ÔNG XÃ CUỒNG HÔN - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


ÔNG XÃ CUỒNG HÔN


Chương 13


“Dạ chú…”

   Nhìn cái hành động mà cô đang dùng ngón tay chọt chọt vào lồng ngực của anh khiến anh trở nên khó chịu trong giây lát.

Quái lạ!

   Mấy hôm nay đụng chạm với cô không biết bao nhiêu lần, đến tắm cũng đã tắm chung rồi vậy mà bây giờ cô chỉ mới chọt ngón tay thôi anh đã…

    Không được, hẳn là anh đang bị bệnh, có khi phải đi khám mới được…nghĩ rồi anh gật đầu liên tục.

    Phải nói thật Lục Tổng cư nhiên lại u mê như vậy, cứ đờ người ra mà suy nghĩ một cái chuyện…

   Cô chu môi nhìn anh, rồi đột nhiên hai mắt sáng rực lên, bật cười thành tiếng.

“hí hí…chú à…tai chú đang đỏ lên nè…ngộ ghê…haha”

  Nói xong còn đưa tay sờ lấy tai anh mà vuốt, xem nó như là đồ chơi mà nghịch ngợm.

Anh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, bất giác đưa tay lên sờ vào tai mình, rồi ho nhẹ một tiếng.

“Chắc…chắc do nóng quá thôi”

  Haha Lục tổng đang xấu hổ kìa, chuyện này mà để mọi người biết chắc chắn sẽ tạo nên một trận khủng hoảng rất lớn cho mà xem.

  Cô nhe răng cười, vẫn không chịu buông tha cho cái tai đang đỏ rực của anh.

 Anh thấy vậy nghiêm mặt rồi chụp lấy cánh tay đang làm loạn của cô lại.

“Bảo bối…về nhà thôi”

   Nói xong anh điều chỉnh tư thế ngồi lại cho cô, thắt dây an toàn giúp cô rồi bản thân mình cũng làm một loạt hành động tương tự, bắt đầu khởi động xe để về nhà.

    Tay anh vừa lái xe, một tay còn lại mò vào hộc xe lấy ra một túi kẹo đưa cho cô, trầm giọng nói.

“Cho em…lần sau không cần phải bảo vệ chúng như vậy…” ngừng một lúc anh nói tiếp.

“Kẹo…anh có rất nhiều..nhưng em thì anh chỉ có một…đừng làm tổn thương mình như vậy”

   Nhận túi kẹo trong tay anh cô cười đến tít mắt, những lời anh nói thì câu được câu không, chả hiểu cái mô tê gì cả.

“Chú à…Chỉ có 1 em, là sao? Sao lại chỉ có một em! Không phải chú có rất nhiều em hay sao?”

*Đùng* 

   Một tiếng như sấm nổ vang bên tai anh, qua lời cô nói cứ như anh là một kẻ đào hoa, lăng nhăng không bằng, ho liền mấy cái anh không trả lời cô nữa chỉ giữ nguyên tư thế nghiêm túc rồi cố gắng suy nghĩ một câu trả lời thích đáng để trả lời với cô.

“Cái này…bảo bối, không có gì đâu! Ngoan…ăn kẹo của em đi”

  Thôi đành nói sáng chuyện khác vậy, nhìn cô cười cười mấy cái như quà tặng kèm xong cũng chuyên tâm vào lái xe, chốc chốc lại liếc mắt nhìn cô xem cô đang làm gì.

    Về đến nhà, anh kéo cô lại sa lon ấn cô ngồi xuống, rồi xoay người bước đi.

“Chú…chú đi đâu vậy?”

   Anh trở lại, nhìn cô, tay đặt hòm thuốc xuống.

“Lấy thuốc để bôi cho em chứ còn đi đâu…”

    Tay anh vừa bôi thuốc giúp cô, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng thương xót.

“Lần sau phải cẩn thận biết chưa”

Cô bĩu môi, tay nghịch góc áo của anh, cái miệng nhỏ lầu bầu.

“Nói hoài…nói mãi…chú không biết mỏi miệng sao”

  Anh nhăn trán, nâng cười cô dậy đánh vào mông cô một cái không thương tiếc.

  Hai mắt cô mở to rồi từ từ khép lại nước mắt chảy xuống, môi mím lại.

   Thở ra một hơi, ai bảo cô ngốc này là bảo bối của anh chứ, ôm cô vào ngực anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng nói:

“Cũng vì anh lo lắng cho em thôi…bảo bối ngoan…đừng khóc”

  Cô ngẩn đầu dậy, chớp chớp đôi mặt đang ngập nước mắt nhìn anh.

“Lo lắng cho tôi…thật sao?”

  Anh vuốt mái tóc dài của, cưng chiều gật đầu, tay lau đi nhưng giọt nước mắt còn vươn lên trên má của cô. Cô ngốc của anh thật khờ phải không? 

   Cô  khịt mũi nhìn anh.

“Ra ngoài chơi nhé chú…”

   Nói xong rồi chạy đi bỏ mặc anh một mình ngồi đó.

   Nhìn theo bóng lưng đó, anh chợt cười, từ ngày cô trở lại anh cười nhiều hơn trước tâm tình thoải mái đi rất nhiều.

   Mặt anh chợt nghiêm lại, đột nhiên nói đến chuyện này anh lại nhớ đến chuyện tai nạn 2 năm trước của cô, và cả cái tên Nhã Nhu kia nữa. Nhấc điện thoại lên, bấm vào dãy số quen thuộc.

“Alo…”

“…”

“Việc tôi kêu cậu điều tra như thế nào rồi, đã có kết quả chưa?”

“…”

“Được…Khi nào có kết quả cụ thể thì mang qua cho tôi” Dừng một lát anh nói tiếp.

“Vương Ngạn…cậu càng ngày càng giống rùa rồi đấy! Chậm chạp!”

   Ngắt nghĩ rất đúng cái phong cách của anh, Lục tổng nói chuyện quả nhiên dễ thương đến “chết người”.

…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN