Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm - Chương 27: Cún con tâm tư xấu xa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm


Chương 27: Cún con tâm tư xấu xa


Bữa sáng ăn cháo cá và đồ chiên do chú Quyền làm, là bánh nhân miến dưa chua.

Đêm hôm qua Tưởng Chấp lén lút ôm máy chơi game của anh dâu chơi đến rạng sáng, sau đó thì ôm cháu trai Chó Ngốc ngủ đến bây giờ, nếu là bình thường ở căn nhà kia, hắn tuyệt đối sẽ không dậy sớm như vậy, đừng nói là ăn sáng, có khi ngủ qua giờ cơm trưa luôn.

Nhưng mỗi lần đến nơi này của anh trai, mặc dù là ngủ lúc nào cũng được nhưng đến bữa thì nhất định phải ăn.

Khẩu vị của Tưởng Chấp giống với anh trai, đều là kiểu dạ dày Trung Quốc, không hề giống với bữa sáng phương Tây ở nhà hắn. Chú Quyền nấu ăn rất đỉnh, từ món ăn thường ngày đến đồ ăn vặt, đều là sở trường của ông.

Bánh dưa chua này có vỏ bên ngoài được chiên giòn rụm, bên trọng thì đầy ụ nhân, phối hợp cháo cá thanh đạm, hương vị thật sự rất tuyệt.

“Anh trai với anh dâu chưa xuống ạ?” Tưởng Chấp nuốt nước miếng, hưng phấn nói: “Để con đi gọi hai người họ.”

Chưa nói xong đã chạy mất dạng.

Chú Quyền cầm xẻng nấu ăn, ngăn cũng không kịp, “Tên nhóc này đừng quấy rối họ chứ.”

“Anh, anh dậy chưa?”

Tưởng Chấp gõ cửa cốc cốc hai tiếng, vì phòng cách âm rất tốt nên hắn chỉ có thể cao giọng gọi: “Chú Quyền nấu xong cháo rồi đó anh. Em vào được không?”

Cửa phòng mở ra.

“Anh, anh dâu? Cậu, cậu, sao cậu lại đi ra từ phòng của anh tôi?” Tưởng Husky thấy người mở cửa là Tề Trừng nên bị hù cho lắp ba lắp bắp.

Tề Trừng vẫn còn đang một đầu tóc xoăn rối bù, duỗi tay phất phất, biểu hiện ra chút xíu khí chất của một anh dâu.

“Anh cậu còn đang rửa mặt, đừng có quấy rầy, đi xuống trước đi.”

Oa ha ha, mười phần bộ dáng anh dâu luôn!

Vui vẻ ghê.

Tưởng Chấp còn thật sự nghe lời mà quay người đi, đầu óc hỗn loạn đi xuống lầu một, vội vàng hỏi: ” Chú Quyền, anh trai với anh dâu đều –” sắc mặt hắn có hơi đỏ lên, lén lút nhỏ giọng: “Đều ngủ chung ạ?”

Không thể nào.

Tuy rằng hắn có thể nhìn ra được anh trai có hơi để ý đến anh dâu, nhưng mà, phòng ngủ của đại ca đến hắn còn chưa bao giờ được ngủ lại đâu.

“Đúng vậy.” Chú Quyền cũng không ngừng lại việc đang làm, rất tự nhiên nói: “Hai người ngủ chung là bình thường.”

Tưởng Husky: Thế giới này vứt bỏ mình rồi.

Chó Ngốc chạy cộc cộc trong nhà, Tưởng Husky bị vứt bỏ ủ rũ ngồi xuống đưa tay ra ôm lấy nó xoa xoa, “Ngơ ngác vẫn là tốt nhất.”

“Tôi có một người baba tốt tốt tốt tốt tốt.” Âm thanh điện tử vô tình của Chó Ngốc vang lên.

Sau mười phút, người đã đến đông đủ.

Tưởng Chấp muốn nói lại thôi, vừa định mở miệng hỏi thì lại đè ép trở lại, nhìn qua biểu tình trên mặt rất biệt nữu kỳ cục. Bạch Tông Ân biết hắn đang xoắn xuýt cái gì, vừa rồi Tưởng Chấp tới gõ cửa thì anh cũng có nghe thấy, anh biết Tiểu Chấp hiểu lầm, nhưng dù vậy đi nữa anh cũng không lên tiếng giải thích mà chỉ nói: “Ăn cơm đi.”

“À vâng.” Husky bé ngoan xới cơm.

Tề Trừng căn bản không chú ý tới sắc mặt Tưởng Chấp, cả người đều muốn đắm chìm vào bữa sáng hôm nay. Đồ chiên được chiên đến bóng dầu, giòn rụm, bên trong là miến dưa muối, chua chua cay cay, làm bớt đi vị dầu, chỉ còn lại hương vị bên trong.

Cháo cá rất tươi ngon, thịt cá mềm và mịn.

*Nhóc Đói Cơm lại có thêm một ngày vui vẻ.

Thêm một chén nữa!

Dùng xong bữa sáng, Tề Trừng có chút no căng, nằm nhoài lên sofa như một viên thạch trái cây nhỏ, trông rất mềm mại. Cậu mặc một cái áo thun màu trắng bên trong, bên ngoài mặc một cái áo len màu nâu, là loại cao cấp, trên áo đều là logo Gucci. Bây giờ áo len lại bị vén lên một chút, lộ ra cái bụng tròn tròn.

Rõ ràng trước đây những bộ đồ như vậy nhìn rất thô tục, nhưng bây giờ được mặc trên người thiếu niên lại trông thật đáng yêu.

Bạch Tông Ân cảm thấy thẩm mỹ của chính mình đang càng ngày càng có vấn đề, nhưng anh cũng không dời ánh mắt đi. Ánh nắng sáng sớm chiếu qua cửa kính, rọi vào mái tóc xuăn màu vàng và gò má êm dịu của thiếu niên, anh thấy cậu lấy tay mò mò bụng mình, sau đó thì liếm môi một cái.

Đây là động tác thèm ăn vặt đây mà.

Rõ ràng vừa mới ăn sáng xong, còn chưa được mười phút.

Bạch Tông Ân nhìn về phía cục thạch nhỏ trên sofa, “Tôi muốn ra ngoài một chút, em đi không?”

!!!

Lần đầu tiên ông xã muốn đi dạo riêng với cậu á!

Cục thạch nhỏ vừa mới nằm nhoài trên sofa nghe vậy thì lập tức dựng thẳng dậy, quên luôn một giây trước mình vừa mới xoắn xuýt xem nên ăn xí muội hay thạch trái cây, vui vẻ đến mức muốn bay cả lên, “Ông xã, em siêu cấp thích đi dạo.”

“Đại ca, em cũng muốn đi dạo luôn, thời tiết hôm nay không tồi, đi bộ một chút cũng tốt cho sức khỏe, vừa mới ăn xong khá khó khó chịu.” Tưởng Chấp hoàn hảo hòa nhập.

Tề Trừng: …

Anh dâu đang rất không vui vẻ, anh dâu lại muốn biến thành bụng dạ hẹp hòi.

Mà bất kể thế nào đi nữa, cuối cùng Tưởng Chấp vẫn kẹp theo Chó Ngốc đi dạo cùng với đại ca của mình.

Chó Ngốc thân hình chó con to nhỏ, cũng không phải chó chân ngắn, chạy đi cộc cộc cộc rất đáng yêu, rất lưu loát.

Biệt thự kỳ thực không nhỏ, mỗi nhà đều được cây xanh ngăn cách để bảo đảm sự riêng tư, phía trước là cái sân để xe có thể tiến vào, đường đi cũng rất bằng phẳng rất thích hợp cho xe lăn của Bạch Tông Ân.

Vòng tới mặt sau chính là gara, là phòng cho người làm trong nhà nghỉ ngơi, rồi phòng chứa đồ, không có nhà kính trồng hoa, bởi vì xung quanh đều là hoa viên cây xanh. Chú Quyền cũng không yêu thích việc trồng hoa, ông cảm thấy mình là người thô lỗ, sẽ không chăm sóc hoa cỏ tốt được và cũng không có đam mê này, ông thích làm cơm hơn.

Nhưng nếu trong nhà không có cây xanh thì trông rất thiếu sinh khí.

Thế nên trong vườn có rất nhiều cây xanh, cũng không có chủng loại quý hiếm gì, đều là thực vật dễ chăm sóc, người làm vườn chỉ cần một tuần tới một lần, tưới nước, cắt tỉa một chút. Tần suất cứ như vậy.

“Đây là cây gì vậy?” Tề Trừng đứng dưới một gốc cây lớn hỏi.

Tưởng Chấp cướp lời: “Là cây hòe gai. Vừa đến mùa hè thì cây hòe sẽ nở hoa, đến lúc đó nhờ chú Quyền làm cơm hoa hòe ăn.” Không biết có phải áo giác hay không nhưng sau khi hắn nói xong thì anh trai liếc mắt nhìn hắn thì phải? Trách hắn cướp lời sao?

“Cơm hoa hòe á?” Nhóc Đói Cơm ánh mắt sáng ngời, thưởng thức mà đưa tay sờ sờ thân cây, ngữ khí chân thành tán thưởng: “Thực sự là một cái cây tốt.”

Bởi vì có thể ăn nên nó mới là một cái cây tốt. Bạch Tông Ân biết thiếu niên đang nghĩ gì, giống như lời ông ngoại anh từng nói vậy.

Có những nơi để ý, chữ hòe, mộc quỷ, mê tín giảng phong thuỷ, bình thường trong nhà cũng không trồng hòe. Ông ngoại anh không để ý đến những điều này, hoa hòe thanh ngọt có rất nhiều công dụng, là một cây tốt.

Nhưng sau đó Bạch Tông Ân ý thức được, người còn đáng sợ hơn so với quỷ.

“Cây này trước đây được trồng trong sân nhà ông ngoại, sau khi chuyển đến đây thì dời nó tới.” Bạch Tông Ân âm thanh lạnh lùng nói .”Chờ đến mùa hè năm nay thì em có thể ăn.”

Tề Trừng lập tức rất vui vẻ, không phải là bởi vì có thể ăn được cơm hoa hòe — nhưng mà đúng là cũng có lí do này thiệt. Bất quá, chủ yếu nhất là bởi vì ông xã nói đến mùa hè năm nay, nghe giống như cậu và ông xã đã quen biết nhau lâu thật lâu, một năm bốn mùa, một ngày ba bữa.

Rất chân thực, thật sự giống như người nhà vậy.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn nhó!!!)

Tham quan xong hoa viên nhỏ thì họ lại đi dạo tới lui một vòng, Chó Ngốc ngoại trừ hát thì còn có thể hát những ca khúc trẻ em tiếng Anh khác, âm thanh điện tử được trang bị hát lên ca khúc tiếng Anh, chơi có chút vui.

“Rõ ràng có chút âm u đáng sợ mới phải.” Tưởng Chấp nói.

Bạch Tông Ân đúng lúc lạnh nhạt nói: “Tiểu Chấp sợ quỷ.”

“Ha ha ha ha ha ha.” Anh dâu bụng dạ hẹp hòi vô tình cười nhạo.

Tưởng Chấp: … Cái nhà này không có một chút vị trí nào cho hắn. Hắn biết mà!

Đi dạo một vòng, điện thoại di động của Tưởng Chấp kêu lên, có bạn bè hẹn hắn đi chơi bóng rổ, rồi ra ngoài đi đánh cầu. Tề Trừng ở phòng khách chơi máy chơi game, bữa sáng ăn đến mức tròn cái bụng, bây giờ đi dạo tiêu cơm, tí nữa liền có thể ăn đồ ăn vặt tiếp.

Quá tuyệt vời!

Xí muội, thạch trái cây, sữa chua phô mai đều được đặt ở trên bàn.

Bàn trà lớn trong nhà đã được đêm cất vào nhà kho, thay vào đó là một cái bàn nhỏ được đặt cạnh ghế sofa, có hai tầng trên dưới rất thích hợp cho Tề Trừng để đồ ăn vặt. Thảm trải sản mềm mại, Tề Trừng có thói quen cởi dép lê, để chân trần ngồi trên thảm chơi game, xem hoạt hình, coi TV, là một nơi nghỉ ngơi giải trí.

“Ui, chua ghê, xí muội này chua quá đi mất.” Cún con bị chua đến cả khuôn mặt nhíu cả lại.

Bạch Tông Ân lấy nước trái cây đưa tới. Hôm nay là nước ép dâu tây.

“Ừng ực ừng ực.” Tề Trừng uống hai ngụm, mơ hồ nói: “Cám ơn ông xã.”

Bạch Tông Ân nhìn môi thiếu niên sau khi nhiễm phải nước dâu tây thì càng đỏ hơn, thoáng dời ánh mắt, rất lạnh nhạt nói: “Coi như là cám ơn em hai ngày nay chăm sóc tôi.”

“Cần phải cần phải…” Tề Trừng ôm ly nước ép dâu tây nghĩ đến hình ảnh nào đó, mặt bắt đầu đỏ hồng.

Chăm sóc, lau người cho ông xã, tắm rửa cũng là phải.

A a a a a!

Tề Trừng!

Chuyện gì xảy ra vậy, sao mày lại có thể giống một tên háo sắc như thế!!!

Sao, sao có thể mơ ước ông xã cái gì kia vậy chứ!!!

Thiếu niên ôm ly nước trái cây, lén lút nhìn anh một cái, mặt đỏ một mảnh, như là dấu ấn dâu tây vậy. Không hiểu làm sao khiến Bạch Tông Ân có chút khát. Anh muốn đi uống nước.

Mỗi ngày ở nhà đều tẻ nhạt như thế, đi chơi, ăn ăn uống uống, chơi game, rồi coi hoạt hình, đọc truyện tranh.

Cún con Versailles nằm nhoài trên sofa nói như vậy, là bởi vì cuối tuần, lúc xế chiều, Tề Trừng đã chơi game chung với hai em trai tiểu học kia.

Rất vui luôn.

Càng vui hơn nữa là, tối hôm nay bọn họ sẽ được ăn lẩu!!!

Nhóc Đói Cơm vui sướng ân cần chạy đi giúp chú Quyền làm việc, được chú Quyền đưa cho cây cải bó xôi rồi nói: “Con nhặt cái này là được.”

Bên trong nhà bếp có một cái bục, kế bên có chỗ để ngồi. Tề Trừng ngồi xuống, đặt cái rổ đựng rau lên bục, bắt đầu nhặt cải bó xôi.

Khi còn bé có vài thứ cậu không thích ăn nhưng sau này lớn lên lại thích. Cải bó xôi là một trong số đó.

Lúc còn nhỏ, Tề Trừng không thích ăn cải bó xôi, nhưng ở cô nhi viện thì làm gì có tư cách mà kén ăn, thậm chí là rau cần – thứ mà cậu không thích nhất trần đời, Tề Trừng đều phải ăn sạch sẽ. Nhưng bây giờ cậu cũng thích ăn cải bó xôi rồi.

“Trước đây trong nhà chỉ có chú với Tông Ân ăn cơm, Tông Ân cũng không thích lẩu liêu gì, bây giờ thì tốt rồi, lẩu thì phải nhiều người ăn mới náo nhiệt.” Chú Quyền một bên nấu canh, một bên nói chuyện phiếm.

Càng lớn tuổi, càng yêu thích sự náo nhiệt.

“Ông xã không thích ăn lẩu ạ, vậy tại sao — “

“Vì con thích mà. Người trẻ tuổi các con đều thích ăn cái này còn gì.” Chú Quyền cười hòa ái, một mặt nhìn thấu hồng trần.

Cún con đang nhặt cải bó xôi: A a a a a a ông xã đối với mình tốt quá đi mấtttt.

Hơn nữa hiện tại cũng không còn ghét mình nữa, mà ngược lại còn có hảo cảm nữa đó.

Cố lên, nhóc Đói Cơm, mày có thể làm được, có thể tiến xa hơn nữa!

Tề Trừng Trừng mặt đỏ hồng mười phần nhiệt tình.

Sáu giờ chiều, trời cũng tối hẳn, Tưởng Chấp đã trở về sau khi chơi bóng rổ xong.

Trong phòng ăn đều là hương vị lẩu. Là lẩu uyên ương, một bên tê cay đậm đà, một bên là canh xương tươi ngon, tất cả nguyên liệu đều do chú Quyền làm. 

Tưởng Chấp chưa bao giờ được ăn lẩu ở chỗ này của đại ca.

Khẩu vị của anh trai rất thanh đạm, loại lẩu tê cay này đến Tưởng Chấp cũng tự cảm thấy hương vị hơi quá nên chưa từng mở miệng muốn ở ăn ở đây, kết quả — quả nhiên chồng nhỏ vẫn là nhất mà.

Husky thiệt đau lòng.

“Chờ cậu về ăn cơm mà bây giờ còn đứng ngốc ở đó làm gì?” Bạch Tông Ân hỏi.

Husky đang chua lòm trên cây chanh nghe vậy thì lập tức nhảy xuống, không muốn chua xót nữa, gian manh nói: “Anh, em tắm nhanh lắm, lập tức xong ngay.” sau một buổi chiều chơi bóng rổ thì bây giờ toàn thân hắn đều là mồ hôi.

Tưởng Chấp nói được làm được, tắm rất nhanh, năm phút là xong, thay thành quần đùi áo thun rộng rãi, mang dép lê trong nhà, tóc tai được cắt ngắn gọn gàng, ướt nhẹp nước, hắn tiện tay lấy khăn mặt chà xát hai cái, chỉ cần không còn nhỏ giọt là được.

Tưởng Chấp là kiểu người thô ráp, không có một chút yếu đuối nào của ‘con trai Bắc Tưởng quyền lực’.

Tinh thần sáng láng, mang đậm sức sống rực rỡ của thanh thiếu niên, vóc người cao to, đường nét tuấn lãng, có cơ bắp các thứ nhưng cũng không quá khoa trương. Không hổ là nhân vật công chính mà.

Tề Trừng Trừng chỉ liếc mắt nhìn qua, xong liền thu hồi ánh mắt. Ông xã mới là người đẹp nhất!!!

Lạnh lùng soái khí, ngoài lạnh trong nóng, là người tốt nhất vũ trụ luôn!

Anh dâu giỏi nhất là tung hô ông xã — Tề Trừng Trừng.

Món lẩu tê cay được nấu từ mỡ bò, hương cay cũng không khô nóng. Bên khác là canh xương nhưng cũng không có một tí tanh nào, nước dùng vô cùng trong. Tề Trừng thích ăn lẩu cay hơn, bên trong có tôm được bóc vỏ với thịt bò viên,  cái này đều do chú Quyền và dì giúp việc cùng làm.

Thịt bò và thịt dê cuộn non non, không có vị tanh. Vị măng rất thanh thúy, đậu da lại ngon miệng làm sự thèm ăn như được turn on, hơn nữa, đang ăn cay mà còn được uống thêm một ngụm nước đá thì còn gì tuyệt hơn nữa chứ!

“Anh, em cũng muốn uống coca.” Tưởng Chấp hâm mộ nhìn ly nước của anh dâu.

Bạch Tông Ân: “Coca đều do Trừng Trừng mua.”

Nhóc Đói Cơm đang ừng ực ừng ực, khụ khụ, thiếu chút nữa sặc chết.

A a a a a ông xã lại gọi cậu là Trừng Trừng rồi!

Đây có phải là mật khẩu gì không vậy? Có lúc gọi Tề Trừng, có lúc lại gọi là Trừng Trừng.

Mỗi lần gọi Trừng Trừng, Tề Trừng đều rất ngại ngùng, bây giờ cũng giống vậy, nhóc Đói Cơm vốn đang ừng ực uống cola rất thư thái, hiện tại nghe vậy thì hơi thu liễm vài phần, rụt rè lại rộng lượng nói: “Tiểu Chấp muốn uống thì được thôi, trong tủ lạnh có á.”

“Tôi tự đi lấy!” Tưởng Chấp rất nhanh đã thấy được mục tiêu, đứng dậy đi lấy coca.

Trong nhà bếp có hai cái tủ lạnh, một cái dùng để chứa rau thịt ăn hằng ngày, một cái khác thì trước kia đều được dùng để bảo quản trái cây, nước hoa quả các loại. Khi đó mỗi khi mở tủ lạnh ra, hắn đều sẽ thấy đồ uống của anh trai chiếm hơn phân nửa. Nhưng bây giờ thì hay rồi, toàn bộ đều là đồ ăn vặt của anh dâu.

Socola, sơn tra, kẹo ngọt, coca, nước trái cây, bánh ga tô nhỏ, các loại hương vị sữa chua, bên dưới còn có cả kem.

Hắn biết ngôi nhà này là của ai mà, dù sao cũng không phải là của Tiểu Tưởng hắn.

Chờ đến khi Tưởng Chấp làm một ngụm coca có đá, tâm tình liền tốt trở lại.

Bọn họ đều là người một nhà. Hắn còn là em trai nữa!

Cơm nước xong, mọi người giúp thu dọn bàn ăn, dì giúp việc lúc năm giờ chiều đã tan làm. Mùa đông trời tối rất nhanh, cơm tối bình thường đều do chú Quyền làm, không có việc gì thì để dì ấy về sớm một chút, trên đường về còn an toàn.

Vì thế nên tài xế với dì đều rất thích công việc này. Môi trường tốt, mức lương cao, gia đình chủ nhà cũng rất tốt.

“Ông xã, chú Quyền, con đi dạo phố đây.”

Tề Trừng chết dí trong nhà cả buổi chiều để chơi vinh quang, sau đó còn giúp chú Quyền chuẩn bị đồ ăn nên thời gian trôi qua rất nhanh. Cậu không muốn đi mua truyện manga, bây giờ vẫn còn khá sớm nên Tề Trừng muốn đi dạo một chút cho tiêu cơm, như vậy thì khi về sẽ có bụng để ăn thêm gà rán rồi!

Một hộp KFC có mười cái cánh.

Tề Trừng rất thích gặm gặm cái này. Ăn thấm thuần vị gà rán hơn.

Bàn tính nhỏ đánh sấm trong lòng. Nhóc Đói Cơm một mặt lén lút vui vẻ chuẩn bị ăn thịt.

“Đi thôi đi thôi, trên đường chú ý an toàn, về sớm một chút nhé.” Chú Quyền nói.

Tề Trừng vâng một tiếng, đi thay giày, mặc áo khoác.

“Tôi cũng đi.” Tưởng Chấp ăn nhiều nên cũng muốn đi dạo, thuận tiện xem có thứ gì hay để mua cho Thanh Thời ca ca hay không. Hai ngày nữa hắn sẽ đi tham ban.

Tề Trừng nghĩ, ra khỏi nhà rồi thì mỗi người một ngả, Husky đi dạo đi dạo, cậu thì ăn gà ăn gà, liền nói: “Được thôi. Cậu nhanh lên đi.”

Chú Quyền nhìn đến Bạch Tông Ân đang ngồi trong phòng khách, tay đang cầm dụng cụ điều khiển xe lăn, ông nghĩ, nếu không nói lời nào thì hai đứa nhóc kia sẽ đi ra ngoài mất, trước tiên cười ha ha nói: “Đúng lúc trong nhà — “

“Con đi mua cho.” Bạch Tông Ân rất nhanh nói trước một bước, nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của chú Quyền, nhấp môi dưới, nói thêm: “Lần trước chú nói eo hông gần đây không thoải mái, con đi mua cao.”

Chú Quyền mỉm cười: “Đúng đúng đúng.”

Tề Trừng Trừng vốn đang đeo một khuôn mặt của chó con, nghĩ nghĩ lát nữa ra ngoài sẽ trở mặt không quen không biết Tưởng Husky, bây giờ nghe vậy thì lập tức giương lên lỗ tai cún con.

“!!!”

“Ông xã muốn cùng em đi đạo phố sao? Quá tốt rồi.”

Lần đầu tiên ông xã ra ngoài dạo phố với cậu đó.

Tóc xoăn trên đầu thiếu niên bởi vì vui vẻ hoạt bát mà nhảy lên.

Thiếu niên đang mong đợi, cậu thích anh đi cùng. Cái nhận thức này làm cho tâm tình Bạch Tông Ân rất tốt, ngoài miệng nói: “Tôi đi ra ngoài là có việc phải làm.”

“Đúng đúng, eo của chú Quyền không thoải mái thì có cần đi bệnh viện không ạ? Hay là cứ đến bệnh viện khám thử cho an toàn.” Tề Trừng lo lắng nói.

Eo của chú Quyền không có vấn đề gì lớn, chỉ là lớn tuổi nên có hơi ê ẩm, đi bệnh viện cũng không giải quyết triệt để được. Ông có thói quen mỗi khi không thoải mái thì sẽ mua mấy tấm cao dán, hòm thuốc trong phòng ngủ còn có một lượng lớn chưa dùng hết, nhưng lời này cũng không thể nói ra bây giờ, ông dỗ dành Tiểu Trừng: “Chuyện nhỏ ấy mà, đến bệnh viện thì người ta cũng cho thuốc giống vậy thôi, các con mau đi đi.”

“Tông Ân, đi dạo cùng Tiểu Trừng lâu một chút, hôm nay chú phải thực hiện một điệu nhảy mới, sẽ về hơi về trễ.”

Cún con một mặt quan tâm lo lắng, ” Chú Quyền, eo chú không được thoải mái, hay chú tạm nghỉ một ngày khiêu vũ đi?”

Mỗi tối chú Quyền đều sẽ đến hội khiêu vũ dành cho người trung niên và cao tuổi do khu biệt thự tổ chức. “…”

Bạch Tông Ân đè ép lại khóe miệng, “Đi thôi Trừng Trừng.”

Cún con bị ông xã gọi là ‘Trừng Trừng’ nên đầu óc liền choáng váng quên luôn vấn đề của chú Quyền. Chú Quyền tiễn xong ba đứa nhóc nhà mình ra khỏi cửa liền thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng suиɠ sướиɠ thoải mái hơn nhiều. Ddúng là một dấu hiệu tốt, hôm nay bao dung Tiểu Trừng một chút, sau này lại càng thêm nhiều lần như vậy.

Bác sĩ Liễu có thể nhìn ra Bạch Tông Ân không thật sự muốn sống, sao chú Quyền lại không thể nhìn ra được.

Tông Ân đang đem việc mẹ qua đời mà gánh hết trách nhiệm lên người.

‘Nếu không phải vì che chở cho mình, mẹ sẽ không phải chết’ …

Thằng nhỏ ngốc này.

Tề Trừng bước đi mang theo gió, nhảy nhảy nhót nhót cực kỳ vui vẻ, “Ông xã, anh xem, hoa nhà này đẹp ghê á, không biết là hoa gì nhỉ, ngày đông lạnh như thế mà có thể sống được. Nhà kia có con mèo nè, là một con mèo mun siêu lớn, lần trước lúc em đi về, trời rất tối, em thấy có bóng đen vụt qua á, đôi mắt xanh mập mạp, tên gọi là Đại Hắc…”

Líu ra líu ríu, nào là hoa, chim nhỏ, mèo mập, việc nhỏ nhặt nào cậu cũng chia sẻ đến vui vẻ. Cũng không khiến người ta cảm thấy phiền chán mà thậm chí từ giọng nói của thiếu niên, cảm nhận được khu biệt thự âm u này sống động hẳn lên.

Rất có hương vị cuộc sống.

Tề Trừng không biết ông xã thích như vậy, bằng không ngày nào cậu cũng sẽ nói, để trong nhà càng có thêm mùi vị sinh hoạt.

Trong trí nhớ, vợ chồng Tề Gia vì để biểu hiện rằng mình là người có tiền nên đã xây biệt thự rất lớn, đẳng cấp trong nhà cũng phân chia rõ ràng, quản gia người hầu phải gọi bọn họ là tiên sinh, phu nhân, đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, trên bàn ăn không thể xuất hiện bánh quẩy hay các loại đồ ăn phổ thông như ‘bánh rán’–

“Bánh quẩy ăn rất ngon mà.”

Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên, mới vừa rồi còn đang nói về mèo, bây giờ lại chuyển thành ăn uống rồi.

Có điều, thiếu niên chính là như vậy, mỗi ngày đều không thể rời bỏ ăn uống, không buồn không lo, vui vẻ vui sướng.

Tưởng Chấp: … Anh trai, anh dâu, hai người không phát hiện rằng nơi này còn có một người nữa sao?

Vốn tưởng là đi dạo tiêu cơm, hiện tại hắn mới đi có một chút đã bị nhét cơm chó đến no rồi.

Nhưng không biết tại sao, hắn có chút hâm mộ cuộc sống của anh trai với anh dâu. Hắn bỗng nhớ đến Thời ca ca.

Không biết Thanh Thời ca ca có nhớ đến hắn không.

Thật ra hắn muốn gọi y là Thanh Thời, hoặc là Thanh Thanh cũng được —

“Oa, ông xã anh mau nhìn coi, Tiểu Chấp đang đỏ mặt không biết suy nghĩ cái gì kìa!” Cún con tâm tư xấu xa lớn tiếng gâu gâu mách lẻo, ai bảo tên Husky này đi theo làm bóng đèn làm gì chứ!!!

Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên đang dùng ánh mắt ‘Tên bóng đèn này’ mà nhìn Tưởng Chấp, khóe miệng không thể phát hiện mà hướng lên.

“…” Tưởng Chấp.

Đáng lẽ tôi nên ở dưới gầm xe và không nên ở đây. mp3

________________

Juu: Khum cmt hẻ? soa mọi ngừi hong cmt zợ? Thiệt là buồn luôn đó :((( 

Btw, mấy chương gần đây toàn 5k chữ… làm tui muốn chếk lên chếk xuống luôn :((

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN