Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm - Chương 103: Chương 103
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm


Chương 103: Chương 103


Mới vào mùa hè, tiết trời càng ngày càng nóng.

Đến hôm thi đại học thì không khí càng oi ả hơn, có một số phụ huynh nhọc lòng mang theo quạt, canh đậu xanh, nhưng không dám ướp lạnh, sợ quá lạnh thì con mình sẽ bị đau bụng.
Chú Quyền cũng nấu một nồi canh đậu xanh, còn chuẩn bị nước Hoắc Hương Chính Khí* cho Lộ Dương nữa.
(*Đây là một loại thuốc uống có tác dụng trừ ẩm, điều khí hòa trung, dùng cho các chứng cảm mạo hoặc ẩm thấp nóng trong người vào mùa hạ, cảm lạnh dạ dày.)
Một ngày trước kỳ thi đại học, Lộ Dương phải đi xem địa điểm thi, mà điều này là nhờ ngốc bạch ngọt nhớ đến rồi hỏi.
Lộ Dương nói mình đã tra cứu điểm thi kỹ rồi.

Tề Trừng hỏi em chưa tới đó hả? Vậy thì không được đâu, phải đi xem chứ.
Chú Quyền cũng ở bên cạnh nói đỡ theo, đúng là nên đi nhìn một chút, nếu không đến lúc đi thi mà không tìm được chỗ thi thì coi như tiêu.
Riêng Phạn Phạn dù nghe mọi người nói chẳng hiểu gì, nhưng mà hai chân ục ịch vẫn cứ nhảy nhót mãi, gật đầu liên tục, hai má núng nính cũng làm biểu cảm giống như ba nhỏ.

Lộ Dương không còn cách nào khác, cuối cùng phải đi một chuyến đến điểm thi cùng ngốc bạch ngọt.

Trường thi cách biệt thự Vân Đài khoảng một tiếng lái xe, tàu điện ngầm không có tuyến tới thẳng đó, phải chuyển hai ba chuyến mới được, sau đó còn phải đi bộ một đoạn nữa.

“Này không được rồi, thế thì sẽ trễ mất.”
Lộ Dương: “Em sẽ đi trước một tiếng.”
“Vậy chẳng phải em sẽ không ngủ đủ giấc à.” Tề Trừng tan nát cõi lòng, nhìn studio cũng cách chỗ này rất xa.
Hai người ở cổng trường tán gẫu, Tề Trừng nghe thấy vài phụ huynh có con em thi đại học đang gọi điện đặt phòng thì mới giật mình nhớ ra là mình có thể đặt khách sạn.

Nhưng khi trước, Tề Trừng thi đại học toàn là mặc kệ xuôi theo dòng chảy, chưa bao giờ có ai quan tâm đến việc này cho cậu, thế nên bấy giờ mới đến khách sạn thì đã kín phòng hết rồi.
Số còn lại toàn là những nhà nghỉ nho nhỏ, vệ sinh kém, môi trường cũng tệ mà thôi.
“Anh đừng lo lắng lung tung nữa, bình thường em đều tỉnh dậy lúc năm giờ rưỡi, có hai tiếng đi đường, dư thời gian mà.” Lộ Dương hiếm khi nói một lời dài như thế, có thể thấy là y thật sự bị ngốc bạch ngọt đánh bại rồi.
“Anh đừng lo quá.”
Tề Trừng: “Anh có lo đâu! Không thể nào, anh tin em lắm đó.”
Em trai đi thi thật sự đã gợi lên ký ức thi đại học trước đây của cậu.

Tề Trừng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, may thật may thật, bây giờ mình là cá mắm, không phải trải qua thi tuyển sinh 10 rồi thi đại học này nọ, thích làm gì thì làm nấy.

Có thể thấy, nếu con người ta không bị ép vào hoàn cảnh khắc nghiệt mà cứ sa vào hưởng lạc thì rất nhanh sẽ bị mất hết ý chí chiến đấu.
Tề Trừng thật lòng cảm thán trình độ cá mắm hiện tại của bản thân
Chờ đến khi ngồi lên siêu xe màu đỏ của mình, hưởng gió điều hoà thổi vù vù, cậu lại vui sướng trở lại, cá mắm thì cá mắm vậy, vui vẻ hạnh phúc là được rồi.

Ban đầu kế hoạch được định rằng Tiểu Lộ sẽ phải đến trường học sớm một chút.

Nhưng lúc về nhà, bọn họ thấy Lưu Tư Niên đến…
“Tư Niên tới được một lúc rồi đấy, biết mai Tiểu Lộ thi đại học nên đã nhọc lòng đến hỏi thăm này.” Chú Quyền nói.
Thế hệ trước rất chú ý đến mấy chuyện này, coi nó giống như việc lớn đời người vậy, nếu như có quan hệ tốt thì tới nhà hỏi thăm đôi câu chính là tình cảm.

Chú Quyền cho rằng Lưu tiên sinh là hàng xóm mà có thể làm như thế thì chứng tỏ nhân phẩm của Lưu Tư Niên rất tốt.
Tề Trừng vừa vào cửa đã trông thấy ông xã đang ôm Nga Tử tiếp đãi Lưu Tư Niên ở phòng khách.

Nga Tử vừa nhìn thấy ba nhỏ là lập tức ở trên đùi ba lớn vỗ cánh phành phạch, ý là ba nhỏ về rồi, ba nhỏ về rồi.

Y như một con ngỗng lớn vậy!
“Ba đi rửa tay đã, tí rồi ôm con nha.” Tề Trừng nói xong thì cười chào hỏi Lưu Tư Niên: “Chào anh Lưu.”
“Chào mọi người, mới đi xem trường thi về sao?” Lưu Tư Nhiên nhìn về phía cậu bạn nhỏ Tiểu Lộ.

Lộ Dương ừm một tiếng, không định nói nhiều.

Tề Trừng vừa đi về phía toilet, vừa cao giọng nói: “Xa lắm luôn, tính cả kẹt xe rồi dừng đèn đỏ này nọ là mất cả tiếng đồng hồ, khách sạn bên đó đều kín phòng hết rồi.”
Chú Quyền cũng lo lắng: “Ôi trời, thế thì phí nhiều thời gian đi đường quá.”
Tề Trừng rửa tay xong quay lại thì nghe thấy nhóc con Tiểu Lộ này đang diss kỹ năng lái xe của mình với chú Quyền: “…!Là tại anh ấy lái xe chậm nên mới lâu như thế thôi ạ.”
“!!!” Tề Trừng hừ một cái: “Em biết anh tên là gì không? Nghệ danh của anh là Fujiwara Cam đấy nhé!”
(*Takumi Fujiwara: nhân vật chính của bộ truyện Initial D, là một tay đua bẩm sinh, nhưng cậu không hề nhận ra khả năng của mình và thậm chí coi lái xe là vô bổ, chỉ lái xe khi phụ giúp gia đình…)
Bạch Tông Ân như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Trừng Trừng lái xe* rất tốt.”
(*Theo như ngôn ngữ mạng TQ, “lái xe” còn chỉ những chuyện tình dục, 18+…)

Tề Trừng nghe thế thì vui vẻ lắm, nhưng sau đó lại cảm thấy hình như trong lời của ông xã còn có ý gì khác.

Chờ đến khi cậu nghi ngờ nhìn sang thì ông xã lại đưa Nga Tử cho cậu ôm, giống như vừa rồi anh thật sự nghiêm túc nói về kỹ năng lái xe của cậu vậy, chẳng lẽ là do cậu nghĩ nhiều sao?
Phạn Phạn ở trong lòng ba nhỏ, hai tay bé xíu ôm lấy cổ ba, bi bô nói chuyện với ba.

Tề Trừng kéo tay Nga Tử xuống, để con trai ngồi vững rồi nói với Tiểu Lộ: “Ngày mai em phải để cho Fujiwara Cam anh đây chở em đi mới được!”
Lộ Dương:…
Sao anh ấy biết mình muốn đi bằng tàu điện ngầm chứ?
“Tôi có một căn nhà ở gần khu vực đó, bình thường cũng hay quét dọn.” Lưu Tư Niên đột nhiên mở miệng nói: “Nếu cảm thấy đi đường phiền phức vất vả quá thì đêm nay Tiểu Lộ có thể ở lại chỗ của tôi.

Chỉ mất khoảng mười phút đi xe thôi, tôi vừa mới tra xong.”
Lộ Dương vừa định mở miệng từ chối thì…
“Được đó.” Tề Trừng lập tức đáp.
Chú Quyền: “Thế có phiền con lắm không? Nhưng đúng thật là ở gần đó vẫn tốt hơn, xuất phát sớm, Tiểu Lộ cũng được ngủ nhiều hơn nữa.”
“Không phiền đâu ạ.

Dù sao thi đại học cũng là chuyện lớn mà, tin con, sáng ngày mai con đưa cậu ấy đến chỗ thi, giữa trưa còn có thể về nhà con ngủ một giấc, dù sao thì nghỉ trưa ở trên xe cũng mệt lắm.” Lưu Tư Niên nói.
Chú Quyền nghe vậy thì cảm thấy rất tốt, đặc biệt là ngủ trưa.

Thời tiết bây giờ nóng bức, trưa mà không ngủ một giấc thì buổi chiều đi thi sẽ không có tinh thần, thế nên ông lập tức nói: “Được đó, Tư Niên con có nấu cơm không? Hay để chú qua…”
“Không cần đâu chú Quyền, con ra ngoài mua đồ ăn là được rồi ạ.” Lộ Dương không muốn giày vò chú Quyền chạy tới chạy lui giữa trời nắng nóng thế này.
“Đồ bên ngoài không sạch sẽ đâu, con còn đang thi đại học đó, lỡ bị đau bụng thì làm sao bây giờ?” Chú Quyền cực kỳ lo lắng.
Lúc nào cũng có thể mua ăn được, nhưng ở thời điểm quan trọng bây giờ thì phải để ý một chút.
Lưu Tư Niên lại nói: “Tôi nấu cho.” – “Chú Quyền yên tâm, cứ giao Tiểu Lộ lại cho con, bảo đảm con sẽ chăm sóc thoả đáng cho cậu ấy trong hai ngày thi này.”
Mọi người nói chuyện một hồi, lúc Lộ Dương muốn xen vào thì phát hiện bản thân đã đeo cặp sách từ bao giờ, còn chú Quyền thì giúp y kiểm tra thẻ dự thi, chứng minh thư và túi giấy tờ, ngốc bạch ngọt thì ôm Phạn Phạn tiễn y lên xe, xe của Lưu Tư Niên đã dừng lại ở bên ngoài.
Lộ Dương:???
Có chút mờ mịt.
“Cố gắng thi nhé, trưa mai anh tới đón em!” Tề Trừng phất cờ hò reo.
Chú Quyền: “Mang đủ đồ hết rồi, không sót cái gì cả.

Tư Niên, giao Tiểu Lộ lại cho con nhé, hai ngày nay làm phiền con rồi, chờ thằng bé thi xong thì đến nhà ăn cơm một bữa.”
“Dạ vâng.” Lưu Tư Niên cười đồng ý, sau đó hắn mở cửa xe, nhận lấy cặp sách của Tiểu Lộ rồi đặt ở ghế sau.

Lộ Dương suy nghĩ một chút rồi vẫn ngồi ở ghế phụ, dù sao thì trước mặt chú Quyền mà bản thân ngồi ghế sau coi Lưu Tư Niên như tài xế thì không tốt lắm.
“Nga Tử, mau vẫy vẫy với chú Tiểu Lộ nào ~”
Phạn Phạn ở trong lòng ba vừa nghe thấy hai chữ “vẫy vẫy” là lập tức biến thành ngỗng con giương cánh vẫy vẫy cánh tay, miệng cười toe toét lộ ra bốn cái răng hạt gạo, mềm mụp nói: “Phi phi ~”
Là bai bai mới đúng, Phạn Phạn ngốc này.

Ba nhỏ cạn lời, sau đó chụt một cái lên má con trai.
10 giờ tối, Tề Trừng gửi wechat cho Lộ Dương.
[Ngủ chưa? Em đã thích nghi chưa? Thế nào rồi?]
[Ngủ rồi.

Cũng tạm.]
Tề Trừng:!!
Bắt quả tang rồi nhé.

Mấy giờ rồi mà còn chơi điện thoại hả!
[Ngủ sớm đi, ngày mai cố lên.]
[Ok.]
Đợi đến 11 giờ, Tề Trừng tắm rửa xong, sau khi hôn một cái trước khi ngủ với ông xã, cậu mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động gửi một tin: [Ngủ chưa?]
Kết quả là cậu lại bắt được rồi, thằng nhóc Lộ Dương này thế mà vẫn chưa ngủ!
[Ngủ rồi, có chuyện gì vậy?]
Tề Trừng:!!!
[Nhanh đi ngủ cho anh, không được chơi điện thoại nữa, 10h nói ngủ rồi mà giờ vẫn chưa ngủ!]
[…]
[Sau này Phạn Phạn đi thi đại học, anh đừng lo lắng quá như thế.]
Tề Trừng:…
Lập tức quay đầu mở to hai mắt nhìn ông xã: “Bây giờ em lo âu lắm hả ông xã? Vậy có phải sau này Nga Tử thi đại học thì em sẽ nhọc lòng muốn chết luôn không?”

Bạch Tông Ân vốn đang làm việc, nhìn thiếu niên ở trong chăn ủi tới ủi lui, rõ là mệt lắm rồi nhưng vẫn cầm điện thoại lên xem, anh không thể không đi qua, lên giường ôm thiếu niên, hôn cậu rồi nói: “Trừng Trừng chỉ quan tâm đến bạn bè thôi.

Nếu là Phạn Phạn thì anh thấy Phạn Phạn chỉ lên mẫu giáo thôi là Trừng Trừng cũng sẽ nhọc lòng lắm rồi.”
Tề Trừng nhất thời lo lắng.
“Ông xã đừng nói nữa, lúc trước, khi chưa sinh con, em đã nghĩ Nga Tử mà đến nhà trẻ thì sẽ vui lắm, bây giờ suy nghĩ một chút mới thấy hơi luyến tiếc, thằng bé thích dính lấy bọn mình như vậy mà…”
Cảm xúc của thiếu niên đến mau mà dời sang phương diện khác cũng rất mau.
Bạch Tông Ân dở khóc dở cười, hôn lên môi Trừng Trừng, một lúc lâu sau mới buông ra, ánh mắt thâm thuý mang theo yêu thương, anh nhẹ giọng nói: “Mỗi người đều có cuộc sống riêng mà bản thân phải trải qua.

Trừng Trừng à, em có anh, anh có em, thế là đủ rồi.”
Sau này Phạn Phạn rồi sẽ lớn lên, sẽ gặp gỡ những người bạn mới, sẽ có những ước mơ, những hoài bão, sẽ tìm được người mà mình thích.
Mà đời người dần trôi, cùng đồng hành nâng đỡ nhau bước qua lại chỉ có bọn họ mà thôi.
Tề Trừng nghe hiểu được, hốc mắt có chút nóng lên, chui vào trong lòng ông xã.

Dường như những điều lo âu trong lòng cậu đều không còn nữa, vòng tay của ông xã chính là nơi ấm áp và an toàn nhất.
“Ngủ ngon nha ông xã của Tề Trừng Trừng.”
“Ngủ ngon.” Bạch Tông Ân khẽ hôn lên môi thiếu niên.
Hôm sau, sau khi ném Phạn Phạn lại cho dì Trịnh, hơn mười giờ, Tề Trừng và chú Quyền xuất phát đi xem Tiểu Lộ.

Chú Quyền có mang theo canh đậu xanh, cũng không chuẩn bị quá nhiều đồ ăn nhẹ khác, chỉ sợ Tiểu Lộ ăn lung tung sẽ bị đau bụng.
Đường lớn trước trường học đã bị phong toả, tất cả phương tiện di chuyển đều phải đi đường vòng.

Không còn cách nào khác, Tề Trừng chỉ đành dừng xe ở một nơi cách trường học khá xa rồi đi bộ đến nơi cùng chú Quyền, cũng may là cậu có mang theo ô che nắng.
“Nóng quá đi mất.”
“Năm nay đúng là nóng thật.” Chú Quyền cũng cảm thán.
Tề Trừng đột nhiên nhớ ra: “Chú Quyền, hồi trước ông xã thi đại học có nóng không ạ?”
“Tông Ân ấy à, hoàn toàn không để chú lo chút nào cả.” Chú Quyền vừa đi vừa tán gẫu với Tiểu Trừng: “Tông Ân được tuyển thẳng.

Khi mà thằng bé đang học cấp ba, chú còn hỏi thăm với mấy nhà có con cái thi đại học xem phải chuẩn bị những thứ gì, kết quả là trước kỳ thi đại học một năm, Tông Ân đã được tuyển thẳng đến đại học Danh rồi.”
Đây là lần đầu tiên Tề Trừng biết chuyện này, cậu kinh ngạc mở to mắt.
“Vậy chẳng phải là mười bảy tuổi anh ấy đã học đại học rồi sao ạ?”
Chú Quyền: “Không đâu con, bởi vì tai nạn giao thông trước đó nên Tông Ân nghỉ học một năm, nhưng sau đó vẫn theo kịp tiến độ, học đại học thì tốt nghiệp sớm một năm, chú nhớ hình như còn có luận văn gì đó, rồi được đại học nước ngoài mời làm nghiên cứu sinh.

Chú cũng không rõ là thằng bé nghiên cứu cái gì, dù sao thì Tông Ân nó giỏi lắm, từ nhỏ đã thông minh rồi.”
Đó là đương nhiên.

Trong tương lai, ông xã của cậu là Boss siêu giỏi của cả phương bắc này đó!
Vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã đến cổng trường, sau khi thu ô lại đứng dưới gốc cây, Tề Trừng thấy ở đây có rất nhiều người, gần như ai nấy cũng sốt ruột cầm ô, cầm nước, ngóng trông con mình.

“Nhiều người quá đi.” Tề Trừng cảm thán.
Chú Quyền nói: “Tấm lòng cha mẹ mà.”
Chỉ còn một lúc nữa là reng chuông.

Tề Trừng và chú Quyền tìm một nơi có bóng râm rồi ngồi xuống chờ.

Có lẽ tất cả mọi người đều là phụ huynh của các thí sinh tham gia kỳ thi đại học nên rất nhanh mọi người đã bắt chuyện với nhau.
“Đứa nhỏ nhà tôi ấy hả, lúc nào cũng bất cẩn hết, trước khi ra khỏi cửa tôi còn bảo nó kiểm tra kỹ càng vào, đừng có nóng vội.”
“Buổi sáng mấy người không thấy đâu, có một cậu bé trông rất đẹp trai sáng láng, bởi vì quên lấy giấy chứng nhận thi nên phải trở về lấy một chuyến, kết quả là tới trễ không được cho vào.

Trông tội nghiệp lắm, lúc đó thằng nhỏ khóc luôn.”
Tề Trừng lập tức kinh hãi, đừng có nói là cậu bạn quên giấy chứng nhận thi đó là Lộ Dương đấy nhé!
Ài, chắc không phải Lộ Dương đâu, Tiểu Lộ sẽ không bao giờ khóc trước mặt mọi người cả.
Thằng nhỏ này sĩ diện muốn chết.
Chúc thí sinh đến muộn ấy năm sau có thể thi vào được trường đại học mà mình mong ước.
Vì được phép nộp bài thi sớm nên đã có lác đác vài thí sinh ra trước, một số phóng viên ngồi canh thấy thế thì lập tức ngăn cậu bạn bước ra khỏi trường thi sớm nhất, phỏng vấn: “Xin hỏi đề năm nay có khó không? Em ra sớm như vậy là rất nắm chắc sao?”
Cậu bé: “Đề rất đơn giản.

Em chắc chắn.”
Phóng viên: Đây là học sinh giỏi ư?!
Thế là vội vàng zoom máy quay vào.
Các phụ huynh cũng vây quanh hỏi đề thi thế nào, chỉ nghe thấy cậu trai kia nói: “Em nói đề đơn giản là vì chẳng có câu nào em biết làm hết, để trống nhiều nên ra sớm thôi.

Em chắc chắn mình không đậu đại học rồi.”
Những người khác:???
Cậu còn cảm thấy mình hài hước lắm nữa hả?
Các phóng viên cạn lời, cứ tưởng là vớ được học sinh giỏi, ai ngờ lại là học sinh cá biệt.
“Lại có người ra kìa!”
Lần này vẫn là một cậu trai.

Các bậc phụ huynh nhìn thấy mặt y thì lập tức nói: “Trông đẹp thế kia thì chắc lại là một thằng nhóc thi không được rồi.”
“Mất đi một đối tượng cạnh tranh lại càng tốt.

Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên đấy thôi.”
“Đúng đúng đúng, hy vọng bé nhà tôi ngồi làm bài đến hết thời gian.”
Phóng viên lại định tiến lên cản người nọ lại, Tề Trừng vừa nhìn thì hai mắt lập tức trợn tròn, cậu nói với chú Quyền: “…!Đờ…!đúng là thằng nhóc Lộ Dương thật này!” Nuốt chữ “đờ mờ” ngược trở về.

Lần này các phụ huynh khác không vây quanh nữa.
Phóng viên lại đặt câu hỏi: “Em thấy đề năm nay thế nào? Có khó không? Có nắm chắc không?”
Gương mặt Lộ Dương được phóng to trên màn hình.
Hôm nay Lộ Dương mặc áo thun đồng phục màu xanh trắng, trước ngực còn có logo của trường học, nhưng bởi vì giặt giũ quá nhiều nên không nhìn rõ chữ nữa, có điều trông rất sạch sẽ và tươi mới, sau lưng y còn đeo một cái túi màu đen.
Lộ Dương nhìn ống kính mà cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, thấy ngốc bạch ngọt ở phía sau thì nháy mắt vài cái, ý là chờ em một chút, nhanh thôi.

“Cũng tạm được, mấy câu cơ bản rất dễ, còn những câu nâng cao phía sau thì hơi khó khăn.”
“Có nắm chắc cái gì cơ? Nếu là thi đậu đại học thì không thành vấn đề.”
Lộ Dương nói xong thì đeo lại cặp sách, xin lỗi một câu rồi bỏ phóng viện lại, đến chỗ chú Quyền và Tề Trừng.

Tề Trừng vỗ cánh tay Tiểu Lộ rồi nói: “Hay quá ha, gặp nguy không loạn, có phong thái đại tướng phết đó.” Còn biết giả vờ nữa.

Cậu cũng không hỏi mấy câu như ra sớm vậy thì đã kiểm tra lại bài hay chưa.

Tiểu Lộ đã đi ra rồi, không thể ép y quay ngược lại thi tiếp được, hỏi như thế chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng thi buổi chiều của Tiểu Lộ sao?
“Xe dừng hơi xa, à đúng rồi, chúng ta phải đi ăn cơm trưa…” Giờ chú Quyền mới nhớ tới chuyện này.
Lộ Dương mơ hồ nói: “Tới nhà hàng đi ạ, gần đây có một nhà hàng không tệ.” Thật ra y ra sớm như vậy là vì không muốn Lưu Tư Niên bắt được mình mà thôi.
Nhưng lo cái gì thì cái đó tới.
Lưu Tư Niên chạy đến rồi chào hỏi: “Mọi người đều đến rồi sao? Con đoán Tiểu Lộ sẽ ra sớm nên đã tới tới trước rồi, bây giờ chúng ta về nhà con trước đi.”
Lộ Dương:…
!
(Chỉ đọc truyện tại ứng dụng W.A.T.T.PAD cmj_jinju, những nơi khác đều là ăn cắp!!!)
“Phiền Tư Niên quá, phải nhọc con nhớ kỹ rồi.” Chú Quyền nói.
Mọi người ngồi xe của Lưu Tư Niên trở về.

Đúng là căn nhà kia rất gần trường học này, một đường lái xe về nhà không tắc nghẽn, năm sáu phút là tới nơi.

Môi trường trong khu phố cực kỳ tốt, rất yên tĩnh, cây xanh cũng nhiều.
Căn hộ của hắn nằm trên tầng tám, ánh sáng rất vừa vặn, bởi vì khoảng cách giữa các tòa nhà khá lớn.
Ngay sau khi mở cửa ra, mọi người lập tức cảm nhận được nhiệt độ của điều hòa không khí trong phòng rất thoải mái và vừa phải.

Không có nội thất dư thừa, rất gọn gàng và sạch sẽ, giống như không có người ở vậy, mô hình ba phòng ngủ và hai sảnh khách.
“Con đi nấu cơm trước.” Lưu Tư Niên xắn tay áo vào bếp.
Cửa bếp vừa mở ra thì một mùi thơm đã phả vào mũi.
Chú Quyền ngửi thấy liền nói: “Ngửi mùi là biết tay nghề của Tư Niên giỏi rồi.”
Chờ đến khi đồ ăn được dọn ra bàn mới thấy, canh không phải là canh thịt mà là canh măng thanh đạm, bốn món mặn một canh, có mặn có chay, tất cả đều là những món chay dễ tiêu, chỉ có thịt chứ không có hải sản, chút thịt sườn và gà hấp lá sen.
Lúc ăn cơm, Tề Trừng quả thật đã nhìn Lưu Tư Niên với cặp mắt khác xưa.
“Ăn ngon quá.”
“Sau này ai kết hôn với anh Lưu chắc người đó có phúc lắm luôn.”
Lưu Tư Niên cười cười không nói tiếp.

Tề Trừng giờ mới nhớ ra Lưu Tư Niên sẽ không kết hôn, thế là vội vàng nói xin lỗi: “Tôi quên mất, tại thấy tay nghề anh tốt quá.”
“Không sao đâu.

Lúc đi du học nước ngoài, vì không thích ẩm thực bên đó nên tôi đã học nấu ăn, với lại nấu ăn cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ nữa.”
Chú Quyền nghe lời này thì thấy rất đồng tình, nấu ăn đúng là chuyện rất hạnh phúc.
“Có hợp khẩu vị không?” Lưu Tư Niên hỏi.
Lộ Dương dừng đũa ừm một tiếng, sau đó mới bổ sung thêm một câu cảm ơn.

Lưu Tư Niên cười cười không thèm để ý: “Tối qua cậu không nói lời nào, tôi còn tưởng là cậu không thích ăn món này.

Buổi sáng đến phòng cậu dọn chén, thấy bát sạch trơn nên tôi mới đoán là cậu thích ăn măng đó.”
Tối hôm qua, lúc hai người họ tới đây đã không còn sớm nữa, Lưu Tư Niên cũng không tiện nấu bữa tối quá nhiều dầu mỡ nên đã làm món canh măng đơn giản ăn kèm với chút mì, đưa cho Lộ Dương cũng không thấy y tỏ vẻ thích hay không, nhưng mà đến buổi sáng là biết được rồi.

Ăn cơm xong, Tề Trừng đi rửa chén.
Không thể ăn chùa như vậy được.
Lộ Dương thì vội vàng đi ngủ trưa.

Lưu Tư Niên nói ở đây còn một phòng cho khách nữa, chú Quyền có thói quen ngủ trưa nên liền đến căn phòng ấy nghỉ ngơi một chút.

Tề Trừng rửa chén xong thì đeo tai nghe ngồi ở phòng khách, gọi video với ông xã và Nga Tử.
Ha ha.
Phạn Phạn đúng là đồ ngốc mà, không biết đây là video nên cứ dán cái mặt thịt lại sát điện thoại, còn muốn thơm lên màn hình nữa chứ.

“Ông xã, Phạn Phạn ngốc quá đi.”
“Phạn Phạn rất giống Trừng Trừng.”
“Nè! Đừng tưởng em không nghe ra nha ông xã, anh đang ám chỉ em ngốc chứ gì!”
“Đáng yêu mà.”
Hi hi.
(Chui zo đây nek ->)
“???” Lộ Dương vội vàng chạy trốn.
Tưởng Chấp thấy tin này thì lập tức gửi tin nhắn thoại vào trong nhóm chat: “…! Giờ tôi mới nhớ thằng nhóc Lộ Dương kia năm nay thi đại học đấy, bận quá nên quên mất tiêu luôn.

Chúc Lộ Dương thi đại học thuận lợi…!à, thi xong hết rồi nhỉ.

Thế thì chúc cậu có được thành tích tốt nhá!”
“Gần đây cậu bận lắm hả? Lâu lắm rồi không thấy mặt cậu.” Tề Trừng chợt nhớ lại nội dung trong cốt truyện.
Hình như bây giờ là thời điểm tình cảm thắm thiết của Husky với Thanh Thời nóng lên thì phải? Dù sao thì hai người họ cũng ngọt ngào lắm.

Nhưng chờ đến cuối năm nay, sau khi bị Triệu Thiến phát hiện, cuộc tình này mới bắt đầu đau khổ các kiểu.
Bảo sao hắn bận quá nên quên mất.
Quả nhiên Tề Trừng nghe thấy tiếng cười khà khà của Husky.
Cậu nghe Husky khoe khoang mà phát bực.

Lập tức ném điện thoại di động cho ông xã: “Em không nghe, Tiểu Chấp lại muốn lừa em vào hố nữa kìa!”
Bạch Tông Ân đang bận việc thì trong lòng tự nhiên có thêm một cái điện thoại, còn có tin nhắn thoại tự phát ra:
“Anh dâu, cậu không biết đâu, dạo này tôi bận lắm đó.

Anh Thanh Thời mới nhận một bộ phim, còn phải đến tận Thái Lan để quay ngoại cảnh nữa, dạo ấy nóng dữ thần, ngày nào anh Thanh Thời cũng mệt mỏi hết, còn tôi thì mỗi ngày trôi qua đều cực kỳ vui.

Ấy, ý tôi không phải là bảo anh Thanh Thời mệt thì tôi vui đâu, ây dà, sao mà cậu hiểu được, bọn tôi nắm tay đi ăn kem này, đi ngắm mặt trời mọc này, còn ôm ôm này kia nữa.

Trong phim, anh Thanh Thời làm những gì với diễn viên nữ là bọn tôi đều làm hết luôn đó…”
Tề Trừng: “Để em để em đáp cho.”
Sau đó cậu bấm gửi tin nhắn thoại: “Vậy Thanh Thời và diễn viên nữ có ấy ấy không?”
Husky gửi lại một icon con chó thẹn thùng.

Tề Trừng lập tức hiểu ngay, thầm nghĩ tiến độ anh yêu em thương này cũng tốt phết.
Bạch Tông Ân đặt điện thoại di động sang một bên, kéo anh bạn nhỏ nhà mình đang mải mê hóng chuyện lại rồi nói: “Trừng Trừng vừa nói cái gì thế? Lừa Trừng Trừng vào rồi sau đó…”
“À, cái này là câu đùa trên mạng á, ý em bảo Husky vô lương tâm, lừa em nghe chuyện tình cảm của cậu ta và Thanh Thời, cho em ăn cơm chó.” Tề Trừng giải thích lại cho ông xã nghe.

Bạch Tông Ân ôm eo thiếu niên, ánh mắt mang theo ý cười.
“Nhưng mà Trừng Trừng à, em không có độc thân, vậy nên tụi mình cũng lừa Tiểu Chấp vào, cho nó…”
Giọng nói càng ngày càng thấp đi.
Tưởng Chấp gửi vài tin nhắn mà không thấy bên kia trả lời.

Một lúc lâu sau mới thấy anh dâu hồi đáp.

Tưởng Chấp vừa mở tin nhắn ra thì lập tức nghe thấy tiếng hôn vang vọng, còn có tiếng anh dâu gọi ông xã nữa.
Husky:…
Sao lòng hiếu thắng của anh hai lại mạnh như vậy chứ!?!
Đồng thời, Tưởng Chấp còn lén lút nghĩ, không biết khi nào anh Thanh Thời mới gọi hắn là ông, ông xã nhỉ…
Còn chưa nghĩ xong thì cả mặt đã đỏ bừng.
A a a a, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ, nếu bị anh Thanh Thời biết được thì mình nhất định sẽ bị anh ấy đá xuống giường cho xem!!!
_____.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN