp ác liệt, gương mặt siêu cấp đẹp trai, tóc mái vốn được chải chuốt gọn gàng nay lại rơi lòa xòa trước trán, che khuất một phần gương mặt, bởi vì nhẫn nại quá độ mà mồ hôi dọc theo cằm chảy xuống cần cổ, bàn tay to dính đầy dịch thể của Bách Hành Chi, đại điểu thô tím cương cứng đến phát bạo, mà cây súng kia đoán chừng dài đến 20 cm, đường kính đại khái là 5 cm đi…
Má ơi hung khí giết người! Bách Hành Chi không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt ngây dại, hoàn toàn tiến vào trạng thái động ɖu͙ƈ.
Hạ Thần Diệp thấy đã bôi đủ, cả người tì lên lưng Bách Hành Chi, tay phải đỡ đại điểu một phát cắm vào nhục huyệt ướt nhẹp.
“Ngô… Ngô ân!!! Ô ô!! Thật lớn!! Quá thô!! Quá… ưm a quá thô!!!” Hai tay Bách Hành Chi túm lấy ga giường, khóc đến rối tinh rối mù, cậu đó giờ chưa từng ăn qua cây côn thịt nào bự đến như vậy, thậm chí côn thịt giả cũng không bằng một phần ba của Hạ Thần Diệp.
Hạ Thần Diệp xoay mặt Bách Hành Chi sang đây, hai người lại bắt đầu môi lưỡi giao triền, đại ƈôи ȶɦịt vẫn cứ thế không ngừng cắm vào.
Bách Hành Chi gặm ʍút̼ đầu lưỡi Hạ Thần Diệp, cái miệng nhỏ không ngừng lãng kêu, “Muốn ȶɦασ thủng, muốn ȶɦασ thủng… Ngô ân ân ân!!!!!”
“Khó chịu sao bảo bối?” Hạ Thần Diệp thận trọng hỏi.
Bách Hành Chi ngẩng mặt lên, đầu óc mơ màng không trả lời nổi, nhưng mà liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra là đang khó chịu hay hưởng thụ.
Hạ Thần Diệp khụy gối đứng thẳng lưng, túm lấy eo nhỏ của cậu, cuối cùng đem nguyên cây nhét vào động huyệt.
“A a a a a!!!!!!” Bách Hành chi côn thịt run rẩy cuồng bắn, hậu huyệt co rút lại không ngừng.
Rốt cuộc Hạ Thần Diệp cũng bắt đầu luận động thắt lưng, hắn chặt chẽ chế trụ eo nhỏ của Bách Hành Chi, đại ƈôи ȶɦịt cắm bên trong tao động ngập nước vẫn chưa hết cao trào, như đao to búa lớn ra sức đại khai sát giới.
“A!!! A đỉnh xuyên a a a!!! A! A! A! Quá sâu, quá sâu chịu không nổi ô ô ô ô!!” Bách Hành Chi khóc thút thít sắp hỏng mất.
Mỗi lần thọc vào Hạ Thần Diệp đều dùng hết công phu nội lực ȶɦασ cực mạnh vào bên trong ɖâʍ động làm ƈúƈ ɦσα phun nước không thể khống chế, thanh âm ‘bạch bạch’ vang vọng khắp phòng, cặp ʍôиɠ phì nộn mềm xốp của Bách Hành Chi bị nhào nặn mà ɖâʍ đãng lắc lư, cậu bị ȶɦασ đến thanh âm rung rung, rêи ư hử như chó cái, chui vào tai Hạ Thần Diệp làm hắn càng nứиɠ cực độ liền nâng hai chân Bách Hành Chi kẹp giữa hai cánh tay, đứng lên bắt chước tư thế xi tiểu em bé bắt đầu điên cuồng nhấp!
Bách Hành Chi phe phẩy đầu, nước mắt chảy loạn, kɧօáϊ cảm bên trong huyệt động đã vượt qua gấp trăm ngàn lần ngày thường tự xử ở nhà, Hạ Thần Diệp dồn toàn bộ sức lực vào cự căn khổng lồ, mê muội hôn lên cần cổ cậu.
“Bé ɖâʍ đãng ʍôиɠ bự!” Hạ Thần Diệp điên cuồng nắc háng thúc về phía trước ‘bạch bạch bạch’ đem Bách Hành Chi thất kinh thét chói tai, xoay lắc loạn xì ngầu, “Chảy nhiều nước như vậy, đàn bà còn không chảy nước nhiều bằng em, tao ƈúƈ ɦσα.”
Bách Hành Chi bị ȶɦασ điên cuồng giãy giụa, đôi mắt xinh đẹp hoàn toàn mất đi tiêu cự, tao huyệt bị tần suất thao lộng kinh người mà sùi bọt nước, nam nhân như bắt chước động tác khoan giếng từng tấc từng tấc dứt khoát chui thọt vào tao động, thề phải đem nước bên trong thọc không còn một giọt, đục ƈúƈ ɦσα của cậu thành hình dạng ƈôи ȶɦịt, kɧօáϊ cảm ngày một cường liệt, khuôn mặt trắng nõn của Bách Hành Chi đỏ ửng, miệng há to, nước bọt chảy ra giàn giụa, đột nhiên hai chân cậu quắp lấy bắp đùi nam nhân, như chống cự nam nhân cứ xuất nhập liên hồi.
Hạ Thần Diệp ‘ba’ một tiếng rút ra cự điểu, ôm Bách Hành Chi trở lại giường, giờ phút này trong đầu cậu hoàn toàn chỉ biết có mỗi côn thịt, cơ bản không thể chịu nổi một chút trống rỗng này, Hạ Thần Diệp ép hai chân cậu thành hình chữ M, từ từ đè thấp xuống, ƈúƈ ɦσα Bách Hành Chi bại lộ hoàn toàn đối diện với trần nhà vẫn đang đóng mở liên hồi, còn không ngừng vặn vẹo chà sát lên côn thịt bự của Hạ Thần Diệp.
“ƈôи ȶɦịt…. Đại ƈôи ȶɦịt…” Dáng vẻ Bách Hành Chi trầm mê trong kɧօáϊ cảm gợi tình đến kinh người, cậu cư nhiên vươn ra đầu lưỡi cách một tầng không khí mà ɭϊếʍ láp ƈôи ȶɦịt của Hạ Thần Diệp, Hạ Thần Diệp cũng không lãng phí, hung khí to bự lại lần nữa đâm vào nhục động ướt át.
“A ~~~~!!!!!! Sâu quá… Còn muốn… Em còn muốn… Hạ tiên sinh…” Bách Hành Chi lắc đầu khóc nấc ɖâʍ kêu.
Hạ Thần Diệp há miệng nhắm ngay cẳng chân của Bách Hành Chi ʍút̼ mạnh một cái để lại dấu hôn đỏ ửng, cự điểu cứ rút ra toàn bộ rồi lại thọc vào nguyên căn hết lần này đến lần khác, đây là lần đầu tiên Bách Hành Chi cảm thụ qua tư thế bị đâm lút cán như muốn xỏ xuyên người ta kiểu này, tay cậu vùng vẫy trong không khí, ƈúƈ ɦσα ngập nước cứ mỗi nhịp cắm xuống đều bị làm đến sủi bọt mép.
“Kêu ông xã!” Hạ Thần Diệp gầm nhẹ nói.
Bách Hành Chi không chút do dự, ngay lập tức mở miệng hét lớn, “Ông xã…… Ông xã bự quá…… Ân ân a a a a a a!!! Phải bị ông xã làm, làm đến chết ô ô ô!!!!!”
Hạ Thần Diệp chịch đến đỏ mắt, dọng thẳng ƈôи ȶɦịt đến lút cán, hắn cúi xuống dùng miệng ngăn lại Bách Hành Chi khóc kêu, ƈôи ȶɦịt ra vào ở nhục huyệt nhanh tới nỗi tạo ra dư ảnh, tao huyệt lúc này bị làm đến mất khống chế phun ra đại lượng nước ɖâʍ làm văng tung tóe khắp nơi, cả người cậu run rẩy co giật, bởi vì chưa từng chịu qua kɧօáϊ cảm mãnh liệt như thế này mà đem lưng Hạ Thần Diệp cào ra vài vệt máu, đột nhiên đôi mắt cậu trừng lớn, nhục huyệt mãnh liệt co chặt, ngón chân cuộn tròn, cả người giật nảy về phía sau hét lên một tiếng tuyệt vọng.
“A a a a a ông xã!! Ông xã em muốn ra!!! Không cần làm nữa !!! Chịu không nổi ông xã a a a a!!!!”
Bách Hành Chi bắn ra từng đợt tϊиɦ ɖϊƈh͙, Hạ Thần Diệp cũng bị dáng vẻ ɖâʍ đãng lúc cao trào của cậu kϊƈɦ thích chịu không nổi, ở ƈúƈ ɦσα đầy nước vẫn còn run rẩy mà gia tăng tốc độ hung hăng thọc vào rút ra, sau đó liền thúc mạnh bắn ra một dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc nóng hổi.
“Phụt… Phụt…” ƈúƈ ɦσα bị rót đầy, Bách Hành Chi tựa như giống cái lúc giao phối, chỉ có thể nằm banh lỗ bị ép bơm một đống lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙.
“Nóng…. Ông xã nóng quá…. Ngô a không cần bắn nữa…”
Dù cao trào qua đi, cứ mười giây Bách Hành Chi lại co giật một lần, thật lâu sau cũng không thể hoàn hồn.
“Bảo bối,” Hạ Thần Diệp một thân ướt đẫm mồ hôi ôn nhu cọ cọ người yêu vẫn đang còn thất thần, “Về sau mỗi một ngày, tôi đều sẽ làm em sướиɠ đến kêu không được.”
Hết chương 6.
Mỗi ngày chính là mỗi ngày nè =)))))))
(*) đây là cái trống bỏi nè
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!