ÔNG XÃ CUỒNG HÔN - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


ÔNG XÃ CUỒNG HÔN


Chương 53


“Anh…đều không phải tại anh sao…anh còn nói….hừ”

Anh đặt cô vào bồn tắm, cười nhẹ.

“Phải có lửa mới có khói…anh không có lỗi gì cả…”

Tay cô vừa vặn cho vòi nước ấm chảy ra, mắt liếc nhìn anh, tức giận quát lớn.

“Coi như anh giỏi…cút ra cho em còn tắm….”

Anh giả bộ sắn tay áo  lên rồi bước đến, giọng đầy sự đùa cợt trêu chọc.

“Không phải muốn anh tắm giúp luôn sao? Nào để anh tắm cho em…”

Cô rụt người, đập mạnh tay xuống mặt nước khiến nước trong bồn tắm bắn tung tóe dính cả vào người anh.

“Đi…đi ra ngoài…cái thứ vô liêm sỉ…đi ra ngoài!”

Anh nhìn xuống áo quần của mình rồi nhíu mày.

“Em làm áo quần anh ướt rồi…có phải là có tình không? Ướt thế này chỉ có thể tắm cùng thôi….”

Miệng cô méo xệch, nhìn áo quần của anh rồi có chút lúng túng. Đúng vậy, sao có lại dại dột ngu ngốc tạo cơ hội cho anh như vậy chứ…đúng là khôn 3 năm dại một giờ!

Bất chấp cơ thể không mặc đồ, cô đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm rồi đẩy anh ra ngoài.

“Đừng có mơ…”

Anh bị đẩy ra ngoài có chút buồn cười, cũng rất chú ý đến bộ dáng của cô. Đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, thì môi anh liền mấp mấy.

“Đường cong thật quyến rũ…”

Quả là biến thái, đại biến thái…nếu để người khác nghe được chắc chắn sẽ tròn mắt kinh ngạc đến mức hộc máu cho mà xem…rồi từng người sẽ kêu lên.

“Lục Tổng biến thái a~”

“Boss Lục lạnh lùng, uy nghiêm đâu rồi…trả lại cho chúng tôi”

Vậy đó, họ sẽ thốt lên như vậy…rồi ngất đi vì sốc.

[….]

Cô tắm xong, nhìn đi nhìn lại thì mới sửng người.

“Mình chưa lấy áo quần…trời đất quỷ thần…hưm…”

Suy nghĩ, nếu nhờ anh lấy giúp áo quần thì không được…cái tên biến thái đó rất biết lợi dụng cơ hội…Cô đành lấy chiếc khăn tắm ở trên kệ rồi quấn tạm để ra ngoài, nhưng lại có chút chần chừ…

“Ra có bị thịt nữa không? Chắc là không đâu…”

Gật đầu lấy quyết tâm rất hùng hổ rồi lại dùng cái bộ dạng như kẻ trộm mở cửa, chỉ ló duy nhất cái đầu nhỏ ra ngoài…nhìn quanh căn phòng xác định là anh không có mới đi ra ngoài.

“Phù…may ghê…hắc hắc”

“May cái gì? Đang cười cái gì đó…không mặc đồ ra ngoài mà vui vậy sao?

Anh từ ngoài phòng mở cửa bước vào, mặt mày tràn ngập ý cười.

Cô giật mình nhảy dựng lên, mẹ nó chứ…muốn hù người ta sao, muốn làm thục nữ…đi nhẹ nói khẽ cười duyên à…mở cửa cũng không có tiếng động gì cả.

Anh đóng cửa rồi bước vào nhìn cô rồi khẽ nói.

“Khéo rơi kìa…”

 Cô khó hiểu nhìn anh.

“Rơi? Rơi gì?…”

Anh không nói gì mà chỉ tay vào ngực cô, môi lại dương lên một nụ cười khó hiểu.

Cô nhìn theo cánh tay của anh, rồi trừng mắt.

“Anh có thôi cái trò biến thái đi được không…hừ”

“Em đang nghĩ gì vậy? Ý anh là cái khăn tắm…em tưởng anh nói ngực à?”

Cô xấu hổ, hai má đỏ lên, cắn môi.

“Ai kêu anh biến thái làm gì…Nên em mới nghĩ…”

Anh bước đến tủ áo quần tự tay chọn áo quần cho cô rồi đưa đến tận tay.

“Đó gọi là yêu thương…anh đang yêu thương em theo cách riêng của anh…”

Cô nhận lấy, rồi bĩu môi chế giễu.

“Yêu thương? Yêu thương cái khỉ khô…anh chỉ biết hành hạ, tran tấn người khác…”

Anh bật cười, ngồi xuống bên giường.

“Đó là yêu thương…cùng em lăn giường cũng là một cách để thể hiện tình cảm của anh đối với em…”

“Vậy em cũng không cần…anh cứ đem cái cách yêu thương đó cho người khác đi…có khi em lại rất vui mừng!”

Anh rất bình tĩnh trước câu trả lời của cô, không những vậy lại còn rất vui vẻ mà cong môi cười nhẹ.

“Người nào anh cũng có thể “cương” nhưng với em là mãnh liệt nhất…”

Cô rùng mình trước câu trả lời bá đạo của anh, không thèm cải nữa liền ôm áo quần một lần nữa bước vào phòng tắm.

Thấy cô quay người đi thì anh trầm giọng nói.

“Sao không thay ở đây đi…phòng này của em…chồng cũng là chồng em…em cứ như là đang ở phòng người khác…trước mặt là chồng người ta vậy…!”

“Thà rằng đây là phòng người khác…trước mặt là chồng người ta còn hơn là anh…hừ”

[….]

 Trước chiếc bàn trà, có đầy đủ mặt 3 người, An Nghi đảo mắt rồi lạnh giọng nói.

“Sáng nay hãy tung tin đồn…phu nhân tổng giám đốc Lục Thị trở nên điên dại…đi loạn ngoài đường”

Nhã Nhu nhíu mày, nhìn An Nghi.

“Cô có ý gì?”

“Ý gì thì cô hẳn đã biết…chuyện này tôi sẽ giao cho người khác làm…cô chỉ cần lo chuyện cho tối nay thôi….”

Nhã Nhu nghe vậy thì không lên tiếng nhấp nhẹ ngụm nước rồi đứng dậy.

“Vậy tôi đi trước…”

Nhã Nhu nói xong thì đi luôn, chờ cho bóng của cô ta khuất dần sau cánh cổng Lâm Vương mới lên tiếng.

“Nhìn cô ta rất khả nghi…Anh thấy sao?”

Lâm Vương im lặng nảy giờ nghe An Nghi hỏi thì lên tiếng.

“Một con cờ thì chẳng là gì cả…em đừng lo…”

“Sao không lo, lỡ cô ta làm phản…”

Lâm Vương cười khẩy,  bắt lấy eo An Nghi kéo lại cạnh mình.

“Vậy giết thì giết cô ta…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN