ÔNG XÃ CUỒNG HÔN
Chương 7
.
“Chú ơi…tôi muốn ăn kẹo.”
Cô ngồi trên giường, chọt chọt hai ngón tay vào nhau, nhìn anh cười nói.
Anh nheo hai mắt lại, khuôn mặt hiện lên sự tính toán.
Quả nhiên anh nhìn cô, cười nguy hiểm nói.
“Hôn một cái…anh sẽ cho em kẹo”
Cô nghe vậy thì hết sức ngoan ngoãn chồm người tới, hôn một cái “chụt” lên má anh.
” Xong rồi á…Chú không được thất hứa đâu đấy”
Anh đơ người vài giây, không hài lòng nhìn cô. Tay chỉ chỉ vào cánh môi.
“Phải hôn ở đây…hôn môi, mới có kẹo”
Khôn lõi, ba xạo, đều tập trung vào con người anh bây giờ.
Cô lập tức lắc đầu.
“Không muốn bị dại…hôn ở đó chú sẽ cắn tôi, tôi bị dại rồi sẽ chết mất…không đâu”
Nói rồi còn xua tay, lắc đầu phụ hoạ.
Anh thở ra một hơi. Thật đau đầu với cô ngốc này.
“Đảm bảo không chết…chỉ một cái thôi! Nào hôn đi…sẽ cho em một bao kẹo thật lớn”
Cô vừa nghe bao kẹo thật lớn thì tròn hai mắt, nuốt nước miếng một cái rõ to.
Rồi lại đưa hai bàn tay lên trước mặt chọt chọt vào nhau, miệng lẩm bẩm.
“Ăn kẹo…hay là chết đây…Mình thích ăn kẹo, nhưng cũng sợ chết nữa….”
Anh nhìn hành động của cô thì cười thầm, ngốc ngốc như vậy cũng rất đáng yêu.
“Nhanh đi…nếu không anh bảo dì Lâm ném hết số kẹo đó đi…không cho em ăn nữa”
Anh nói rồi còn vờ vịt xoay người đi ra phía cửa.
Cô thấy vậy thì quýnh cả lên, lật đật chạy theo anh.
“Khoan đã…kẹo kẹo…kẹo của tôi mà”
Anh cười đắc ý nhìn cô, rồi chỉ tay lên môi mình.
“Hôn đi….”
Cô xụ mặt, nhón chân lên, hai tay nắm chặt vào người anh để giữ thăng bằng.
Môi cô hướng thẳng vào môi anh mà áp lên.
Một tiếng “Chụt” vang lên rất rõ ràng.
Anh nhìn cách hôn của cô thì bật cười.
Kéo cô sát vào người mình, rồi cúi xuống mà tham lam chiếm trọn đôi môi của cô.
Thiếu oxi khiến hai má cô đỏ lên, đến khi anh đã hoàn toàn thoã mãn mới buông môi cô ra.
Cô thở hồng hộc, tức giận nhìn anh. Hai mắt bắt đầu đỏ lên.
“Chú xấu xa…lần này chắc chắn chết rồi…oa oa…thật đáng ghét”
Anh nhìn cô chằm chằm, lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống của cô.
“Nhẹ giọng nói…cái này sẽ không chết, đã vậy còn giúp em mau hết bệnh nữa đấy…”
Haha, buồn cười! Boss Lục nhà ta thật biết nói dối, lừa gạt nha đầu ngốc
Cô nghe vậy thì tất nhiên rất tin tưởng lời anh.
“Thật sự không chết sao? Lại còn chữa bệnh…chắc chắn không bị dại chứ?
Anh gật đầu trả lời.
Tại sao cô ngốc này lại luôn xem anh là tiểu cẩu như vậy? Thật đáng giận, thật đáng buồn….
Cô ngốc kia vui mừng ra mặt, cười toe toét với anh.
“Tốt quá…Vậy ngày nào chúng ta cũng cắn nhau tiếp nhé…”
Anh nghe vậy thì nhoẻng miệng cười. Làm cẩu cũng không sao, ít nhất anh không còn phải tính kế nghĩ cách để hôn cô nữa.
Xem ra làm cẩu cũng rất tốt!
Bỗng ngoài cửa truyền vào tiếng gõ cửa.
Anh thu hồi lại vẻ a mặt vui vẻ kia lại, thay vào đó là ánh mắt khuôn mặt lạnh lùng của bình thường.
Bước đên mở cửa, anh nhìn quản gia Lâm đang đứng trước cửa thì hỏi.
“Có chuyện gì vậy…?”
Quản gia Lâm cung kính trả lời.
“Thưa ông chủ, có thư kí Vương đến…cậu ấy đang chờ ông ở dưới lầu.” Anh gật đầu một cái.
“Bảo cậu ta vào phòng chờ tôi một lát…”
Quản gia Lâm gật đầu vâng một tiếng. Rồi cũng xoay người bước đi.
Anh trở lại phòng, nhìn cô đang nghịch với cái gối thì bật cười.
“Ngoan ngoãn ngồi đây…anh đi lấy kẹo cho em…biết chưa?”
Cô gật đầu ngay lập tức.
Anh mỉm cười rồi bước đi.
Xuống phòng đọc sách, anh ngồi vào ghế, nhìn thư kí Vương đang đứng trước mặt mình thì mở lời.
“Thế nào?”
Thư kí Vương đưa đến trước mặt anh một tập giấy, miệng bắt đầu báo cáo.
“Hai năm trước…Phu nhân đã xảy ra tai nạn, nên đã dẫn đến việc mất trí nhớ, tích cách trở thành một đứa trẻ 5, 6 tuổi. Còn có trước ngày phu nhân đưa đơn ly hôn, ngài ấy đã gặp cô Nhã Nhi…”
Thư kí Vương thoăn thoắt báo cáo.
Anh càng nghe thì trán càng nhíu lại.
“Nhã Nhi…là cô ta sao?”
Ngừng một lúc anh nói tiếp.
“Còn người gây ra tai nạn? Điều tra được không?”
Thư thí Vương thấp giọng trả lời.
“Vụ tai nạn năm đó như một bí mật không thể giải mã được, bên phía cảnh sát cũng không tìm ra được manh mối gì…nhưng họ nói, đây có lẽ là một vụ”Giết người”, đã có người hãm hại phu nhân!”
Mặt anh u ám hơn, nhếch miệng cười lạnh.
“Được…cậu về đi…”
Thư kí Vương cúi chào một cái rồi cũng bước đi.
Anh ngồi một mình trong phòng, châm một điếu thuốc.
“Nhã Nhi…đừng để tôi biết cô có liên quan đến tai nạn của Bát Mạch…bằng không tôi sẽ cho cô chết một cách tàn nhẫn nhất….”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!