“Ấu trĩ.”
“Nhìn qua hơi méo mó.”
Bạch Tông Ân cũng không biết nên nói cái gì, đến khi ý thức được thì lời đã bật ra ngoài.
Giọng điệu nghe như rất không thích món quà này.
Thôi thì nhường nhịn thiếu niên lấy mấy phần, để đối phương không phải chịu đả kích.
“Cũng được.” Bạch Tông Ân lần thứ ba mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt nhìn sang thiếu niên.
Có lẽ đối phương vẫn sẽ cảm thấy mất mát với khổ sở, có thể nói lại một chút vậy.
Sửa lại thành ‘cũng không tồi’ hoặc ‘thật đẹp’ cũng được.
Thế nhưng trong mắt thiếu niên lại ra ánh lên tia sáng vui vẻ, đôi mắt cười cong cong, nói: “Đã lâu rồi tui chưa gói cái này á, cũng có hơi méo mó chút, ông xã anh mau mở ra xem thử đi. Tui thử hết các loại, chỉ có hai cái này là — “
Tề Trừng che miệng lại, thiếu chút nữa nói lỡ miệng.
Như vậy thì sẽ không còn bất ngờ nữa. Dù cho tí nữa đằng nào ông xã cũng sẽ mở ra.
Có lẽ là kẹo ngọt hoặc là đồ ăn.
Bạch Tông Ân rất bình tĩnh. Thiếu niên tiến lại, cách hắn rất gần, lúc nói chuyện có một cỗ hương vị ngọt ngào, Bạch Tông Ân trên mặt vẫn lãnh đạm, anh duỗi tay mở ra.
Là socola.
Tề Trừng đuôi muốn lắc cả lên, cậu rất thông minh, mua trước vài loại nhỏ để xem thử mùi vị như thế nào, nếm được cái bên trong rồi cậu mới cảm thấy hai loại này là ăn ngon nhất nên mới mua về.
Ngoài socola còn có kẹo hoa quả.
“Tui cảm thấy loại này ăn cũng rất ngon nè, giấy gói kẹo sáng lấp lánh thật đẹp, có nhiều vị lắm, rất khó chọn luôn, nhưng tui cảm thấy ngon nhất là vị chanh nè, vị dưa hấu rồi vị thanh táo tây…”
“Socola còn ngon hơn nữa á, trước giờ tui còn chưa ăn loại socola nào ngon như vậy hết!”
Trên bàn có hai bình thủy tinh, có thể thấy rõ được từng viên kẹo, từng viên socola bên trong. Chúng nó được giấy gói trong suốt đẹp đẽ vây lấy, như là những món quà nhỏ xinh đẹp.
Mỗi lần thiếu nhiên đề cử đồ ăn ngon cho anh đều rất nhiệt tình, đôi mắt sáng lấp lánh, một bộ dáng gấp không chờ nổi, muốn đối phương nhanh nhanh nếm thử, giống như mình yêu quý cái gì thì sẽ đem chia sẻ cho người mình thích vậy.
… Người mình thích à.
Thiếu niên từng nói là thích ông xã nhất.
Nhưng thiếu niên cũng thích chú Quyền.
Thích chó con.
Thích chơi game, ăn hoành thánh.
Thứ thiếu niên yêu thích rất nhiều, mở miệng ra liền nói yêu thích, khiến người khác rất khó tin tưởng.
Bạch Tông Ân cũng không biết được rốt cuộc có thích hay không.
“Ông xã thử một chút đi mà, thật sự siêu cấp ăn ngon, tụi nó là đồ ăn được làm thủ công tại chỗ đó, rất đắt, mà xác thực siêu ngon luôn.” Tề Trừng hồi tưởng lại mùi vị, có chút muốn trộm lại đồ của ông xã ăn.
Không hổ là sản phẩm của cửa hàng kẹo ở khu mua sắm cao cấp.
Vừa quý giá lại vừa ngon, đương nhiên dù có quý giá đi nữa cũng không phải là điểm trừ.
“Là cậu muốn mua ăn.” Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng ngồi xổm ở bên cạnh ông xã, cậu đến gần, làm nũng nói: “Tui nghĩ là nếu cùng anh ăn thì sẽ ngọt ngào vui vẻ hơn á.” Bất tri bất giác dần nói nhiều lên, giống như là cùng ông xã nói chuyện phiếm, cậu dường như chả giấu diếm điều gì. ” Hồi còn bé tui cũng rất thích ăn ngọt á, nhưng mà được ăn rất ít, đến bây giờ cũng đã qua rất lâu rồi.”
Bạch Tông Ân cho là đối phương đang nói đến khoảng thời gian bị bắt cóc.
“Có thể không, có thể không, có thể không.”
Cún con vây xung quanh chủ nhân, từng tiếng đè lên gọi, tinh lực dồi dào rất đáng yêu.
“Cậu là máy đọc lại sao.” Bạch Tông Ân hỏi.
Tề Trừng đương nhiên lắc đầu, rất đứng đắn nói: “Tui là yêu quái làm nũng!” Ông xã rất thích bộ dáng làm nũng.
… Thì ra thiếu niên vẫn rất ý thức được bản thân mình là dạng như nào.
Bạch Tông Ân nhìn thấy ánh mắt chờ mong của đối phương, anh lấy một viên socola từ trong lọ thủy tinh ra, đầu ngón tay thon dài nhợt nhạt, lột ra giấy gói, thiếu niên liền tròn mắt, ánh mắt nóng rực nhìn anh.
“A –” Tề Trừng bị nhét sô cô la vào miệng.
Là cái mà ông xã đã bóc, rồi đút cho cậu.
Tề Trừng ngậm lấy sô cô la, hàm hồ nói: “Là mua cho anh mà.” Một đôi con ngươi tròn vo, cong cong, lộ ra cái lúm đồng tiền vui vẻ, cậu đưa tay lén lút cầm một viên, một bên chậm rì rì lột ra giấy gói, một bên lén lút nhìn ông xã.
Nhìn đến đầu ngón tay của anh.
Vừa rồi được ông xã đút cho socola hình như có hơi chạm phải tay của anh.
Tề Trừng đang lột giấy liền đứng hình, hai tai đỏ ửng lên.
A a a a a. Không hiểu cái gì mà hét to trong lòng.
Cậu chả hiểu làm sao nữa.
Dù sao đi nữa tim cậu đập rất nhanh, rất vui vẻ, so với socola trong miệng còn muốn ngọt hơn.
Chờ chút, ông xã nãy giờ luôn nhìn xuống tay, không lẽ ghét bỏ cậu sao???
!!!
Hình như là vậy.
Ngày hôm qua lột vỏ hạt dẻ, nước bọt của cậu chỉ dính vào vỏ bên ngoài, ông xã cũng rất để ý.
Bây giờ ngón tay của ông xã đụng phải miệng cậu luôn rồi!
Socola trong tay cũng không muốn lột nữa, cậu vốn nghĩ là có qua có lại, ông xã đút cho cậu, cậu cũng có thể đút lại cho ông xã. Hiện tại cún con Tiểu Trừng Trừng gục lỗ tai xuống, cúi đầu nhìn socola trong tay mình.
Không xong rồi, hình như cậu về nhà rồi cũng chưa rửa tay.
“Tui, tui quên mất chưa rửa tay, tui đi rửa tay đã.” Tề Trừng nhanh chóng đặt viên socola trong tay xuống, đi đến phòng vệ sinh tỉ mỉ rửa tay hết hai phút.
Chẳng khác nào học sinh tiểu học đang bắt chước theo sách hướng dẫn rửa tay cả.
Bạch Tông Ân đang ở phòng khách nhìn viên socola được đặt trên bàn kia. Giấy gói đã được xé ra một nửa, bên trong là một viên hình cầu màu đen, là cái mà thiếu niên đã lột được một nửa, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần thì viên socola kia đã cầm trong tay.
Xé nửa giấy gói kẹo kia ra, đưa vào trong miệng.
Có nhân, sau khi cắn vào, toát ra —
Là thứ đồ ăn quen thuộc nhưng cũng là vật trí mạng…
Thiếu niên lao đến, đáy mắt sáng lấp lánh, trên tay vẫn còn rất ướt. Bạch Tông Ân đỡ lấy tay vịn xe lăn, rất bình tĩnh khắc chế chính mình: “Nói cho chú Quyền rằng tôi bị dị ứng, mọi việc để ông ấy xử lý, không cần hoảng.”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng hô hấp hình như lại rất khó khăn.
Tề Trừng sợ đến ngốc lăng một giây, rất nhanh liền phản ứng lại.
Ăn, đồ ăn dị ứng.
Cậu nhìn thấy giấy gói kẹo kia, là viên socola vừa nãy cậu lột một nửa.
“Chú Quyền, chú Quyền…”
Sau đó chính là viễn cảnh binh hoang mã loạn. Đầu óc Tề Trừng bối rối trống rỗng, tay chân cũng lạnh ngắt, lúc tài xế với chú Quyền đưa ông xã lên xe, cậu nhìn thấy môi ông xã trắng bệch, dường như không có hô hấp, lạnh như băng —
“Con cũng đi.”
Tề Trừng chạy như bay, không dám đi đâu chỉ nắm chặt lấy tay ông xã.
Bên ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ Liễu vội vàng tiến vào. Cách một cánh cửa thủy tinh, bên trong đang rất bận rộn, thần sắc bác sĩ Liễu nghiêm trọng. Tề Trừng gặp hắn hai lần, sắc mặt biểu tình đều rất ôn hòa, làm người ta cảm thấy vấn đề lớn lao nào cũng chỉ là chuyện nhỏ với hắn.
Nhưng hôm nay không giống như vậy.
Tề Trừng đầu rối như tơ vò.
Rất hối hận, rất hối hận, tại sao cậu lại muốn mua socola.
Tại sao lại muốn tự mình quyết định.
Tại sao lại phải ăn socola với ông xã.
Chú Quyền đứng ở bên cạnh cũng đang chờ đợi, không có trách cứ Tiểu Trừng mà nói: “Tiểu Trừng, không có chuyện gì đâu, Tông Ân sẽ tốt thôi, nhiều lần như vậy đều có thể vượt qua, lần này cũng có thể…”
Tề Trừng nhẹ nhàng vâng một tiếng, an ổn đứng lẳng lặng ở đó, không khóc, cậu không muốn gây thêm phiền toái nữa, rõ ràng sinh mạng đang hấp hối chính là Bạch Tông Ân, cậu không muốn người khác phải phí công an ủi mình.
Không biết đã qua bao lâu, bác sĩ Liễu từ phòng cấp cứu đi ra, nói: “Không sao rồi.”
“Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, ông Lý ở trên trời nhìn thấu.” chú Quyền cuối cùng cũng mang tim trở về.
Bác sĩ Liễu có chút uể oải, “Sau này vẫn nên cẩn thận một chút, sau đợt tai nạn xe cộ, thần kinh bị áp bức dẫn tới rất nhiều những vấn đề khác, trước đây cậu ta vẫn luôn uống thuốc, nhưng tình huống cũng không hề tích cực –” hắn dừng một chút, không hề tiếp tục nói.
Bạch Tông Ân rất để ý đến thân thể mình, anh vẫn luôn muốn sống tiếp.
Nhưng bác sĩ Liễu làm bác sĩ rất tinh ý, hắn có thể cảm nhận được Bạch Tông Ân điều trị tiêu cực qua loa có lệ, đặc biệt là cặp chân kia, đối với hai chân của mình thì anh coi như nước chảy bèo trôi, căn bản không hề có ý nghĩ muốn phối hợp trị liệu.
Thôi, những lời này không cần nói ra.
“Chờ cậu ta nghỉ ngơi rồi quan sát mấy tiếng, buổi chiều là có thể trở về.” Liễu bác sĩ nói.
Bạch Tông Ân không thích bệnh viện, mỗi lần đến kiểm tra đều qua loa có lệ cho xong, nếu như không cần thiết thì trong ngày liền trở về. Lúc bình thường, trong nhà có việc đều sẽ mời bác sĩ Liễu đến nhà.
Chú Quyền nói cám ơn rồi vỗ vỗ vai Tiểu Trừng, ông không nghĩ tới Tiểu Trừng thì ra cũng rất kiên cường.
“Vào nhìn một chút đi.”
Tề Trừng đứng ở cửa, lấy hết dũng khí mới dám bước vào, cậu rất sợ chính cậu đã hại chết Bạch Tông Ân.
Qua hai thế giới, người đối tốt với cậu nhất chỉ có Bạch Tông Ân.
Chú Quyền có ý tốt che chở quan tâm, tất cả đều vì cậu là ‘chồng’ của anh. Bởi vì Bạch Tông Ân nên mới quan tâm chăm sóc cậu. Nhưng như vậy cũng chả làm sao cả. Người đều là như vậy. Tề Trừng từ nhỏ đối với tình cảm giữa người và người đều thấu triệt.
Có thể là lớn lên trong hoàn cảnh đó nên mới hiểu rõ đến vậy.
Nhưng Bạch Tông Ân không giống, anh hoàn toàn bất đồng với người khác.
Người đàn ông nằm trên giường làn da trắng bệch, không khỏe mạnh, sắc môi rất nhạt, nhắm hai mắt, vóc người thon dài, rất gầy gò, là loại gầy yếu tinh xảo, dung mạo rất sự rất đẹp, là kiểu đẹp nam tính.
Làn da rất trắng, rất sạch sẽ, trên mặt ngoại trừ nốt ruồi son dưới mí mắt kia cũng không còn dấu vết nào khác.
Lông mi anh rất dài, mỗi lần mở mắt ra nhìn người khác đều mang theo ý lạnh muốn nhìn thấu đối phương, con ngươi rất cạn, màu trà hổ phách, rõ ràng là hai mắt rất sáng nhưng mỗi lần Tề Trừng nhìn đến cũng không biết được ông xã đang nghĩ gì.
Thật sự rất mâu thuẫn.
“Tiểu Trừng, con ở lại đây hay cùng chú về nhà? Chú muốn nấu canh, Tông Ân tỉnh lại có thể ăn một chút.” Chú Quyền hỏi.
Tề Trừng không muốn trở về, chỉ muốn ở lại, thế nhưng “Con vẫn nên trở về đi thôi”
Cậu thiếu chút nữa đã hại chết ông xã.
Đợi đến khi ông xã tỉnh lại, cậu sợ phải nhìn thấy ánh mắt của anh.
Sẽ là kiểu ánh mắt chán ghét rằng chính người này đã làm anh phải nhập viện.
Chú Quyền cũng không nghĩ nhiều, Tiểu Trừng trở về cũng được, ở bệnh viện cũng có người chăm sóc. Chú Quyền sau khi trờ về liền đi nấu canh rồi vội vội vàng vàng đi bệnh viện, dì giúp việc nấu cơm cho Tề Trừng, cậu ăn được hai muỗng lại buồn bã ỉu xìu xuất thần.
Socola trên bàn đã bị Tề Trừng sớm dọn hết đi.
Ngày hôm nay vốn dĩ rất vui vẻ, giống như giấy gói bóng kính vậy, muôn màu muôn vẻ.
Bây giờ trong lòng cậu rất khó chịu, như bị ai đó phá tan, trống rỗng mặc cho gió thổi mạnh.
Không biết ông xã đã tỉnh chưa.
Liệu anh có nhắc đến cậu không?
Vẫn là không cần đến cậu đâu. Tề Trừng rũ đầu, ăn cũng không thấy ngon miệng nữa.
Dì giúp việc lo lắng nhưng cũng không tiện nhiều lời, thu thập bát đũa rồi chuẩn bị cho Tề Trừng một ly sữa bò.
Tề Trừng ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm vào cánh cửa của biệt thự, trời không còn sáng nữa, mặt trời đã dần xuống núi, bên ngoài bắt đầu có tuyết. Gần đây nhiệt độ hạ xuống, hôm qua thời sự còn nói rằng sẽ không có tuyết rơi, vậy mà hôm nay lại rơi rồi.
Thời tiết thật giống như tâm tình của Tề Trừng lúc này vậy…
Trước cửa có bóng xe ô tô, là xe bảo mẫu.
Tề trừng khô người ngồi ủ rũ cúi đầu cả buổi trưa thấy thế liền giống như kéo căng mũi tên, chạy như bay phóng ra bên ngoài, xe cũng vừa vặn ngừng lại. Tề Trừng tay chân luống cuống đứng bên cạnh, nhìn cửa xe mở ra.
Cậu không biết nói cái gì cho phải.
Bạch Tông Ân sắc mặt rất trắng, không có huyết sắc, anh ngồi trên xe lăn trông càng gầy gò yếu ớt.
Anh liếc nhìn tên ngốc đang đứng bên cạnh.
Tuyết vừa rơi liền gấp gáp chạy ra, ngay cả áo khoác cũng không mặc, chỉ có mỗi cái hoodie in một logo to.
Thoạt nhìn rất buồn cười. Nhưng đó là trước kia.
Bây giờ nhìn dáng vẻ này chẳng khó coi như trước nữa mà có vài phần ngu ngốc đáng yêu.
“Lại đây.” Bạch Tông Ân.
Tề Trừng muốn để cho ông xã mắng cậu, hoặc đánh cậu một trận cũng được…
Cậu đến gần, trông thấy ông xã duỗi tay ra cầm lấy tay cậu.
“Ngu ngốc không sợ lạnh gì cả.” Bạch Tông Ân nhìn xuống, tay của thiếu niên đang run rẩy. Thanh âm ôn hòa nói: “Về nhà.”
Bỗng nhiên, cảm xúc bị đè ép cả ngày hôm nay đều tuôn tào hết ra, Tề Trừng viền mắt hồng hồng, từng giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống, khóc rất thương tâm như cún con, cậu được ông xã một bên nắm tay, một bên oa oa khóc dữ dội.
“Xin, xin lỗi mà, tui không cố ý đâu…”
Đồ ngốc.