ÔNG XÃ CUỒNG HÔN
Chương 11
*Tinh*
Tiếng cửa thanh máy vang lên, đúng vào thời điểm đó anh buông môi cô ra, chỉnh lại trang phục cho cả hai rồi dắt tay cô bước ra, từ từ tiến về phòng làm việc của mình.
Bốn người thư kí của anh đồng loạt đứng lên cúi chào anh.
“Lục Tổng”
Nữ thư kí duy nhất trong đó tò mò liếc mắt nhìn cô đang đứng nép sau lưng anh, trên mặt lộ một tia ganh tị nho nhỏ.
Chỉ gật đầu một cái, anh dẫn theo cô bước vào phòng, theo sau là thư kí Vương.
Ngồi vào ghế Tổng giám đốc, anh kéo cô ngồi trên đùi mình, cúi người xuống nhìn.
“Bảo bối…có muốn ăn gì không?”
Cô đảo con mắt tò mò của mình khắp phòng làm việc của anh, nghe anh hỏi thì giật mình một cái.
“Kẹo…”
Ngắn gọn, xúc tích, cô trả lời xong thì tiếp tục nghiên cứu căn phòng của anh.
Anh nhếch môi, kéo cô ngốc sát vào người mình, ngước mắt lên nhìn thư kí Vương.
“Chuẩn bị nước hoa quả, một ít bánh ngọt và kẹo cho phu nhân đi…”
Thư kí Vương “Vâng” một tiếng rồi xoay người nhẹ nhàng đi ra.
Hai mắt cô sáng lên, nhìn anh.
“Chú…tôi muốn sang bên kia chơi”
Nói rồi chỉ tay về phía cửa sổ.
Anh nhìn qua bên kia một cái rồi gật đầu đồng ý.
Cô vui vê tụt khỏi người anh, vừa chạy đến bên cửa sổ vừa hát líu lo.
Anh nhìn bộ dáng vui vẻ của cô thì cười khẽ. Cũng không ngắm nhìn cô nữa mà chú tâm vào đóng tài liệu dày cộm đang nằm trên bàn kia.
Cô tròn mắt nhìn khung cảnh bên ngoài, lâu lâu lại mở miệng khen ngợi một cái, chốc chốc lại líu ríu hát mấy câu.
*Cốc…Cốc…Cốc*Thư kí Vương bên khay thức ăn đứng bên ngoài gõ cửa.
Anh vẫn cúi đầu duyệt tài liệu, chỉ trả lời một tiếng rồi làm tiếp.
“Vào đi…”
Thư kí Vương cúi đầu tay đặt khay thức ăn và nước trái cây của cô xuống bàn.
“Lục Tổng…đồ dùng của phu nhân tôi để ở đây! Tôi đi làm việc…”
Nói xong thư kí Vường cúi đầu đi ra ngoài, sếp đẹp trai phong độ, nên nhân viên người nào cũng đẹp mắt, phong độ không kém vị sếp của mình.
Anh nhìn thức ăn trên bàn, rồi lại nhìn sang cô.
“Bảo bối…đồ ăn của em tới rồi, mau sang dùng đi”
Nói xong đứng dậy, bước đến kéo cô lại sa lon rồi ấn cô ngồi xuống.
“Mau ăn đi…còn nhìn cái gì nữa”
Cô thôi nhìn về phía cửa sổ, cái miệng chẹp chẹp vài cái rồi hí ha hí hửng tay không bóc thức ăn.
Anh nhịn bộ dạng hấu ăn của cô thì phì cười, rút tờ khăn giấy bên cạnh lau bánh kem dính trên miệng cô.
“Ăn chậm thôi…đúng là con heo”
Cô liếc nhìn anh, miệng chứa đầy thứ ăn, ú ớ nói.
“..Ú…ới…à…on…eo…on…eo..ấu…í…”(Chú mới là con heo…con heo xấu xí”
Nói xong cái ngôn ngữ hành tinh kia xong thì lại tay bóc miệng nhai không quản anh nói gì nữa.
Ăn đến no nê, anh cũng trở vè vị trí cũ làm việc. Cô ôm cái bụng tròn, tay cầm đóng kẹo.
“Chú…cho tôi ra ngoài chơi nha…”
Không chờ anh đồng ý đã chạy vụt ra ngoài.
Anh nhíu mày nói vọng theo.
“Cẩn thận một chút…”
Cô nhảy lon ton trên đường, miệng thì nhai kẹo.
“Rầm”
Cô đang chạy thì đâm vào một cái gì đó, ngã lăn ra, mấy viên kẹo văng lung tung.
“Oa oa…kẹo…kẹo…”
Vừa bị đau, kẹo trên tay cũng rơi ra hết, cô liền khóc oà lên.
Người kia đứng dậy, nheo mắt khó chịu nhìn cô.
“Cái con ngốc này đâu ra vậy…dám ngán đường của tôi lại còn khóc lóc à”
Cô ta tức giận quát, tay chỉnh chỉnh lại mái tóc đang rối, rồi đưa chân dẫm lẻn mấy viên kẹo kia.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta nhờ phấn son cũng trở nên khó coi.
Cô đứng bật dậy, nắm lấy áo trên người cô ta mà giật giật, nước mắt rơi lộp bộp.
“Đền kẹo cho tôi…oa oa…bà cô xấu xí…đền kẹo cho tôi”
Khuôn mặt xinh xắn của cô dính đầy nước mắt, miệng thì khóc lớn lên đòi đền kẹo.
Cô ả vung tay lên tát vào mặt cô một cái khá mạnh, làm cô ngã sấp xuống sàn.
*Chát*
Cô ngã lăn ra, tay ôm một bên má bị đánh còn in cả năm ngón tay của cô ta mà khóc lớn hơn, cả người mềm nhũng ra, nhưng vẫn không ngừng kêu đền kẹo.
“Kẹo…đền kẹo…cho tôi…đó là của chú cho tôi mà…hức hức”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!