ÔNG XÃ CUỒNG HÔN - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


ÔNG XÃ CUỒNG HÔN


Chương 42


Anh đi làm thì cô cũng tung tăng chạy nhảy về phòng, đóng nhẹ cánh cửa lại, cô liền gọi cho Lôi Tử.

“Alo…8 giờ cậu mang người tới Lục Thị đi….”

“….”

Đoạn đối thoại ngắn kết thúc, cô chép miệng.

“Nhã Nhu…không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào khi biết chuyện nhỉ? Hắc…hắc…chắc chắn sẽ rất vui”

Thật thú vị nhỉ? 

Suy cho cùng cách cô trả thù cô ta rất khoan dung, độ lượng…cũng bởi vì cô không muốn mối thù này nó càng sâu hơn, chuyện gì đã qua thì cứ cho nó qua đi…số mệnh đã như vậy rồi…thì cứ chấp nhận…không có ai sinh ra đã ác độc cả, tất cả những gì họ làm hôm nay chắc chắn à do một chuyện gì đó tác động…

Cô cũng đã từng có suy nghĩ muốn giết chết Nhã Nhu, nhưng biết sao bây giờ cô lại không muốn làm điều đó…cô còn nhớ cái ánh mắt mà cô ta nhìn cô lúc cô bị bắt cóc, cô biết cô ta chẳng phải người xấu….

Cô thở dài, rồi uể oải nằm xuống giường.

“Haizzzz….Nhã Nhu…tôi phải làm gì với cô đây?”

“Không biết…cô là người như thế nào…là thiện hay là ác…”

Cô vò tóc rồi thở hắc ra, bực bội lầu bầu.

“Hừ…ngủ, ngủ lấy sức trước…chiến tranh sắp xảy ra rồi…phải nghỉ ngơi mà còn vào trận…Lâm Vương, An Nghi hai người chuẩn bị xuống mồ đi…”

Phải thú nhận rằng, cô có họ hàng với loài Heo, vừa mới hùng hồn bao nhiêu chỉ trong 5 giây đã nhắm mắt, miệng thì mở ra như đang hứng vật gì, lâu lâu lại phát ra tiếng ngáy the thẻ…

[…..]

Lục Thị.

Trong phòng tổ chức họp báo, phóng viên đến rất nhiều…cũng vì tin tức liên quan đến Lục Thị lúc nào cũng nóng hổi, phải gọi là rất Hot.

Anh bây giờ vẫn đang nhàn nhã ngồi trong phòng của mình, cùng Lục Căn nhâm nhi tách trà.

Lục Căn lại không bình tĩnh được như anh, hai tay đầy mồ hôi, lo lắng nhìn anh.

“Anh hai…sao anh có thể bình tĩnh xem như không có chuyện gì hết vậy.”

Anh liếc Lục Căn, lười biếng trả lời.

“Vốn dĩ…chẳng có gì”

Lục Căn trừng mắt nhìn anh.

“Còn em thì đang lo chết đây…”

Anh nhếch môi, rồi đứng dậy vuốt lại góc áo rồi nhàn nhạt nói.

“Đó là do cậu không có trình độ….”

Nói xong anh rời đi, Lục Căn đứng đó với một dấu hỏi to chà bá lửa.

“Lo lắng hay không mà cũng cần phải có trình độ à…?”

“Đúng thật là…thông  minh quá cũng có ngày điên loạn…”

Ít ra Lục Căn còn biết nói xấu sau lưng một cách âm thầm, chứ để anh biết được đảm bảo sẽ cho hắn một vé “phờ ri” sang Châu Phi thực tập.

Lục Căn cũng đứng dậy theo sau lưng anh, đến phòng họp báo.

Đến nơi, không khí ồn ào bên trong khiến cho hai người đàn ông đồng loạt nhíu mày.

Anh hừ lạnh một tiếng như mất hết kiên nhẫn, còn Lục Căn thì lầm bầm.

“Chả khác gì cái chợ cá…”

Tiếng máy ảnh bắt đầu vang lên “Tách…tách…tách” tất cả đều hướng về mọt hướng đó là chổ của anh và Lục Căn.

Không cho phóng viên có cơ hội lên tiếng, Thư Kí Vương biết tính cách anh như thế nào nên vội vàng lên tiếng.

“Đề nghị mọi người im lặng….” 

Chờ cho tất cả người ở trong phòng giữ im lặng, Thư kí Vương nói tiếp.

“Hôm nay chúng tôi tổ chức họp báo mục đích là để chấn chỉnh lại tin đồn xuất hiện hôm trước…”

Anh nhíu này, lạnh giọng cắt ngang.

“Đi thẳng vào vấn đề…”

Thư kí Vương cười trừ nhìn anh rồi nói tiếp.

“Hôm nay chúng tôi sẽ đưa ra nhân chứng sống….chứng minh rằng mọi tin đồn là giả!”

Hắn vừa dứt lời thì cánh cửa phòng mở ra, một tên đàn ông được dẫn vào.

Thư kí Vương chỉ vào tên đàn ông đó bắt đầu nói.

“Hắn chính là người được thuê để tung tin đồn về công ty chúng tôi…bây giờ hắn sẽ khai báo người đứng sau sai khiến hắn cho mọi người cùng rõ…”

Tên kia được dẫn đến ngồi vào chiếc ghế chính giữa. Hắn bắt đầu tường thuật lại mọi việc…

“Tôi là Hoắc Cạn, tôi là nhân viên của Lục Thị cũng chính là người đã tung tin đồn về Lục Thị….”

Một vị phóng viên nữ lên tiếng.

“Vậy xin hỏi anh, lý do anh làm việc đó…có phải Lục Thị đối đãi không tốt với nhân viên không?”

Hoắc Cạn cúi đầu, trả lời.

“Không phải, Lục Thị đối đãi với nhân viên rất tốt…tôi…tôi làm việc này là do có người mua chuộc….”

Phóng viên sô 2 lên tiếng.

“Vậy anh có biết người đã thuê anh là ai không?”

Hoắc Cạn trầm mặc hồi lâu mới ấp úng trả lời.

“Người đến gặp tôi là….”

Mọi người trong phòng như ngừng thở chờ đợi câu trả lời của hắn, duy chỉ có anh vẫn mặt lạnh như tiền không quan tâm đến.

“Là giám đốc Cao của Cao Thị và một người phụ nữ rất xinh đẹp….”

Anh nhíu mày, anh biết là Nhã Nhu làm…nhưng thật không ngờ cô ta lại có thể kéo Giám đốc Cao Thị vào vụ này. Môi bạc cong lên, nụ cười của anh đầy quỷ dị.

[…..]

Buổi họp báo của anh được phát trực tiếp trên sóng truyền hình, Nhã Nhu nằm trên giường buồn chán mở Tivi lên xem lại gặp ngay kênh đang phát buổi họp báo của công ty anh.

Nhã Nhu càng xem thì rụng rời tay chân, cả khuôn mặt cô ta đầy hoảng hốt, lo sợ.

“Chuyện này…chuyện này là sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN