Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm - Chương 29: Nhóc Đói Cơm của ông xã
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm


Chương 29: Nhóc Đói Cơm của ông xã


Trong phòng rất tối.

Tề Trừng vui sướng co người vào ổ chăn.

Ông xã không có mối tình đầu, bọn họ sẽ không ly hôn, cậu sẽ được ăn cơm mềm thật dài thật lâu.

Vạn tuế.

Khoan đã, nếu như ông xã không có mối tình đầu, vậy cậu là—–

Cún con mặt bỗng nhiên đỏ hồng, thẹn thùng đè lên âm thanh vui sướng, “Ông xã, ngủ ngon nha.”

Người trên giường phải mất một lúc lâu mới ừm một tiếng. Chưa được mấy phút, thiếu niên dưới giường lại trở mình.

Bởi vì trong đầu đều là ý nghĩ mình là mối tình đầu của ông xã nên ồn ào đến mức ngủ không được, cậu đành phải mạnh mẽ dời đi lực chú ý, “Hình như quên cái gì ấy nhờ.”

“Giặt sạch khăn tay, còn có cái gì —— “

Thiếu niên từ chăn đệm dưới đất ngồi bật dậy, “Ông xã, chúng ta quên mất chưa mua thuốc cho chú Quyền rồi!!!!”

Nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh.

Thật ra Bạch Tông Ân cũng quên mất. Bởi vì mua thuốc chỉ là cái cớ nên lực chú ý toàn bộ đặt trên người thiếu niên, nhưng bây giờ anh không thể nói như vậy.

“Im lặng, đi ngủ.”

Giọng điệu thật lạnh nhạt.

“Vậy em ngủ nha ông xã.” Cún con lại một lần nữa bé ngoan chui vào ổ.

Nếu như chú Quyền đang ở đây thì chắc chắn ông sẽ nhận ra được ngữ khí cứng ngắc của Bạch Tông Ân. Bởi vì anh thật sự không biết phải kiếm thêm cái cớ gì có thể dụ được Tề Trừng cho nên thẳng thắn lảng sang chuyện đi ngủ.

______

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Trừng rửa mặt vệ sinh sạch sẽ rồi chạy nhanh xuống lầu giúp đỡ. Cậu nói với chú Quyền về việc quên mất không mua thuốc.

“Không có chuyện gì không có chuyện gì, chú cũng không cần gấp lắm, thuốc vẫn còn ấy mà.” Chú Quyền đem lồng trúc đã hấp xong xuống.

Tề Trừng: “Thuốc còn sao ạ? Con còn tưởng chú dùng hết rồi nên cần gấp chứ.”

Chú Quyền: …

Ông dừng động tác lại, nghiêm túc nói: “Cũng có chút gấp, còn lại có ba, bốn vỉ thôi.”

“Ầu, vậy tí ăn cơm xong con sẽ đi mua. Chú Quyền, thuốc trông như thế nào ạ?”

“Tí nữa chú lấy cho con xem. Bây giờ Tiểu Trừng giúp chú đi lấy đậu đũa nhé, chỉ cần ba, bốn cây là được.” Chú Quyền nhanh chóng đuổi đứa nhỏ đi làm việc.

Tề Trừng vội tiếp nhận nhiệm vụ, Nhóc Đói Cơm cũng không phải chỉ suốt ngày thèm cơm thôi đâu, cậu lập tức chạy đi làm việc.

Trong nhà có dưa muối, chỉ là một cái bình nhỏ, bên trong có đậu đũa cuộn dài thật dài cùng với dưa chuột, đôi khi dùng để ăn chung với cháo trắng hay xào vơi đồ ăn cũng rất thơm. Tỉ như xào đậu đũa chua với thịt vậy, rất thơm.

Dưa chuột chua còn có vị cay, ngọt và mặn, rất ngon.

Tề Trừng mở nắp bình ra, nuốt một ngụm nước miếng, “Lấy thêm một chút dưa chuột muối đi ha?”

Không nhiều không ít, vừa vặn bốn cây đậu đũa, cộng thêm một ít dưa chuột muối. Chú Quyền vừa nhìn liền nói: “Làm tốt lắm, Tiểu Trừng con đi rửa tay đi, thuận tiện nhìn xem Tông Ân xuống chưa, chúng ta có thể ăn sáng rồi.”

Nhóc Đói Cơm bị đuổi đi nhưng rất vui vẻ.

Bữa sáng là bánh trung thu trắng được hấp mềm, bột đã nở, mềm rất mềm, thịt hấp trong lồng tre nhỏ, là thịt ba chỉ với mì, mùi thịt liền tỏa ra bốn phía.

Cún con thích ăn thịt lập tức trợn tròn mắt.

Nuốt nước miếng.

“Sáng nay ăn cái này sao, may là tối hôm qua con không rời nhà trốn đi.” Tưởng Chấp vừa nhìn thấy bữa sáng trong nhà liền nhất thời quên sạch chuyện tối hôm qua bản thân làm công cụ người bị nhét cho cơm chó ăn.

Hắn còn cảm thấy muốn ăn thêm hai bát.

Cháo trắng ăn kèm với dưa chua ngọt, rất đậm mùi thơm của gạo, rất ngon miệng.

“Cái gì mà buổi tối trốn khỏi nhà.” chú Quyền hỏi.

Tưởng Chấp đang muốn mở miệng nói vì tin nhắn mà đại ca nhắn chính là cơm chó thì hắn thấy anh trai liếc mắt nhìn mình, lập tức đổi giọng nói: “Con nói bậy đấy, chú Quyền tay nghề cao cường thế này, còn lâu con mới trốn nhà đi.”

Nhóc Đói Cơm Tề Trừng: Ăn đã, ăn đã.

Mì thịt thật sự không có chán ngấy chút nào, bởi vì Bạch Tông Ân ăn không được cay, ngũ vị hương cũng thành vị khác. Bánh mì xốp ăn kèm với thịt, a một miếng lớn, cộng thêm chút dưa chuột chua chua ngọt ngọt.

Ui ui ui.

Ngon muốn phát khóc.

Nửa cái bánh to bằng lòng bàn tay, gắp thêm thịt hấp nóng hổi, Tề Trừng ăn được hai cái, lại ăn thêm một chén cháo trắng nhỏ kèm với dưa muối. Cuối cùng thèm ăn tiếp, cậu cân nhắc không biết có nên ăn thêm một cái bánh nữa không.

“Tiểu Chấp, còn một cái cuối cùng cậu ăn đi.” Bạch Tông Ân nói.

Sức ăn của Tưởng Chấp khá nhiều, giờ ăn thêm một cái cũng chả có gì khó khăn, lập tức vui vẻ ăn hết. Tề Trừng Trừng xa xôi thu lại ánh mắt đang nhìn cái bánh, không sao hết, mất đi cái bánh cuối cùng rồi thì cậu còn có sữa chua, bánh quy, socola, khoai chiên cơ mà.

Là Nhóc Đói Cơm, quan trọng nhất là được ăn và tính tình phải thật tốt.

Vui vẻ.

Ăn bữa sáng xong, Tề Trừng muốn đi ra ngoài mua thuốc, nhìn xem thuốc chú Quyền cần là loại nào rồi chụp lại. Vốn dĩ chú Quyền cảm thấy không cần phải phiền phức như thế, nhưng ông nghĩ lại, sáng nay Tề Trừng ăn không ít, để thằng bé ra ngoài đi dạo tiêu cơm một chút cũng được, thế nên cười ha ha phối hợp với cậu.

“Ông xã, em đi ra ngoài nha.”

Bạch Tông Ân gọi lại thiếu niên đã mặc xong quần áo chuẩn bị trốn đi.

“Đưa điện thoại cho tôi.”

Tề Trừng cũng không có hỏi vì sao, bé ngoan lấy điện thoại di động ra, trước mặt ông xã mở mật khẩu, một mặt ngoan ngoãn ‘Tui hong có làm chuyện xấu gì hết, hong sợ ông xã kiểm tra’, dù thế nhưng mắt cún vẫn lén lút nhìn sang.

Ui ui ui, ông xã không có kiểm tra mạng xã hội mà mở danh bạ điện thoại ra.

Sau đó nhập số điện thoại vào.

“Số của tôi.” Bạch Tông Ân nhập số xong thì đưa lại điện thoại cho đứa nhỏ nào đó đang lén lén lút lút.

Tề Trừng: ! ! !

“Ông xã, sao tự nhiên anh lại muốn cho em số điện thoại di động của anh thế?”

“Không muốn? Vậy tôi xóa.”

Tề Trừng sợ đến mức lớn tiếng nói: “Không được, không được, em đã học thuộc rồi đó.” Cho nên ông xã có xóa đi thì em cũng không sợ.

“Vậy em đọc lại tôi nghe xem nào.” Ánh mắt Bạch Tông Ân hiện ra ánh sáng sắc bén.

Cún con lung ta lung tung nghẹn ngào một tiếng, làm nũng: “Ông xã đừng tính toán như thế mà, em chỉ là một tên Đói Cơm ngu ngốc mà thôi.” 。:゚(;’∩’;)゚:。

… Cũng thật là tự mình biết mình. Bạch Tông Ân: “Đi đi.”

Nhóc Đói Cơm lấy lại điện thoại rồi ra khỏi biệt thự, thông qua cửa sổ sát đất còn có thể thấy bóng lưng vui vẻ của thiếu niên, tóc xoăn trên đầu nhè nhẹ lay động.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, xin cam on!!!)

Ông xã.

Tề Trừng lưu lại tên của Bạch Tông Ân trong điện thoại. Cậu nhìn hai chữ kia rồi cười ngây ngô.

Trông như Bạch Tông Ân vẫn đang ở cạnh cậu vậy.

Ở gần đó có tiệm thuốc, thời gian mở cửa sớm hơn khu mua sắm. Tề Trừng mua xong thuốc, lại nhớ tới hôm nay đã hẹn đến chỗ làm của bạn tốt, thuận tiện mua thuốc chônsg cảm mạo rồi các loại dầu hoa hồng.

“Ở đây có bán thứ giúp học sinh bổ não không?”

Mỗi ngày bạn tốt của cậu đi làm về thì đều phải đi học.

Nhân viên: “Cho học sinh ăn thì dùng hồ đào là tốt nhất.”

Trước đây khi Tề Trừng học trung học cũng không có ai bận tâm xem cậu có cần gì bổ não hay không, thế nên cậu đã giống như cỏ dại mà lớn lên, toàn bộ dựa vào khả năng mà tạo hóa ban cho.

Tề Trừng nói cám ơn với nhân viên xong thì quay đầu đi siêu thị mua một bịch hồ đào đã được lột vỏ, cậu cũng không dám mua nhiều, sợ bạn tốt của mình sẽ không muốn nhận.

“Con trở về rồi ạ.”

“Tiểu Trừng còn mua thêm cái gì thế?”, chú Quyền thấy Tề Trừng xách theo hai cái túi trở về thì có hơi lạ lẫm, vì lúc nào đi chơi về cậu cũng kẹp theo đồ ăn vặt bên mình, bây giờ hai tay lại cầm thứ khác ngoài thuốc nữa nên ông có hơi không quen.

“Hồ đào ạ. Con có một người bạn tốt đang học cấp ba, hôm nay đã hẹn là sẽ gặp mặt, tí nữa con sẽ mang đến cho người ta.”

Chú Quyền: “Bạn tốt học cấp ba sao, vậy thì đúng là cần phải bồi bổ đầu óc, học sinh đi học rất khổ cực.”

“Ông xã lúc trước đi học cũng rất khổ cực ạ?” Tề Trừng hiếu kỳ hỏi.

Chú Quyền chỉ ra sau lưng cậu, cười ha ha nói: “Con nên tự hỏi đi thôi.”

Hóng chuyện của người ta bị bắt quả tang ngay tại chỗ – Tề Trừng, cậu chậm rì rì quay người, giơ móng vuốt lên vung vung, trên mặt hiện ra vẻ ngoan ngoãn.

“Ông xã đây rồi, thật tốt.”

Bạch Tông Ân: “Lúc em đọc sách thì chắc hẳn rất khổ cực.”

! ! !

Ý là đang nói mỉa cậu không biết tiến bộ á hả?

Câu Cún Con làm sao có khả năng chịu được sự sỉ nhục như vậy, nhỏ giọng nghĩ linh tinh rồi phản bác lại: “Mới không phải đâu, em rất là nỗ lực đó, hồi cấp ba em thật sự đã khêu đèn thâu đêm mà học luôn.” (•’O’•)9

“Cố gắng như vậy sao.” Bạch Tông Ân trầm ngâm.

Tề Trừng ngẩng đầu ưỡn ngực, tự hào.

“Cho nên mới học Học viện Thánh Dịch La Lan.” Quả nhiên thấy thiếu niên bối rối không dám ưỡn ngực tự hào nữa. Tâm tình Bạch Tông Ân rất tốt, anh điều khiển xe lăn rời đi, nghe thấy tiếng bước chân của thiếu niên chạy theo thì nói: “Chú Quyền cũng nên mua chút hồ đào để trong nhà đi thôi.”

Chú Quyền: “Tông Ân, con muốn ăn cái đó sao?”

“Cần thiết cho người nào đó thôi ạ.”

“Người nào đó và ông xã cùng cần thiết!!!”

Tề Trừng cảm thấy chính mình rất cơ trí.

Tưởng Chấp chỉ nghe được gì gì mà La Lan, hắn hỏi cái gì mà phải cần thiết. Chú Quyền trả lời ăn hồ đào giúp bổ não, Tưởng Chấp lập tức nói: “Đại ca không cần bổ mấy cái thứ đấy đâu, nếu anh còn muốn thông minh hơn nữa thì người khác phải sống như thế nào đây chứ.” Sau đó lại nói: “La Lan gì đó là chỗ nào vậy ạ? Anh, anh muốn đi du lịch hả?”

Bạch Tông Ân không trả lời mà là nhìn thiếu niên đang ở phía sau.

“Chúng ta không có đi đâu hết á, nếu cậu thích thì cũng được, nơi đó khá gần đây, phong cảnh cũng không tồi, đồ ăn chỗ đó cũng rất có mùi vị” Tề Trừng Trừng nói hưu nói vượn như thật.

Tưởng Husky nghe vậy thì vô cùng hứng thú, “Có nơi tốt đến như vậy thì mọi người phải cùng nhau đi mới vui chứ. Đó rốt cuộc là nơi nào thế.”

“Trường học của tui.”

Tưởng Chấp: …

*Còn có trường học mang cái tên này?

Một mặt khiếp sợ.

Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên của mình đang phồng hai má lên, hiển nhiên là cậu đang rất không vui, có thể là do trường cũ bị trêu ghẹo. Anh mở miệng nói: “Tiểu Chấp.”

Tưởng Chấp không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thu hồi vẻ mặt kinh ngạc. Chồng chồng hai người đấu võ mồm với nhau cơ mà, sao người bị ra lệnh lại là em chứ?

“Lúc đi học, tôi cũng không ăn hồ đào gì cả. Nhưng canh bổ của chú Quyền thì có uống không ít.” Bạch Tông Ân nói với thiếu niên.

Câu Cún Con còn đang bận sưng mặt phồng má, mất một giây mới nhận ra rằng ông xã đang trả lời lại vấn đề khi nãy của mình.

Chú Quyền ở bên cạnh nhớ lại nói: “Tông Ân không thích ăn các loại hồ đào có vỏ cứng như thế này, vỏ rất dễ rơi vãi lung tung, hơn nữa nó cũng không thích người khác lột giúp cho. Trước đây, chú toàn lén bỏ vào canh nấu cho Tông Ân.”

Cậu hiểu, cậu siêu hiểu, ông xã đúng là khiết phích mà.

Tề Trừng rất thích nghe về những việc hồi nhỏ của ông xã, hiếu kỳ hỏi: “Ông xã ăn mà không nhận ra sao?”

Bạch Tông Ân nhìn khuôn mặt đáng yêu của thiếu niên, không chần chừ ừm một tiếng.

Tề Trừng: ! ! ! Trợn to hai mắt.

Vậy mà không nhận ra thiệt luôn.

Ông xã cũng dễ dụ quá đi.

… Thằng nhóc ngốc này. Bạch Tông Ân nghĩ thầm.

Ăn xong cơm trưa, Tề Trừng nghỉ ngơi một lát rồi tìm balo, cất hồ đào và thuốc chống cảm mạo vào. Chú Quyền hỏi có cần tài xế đưa đi hay không thì Tề Trừng lắc đầu nói: “Không cần ạ, con tự đi tàu điện ngầm là được rồi.”

Mặc dù là cuối tuần nhưng cũng không phải là giờ cao điểm nên cậu sẽ không cần phải chen chúc.

Tề Trừng rất thích đi tàu điện ngầm. Không kẹt xe, rất nhanh và cũng rất tiện, không cần phiền đến tài xế phải chở cậu đi.

“Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn. Nếu lúc về chậm quá thì chú kêu tài xế đi đón con.” chú Quyền quan tâm căn dặn.

Tề Trừng gật gật cái đầu nhỏ, vừa bai bai chú Quyền, vừa lớn tiếng nói: “Ông xã, em đi đây!”

Bạch Tông Ân đang ngồi trong phòng khách nghe tiếng thiếu niên thì nhìn sang rồi gật đầu một cái. Tề Trừng được ông xã đáp lại nên vui vẻ vô cùng, băng băng đi đến trạm tàu điện ngầm.

Lộ Dương làm thêm ở một khu mua sắm, vừa vặn cách trạm tàu điện ngầm tầm năm trăm mét. Tề Trừng tra mạng thật kĩ lộ trình rồi mới quyết định. Hơn hai giờ chiều nên tàu điện ngầm cũng không có nhiều người lắm, vẫn còn chỗ ngồi. Tề Trừng ngồi xuống, không có chuyện gì làm nên lấy điện thoại di động ra, rồi mới nhớ tới bài đăng mà cậu đã đăng trên diễn đàn hồi trước.

Làm cách nào để có thể theo đuổi một người con trai.

Bây giờ đã có rất nhiều phản hồi.

【 Chủ thớt đi đâu rồi? Đi câu cá hả? 】

【 Chủ thớt, bồ hong nhắc gì đến tuổi tác, tướng mạo, sở thích, thu nhập của bồ với người bồ thích thì sao tụi tôi biết đường mà tư vấn đây. 】

Tề Trừng chậm rãi trả lời: 【 Thành niên rồi á. Năm ngoái vừa mới kết hôn xong, xem như là hai nhà thông gia với nhau ấy, mà cũng không đúng, là tui đã sử dụng thủ đoạn để kết hôn với ảnh. Anh í đẹp lắm, siêu đẹp trai, học rất giỏi, còn có chút khiết phích, rất thông minh nữa, nhiều lúc hay độc mồm độc miệng châm chọc tui nhưng mà cũng không có chút quá phận nào hết, bởi vì tui cũng rất thích được như vậy á, hề hề. 】

Rất nhanh đã có người phản hồi lại.

【 kết hôn rồi thì tức là đã trưởng thành, vậy mà còn có thể ấu trĩ như vậy à? Dù là chủ thớt hay đối tượng của chủ thớt đều như vậy, như học sinh tiểu học ấy, độc miệng châm chọc vợ mình, chủ thớt vẫn còn là học sinh à? 】

【 học sinh cấp hai, cấp ba cũng chả làm như thế đâu, ai đời lại độc mồm độc miệng với người mình yêu chứ. 】

【 hoặc là mắt của chủ thớt bị cận rồi, hoặc là hai người chỉ là một đôi học sinh tiểu học. 】

【 đối phương bao nhiêu tuổi? Thu nhập ra sao? Sao đằng ấy lại né cái đề tài này thế. 】

Tề Trừng nhìn nhìn cái bình luận cuối cùng kia, suy nghĩ một chút rồi quyết định không nói ra thu nhập một năm của ông xã.

【 Một năm thu nhập khoảng chừng ba, bốn ngàn vạn, nhưng cũng không có vấn đề gì cả. Bây giờ quan hệ của tụi tui là chồng chồng rồi, ban đầu thì ảnh chán ghét tui lắm, nhưng đến bây giờ thì tui cảm nhận được anh í có hảo cảm với tui rồi, vậy thì giờ làm cách nào để tui có thể theo đuổi chồng tui đây. 】

【???】

【… 】

【 thu nhập một năm ít như vậy? ? ? 】

【 đang nằm mơ hả? 】

【 quả nhiên là suy nghĩ của học sinh tiểu học mà. 】

Tề Trừng mờ mịt, cậu nói sai chỗ nào hả? Sao tự nhiên lại biến thành học sinh tiểu học rồi!

Cũng may là đã đến trạm, Tề Trừng cất điện thoại đi rồi ra khỏi tàu. Cậu đi dọc theo hướng dẫn rất nhanh đã tìm thấy được khu mua sắm nơi Lộ Dương đang làm thêm, nhưng lại không thấy y đâu hết mà chỉ thấy một người mặc bộ đồ gấu rộng thùng thình đang đi phát tờ rơi. Xung quanh có vài bạn nhỏ ríu rít được ba mẹ chụp hình cho.

Bạn gấu lười biếng đứng im cho chụp, đến tạo dáng cũng không muốn làm, nhưng bởi vì dáng vẻ quá đáng yêu nên cũng không ai để ý. Có mấy bạn nhỏ hưng phấn quá nên tiến lại ôm chân, nghịch cái đầu của chú gấu.

Tề Trừng định tiến lên ngăn cản bọn nhóc —— bởi vì trước đây cậu cũng đã làm việc này, mặc bộ đồ gấu nặng trịch đi phát tờ rơi, phần đầu chính là phần nặng nhất.

Kết quả là nhìn thấy bạn gấu kia đưa tay ra chạm vào trán của đứa nhỏ rồi ủi nó ra. Đứa nhỏ cho rằng Gấu nhỏ muốn chơi với nó nên rất hưng phấn nắm lấy cánh tay. Chú gấu nọ thấy vậy thì tháo đầu gấu xuống, nói:

“Muốn làm gì, đánh nhau à?”

Đứa nhỏ đứng ngốc tại chỗ.

Tề Trừng cũng ngây dại.

Là bạn tốt của cậu kìa!

Mẹ của đứa nhóc đi tới ôm thằng bé đi, chỉ nghe thấy tiếng bọn họ vọng lại rằng: “Nếu con không ngoan ngoãn đi nhà trẻ thì sau này lớn lên sẽ giống như con gấu đó đi phát tờ rơi đấy.”

“Vậy thì quá tốt rồi, con không muốn đi học đâu, con muốn mỗi ngày đều ra đường làm gấu nhỏ hơn.”

Tề Trừng: Ha ha ha ha ha ha ha.

Đứa nhóc gấu vừa trị lại mẹ của nó kìa.

“Mấy giờ cậu tan làm thế?” Tề Trừng cười ha ha hỏi.

Lộ Dương: “Chín giờ. Tôi không có thời gian tiếp đãi anh đâu nên giờ tới xem xong rồi thì về đi.”

“Tui cũng đâu có chạy đến đây chỉ để xem cậu làm gấu đâu.” Tề Trừng lấy thuốc và hồ đào được xếp gọn gàng trong ba lô ra, “À, cậu nhất định phải bồi bổ đầu óc cho thật là tốt mới được. Vừa nãy á, cậu không nên làm như thế đâu. Nếu mẹ của đứa nhóc kia kiếm chuyện cãi nhau thì công việc này của cậu nhất định sẽ không còn. Cậu phải uyển chuyển một chút, gặp như vậy thì cậu phải chạy nha, để cho thằng bé đuổi theo cậu chơi đùa một chút.”

Lộ Dương: “Ngày đông lạnh tôi mặc cái bộ đồ này chạy vòng quanh khu mua sắm, chưa kể phía sau còn có một thằng nhóc đuổi theo, vậy thì ai mới là người cần phải bồi bổ đầu óc vậy.”

“…”

Ầu, Tề Trừng đã làm như vậy vào mùa hè cơ…

Xin lỗi, quấy rầy rồi. (◞‸◟;)

Cùng là người làm công cho người khác nhưng Lộ Dương lại là kiểu ‘nếu không thích thì tôi sẽ trực tiếp dẹp nghỉ’ còn Tề Trừng thì chỉ có thể ôn tồn nói năng nhỏ nhẹ với đám nhỏ đó đã, sau đó nếu thật sự không khuyên được thì đành né đi một chút.

Hai người giống nhau nhưng lại không giống nhau.

Ba mẹ Lộ Dương ly hôn từ nhỏ, y sống cùng với một người ba nghiện rượu chè. Sau đó thì ba của y tái hôn rồi sinh ra một đứa em trai nhưng vẫn cứ rượu vào là đánh người. Mẹ kế thì chỉ muốn che chở cho con trai ruột, đẩy Lộ Dương ra ngoài đưa rượu rồi đưa thức ăn cho ông ta, sau đó thì y chính là người chịu đòn.

Mẹ ruột cũng không quan tâm đến y, không muốn y làm phiền đến cuộc sống mới của bà.

Lộ Dương rất hận thế giới này, lại còn đang tuổi thanh xuân nên y đã nghĩ nếu gặp phải một chuyện gì đó quá đáng thì cùng lắm là chết thôi, không sao cả. Mà Tề Trừng không có người thân hay ba mẹ, cậu cũng chưa từng phải gánh chịu tra tấn thống khổ do họ mang lại nên cậu cảm thấy cái gì cho qua được thì cứ để nó qua đi thôi.

Không có ai thảm hơn ai, mỗi người đều có một nỗi khổ riêng.

“Thôi, tui là anh lớn, không thèm cãi với cậu đâu.” Tề Trừng hừ một tiếng, “Tui giúp cậu phát cho, cùng nhau nhanh lên một chút.”

Cậu cất lại đồ vào trong ba lô, đợi bao giờ đi về rồi lại đưa cho Lộ Dương. Sau đó thì tiện tay cầm lấy một nửa xấp tờ rơi trong tay y đi.

“Sững sờ làm gì, Gấu nhỏ!”

Lộ Dương nhếch lên khéo miệng, nhìn rất thiếu đánh nhưng vẫn  mang tới đầu gấu giọng điệu rầu rĩ truyền tới, “Đừng gọi tôi như vậy.”

“Không gọi Gấu nhỏ á hả? Ok nha Gấu nhỏ!”

Ha ha ha ha ha này thì bảo cậu cần phải bồi bổ đầu óc này.

Bắt đầu có nhiều người tiến về phía này.

Bộ đồ con gấu này quá gây chú ý.

Tề Trừng ha ha ha nhanh chóng chạy đi sang một bên khác phát tờ rơi. Trước đây cậu đã có kinh nghiệm làm việc này rồi, sau khi đưa cho người ta thì phải nói cám ơn. Cậu còn phát hiện trên tờ rơi là thông tin về một quán cafe mới mở nên cũng chắt lọc thông tin ra để đọc một chút.

“Xin chào, bạn muốn tìm hiểu một chút không, cà phê ngon đang giảm giá nè.”

“Mua hai ly còn được tặng một dĩa bánh gato nhỏ, ở tầng một trung tâm thương mại nha.”

Vài cô gái trẻ nhận lấy tờ rơi rồi thì sẽ nhìn nhìn Tề Trừng thêm mấy lần. Một là vì họ phát hiện anh trai nhỏ phát tờ rơi này cười lên rất đáng yêu, nụ cười như nắng vậy. Hai là vì họ thắc mắc, bây giờ các anh trai phát tờ rơi đều nhiều tiền như vậy sao? Sau lưng là ba lô LV, áo khoác trông cũng không phải là hàng giả.

“… Hay là chủ của tiệm cafe?”

“Có thể lắm, hay là xin người ta phương thức liên lạc đi?”

Tề Trừng nhìn thấy hai người họ lại vòng về, đưa thêm hai tờ nữa, “Còn muốn nữa sao? Cho mấy cô nè.”

“Không phải, chúng tôi muốn uống cafe, có thể cho phương thức liên lạc không?”

Cún con mỉm cười, siêu nghiêm túc từ chối “Không thể đâu. Tui đã kết hôn rồi.”

“Muốn từ chối chúng tôi nên mới cố ý nói như vậy đúng không?”

“Đúng vậy, tôi đâu có thấy cậu mang nhẫn đâu.”

“Tui thật sự có ông xã mà.” Tề Trừng nghĩ, nếu bọn họ còn muốn hỏi tiếp thì cậu phải làm sao bây giờ, nói rằng nhẫn để ở nhà sao? Hay là chạy trốn sang chỗ khác nhỉ?

Nhưng mà hai cô gái nghe xong lại sửng sốt một chút, sau đó thì nói xin lỗi vì đã quấy rầy, thật ngại ngùng, sau này nhất định sẽ luôn ủng hộ quán cafe của cậu, chúc phúc cậu nha.

? ? ?

Sao lại là quán cafe của cậu.

Không phải mà.

Nhưng hai cô gái đã đi mất rồi.

Tề Trừng phát xong tờ rơi trên tay, nhìn nhìn bàn tay trống không. Sau một phút thì cậu rời đi tìm Gấu nhỏ đang làm việc. Cũng may là Gấu nhỏ cũng không lười biếng, duỗi duỗi tay chân làm cho người khác khen đáng yêu nên tờ rơi cũng phát được hết.

“Anh đi bây giờ à?” Lộ Dương tháo đầu gấu xuống.

“Mới hơn bốn giờ, tui chơi tí nữa rồi về.”

Chơi cái rắm, đi phát tờ rơi là chơi vui à. Lộ Dương nuốt lại lời chửi thề vào, kỳ quái nói: “Tôi đi nghỉ ngơi, anh đi không?”

“Có chứ, để tui mời cậu uống trà sữa, vừa nãy tui có thấy một chuỗi hàng trà sữa á, chỗ họ bán đặc biệt ngon luôn.”

Lộ Dương: “Không cần. Tôi mời anh.”

“Làm anh lớn thì sao có thể để cho Gấu nhỏ mời khách được chứ.” Tề Trừng đã dùng điện thoại đặt hàng xong, “Giúp cậu gọi món luôn rồi á, đều uống nóng hết, mau giao đến đi thôi.”

Nhóc Đói Cơm đi làm thêm nhưng còn có thể tranh thủ lúc nghỉ ngơi mà gọi trà sữa.

Đúng là lợi hại mà!

Hai người ngồi ở cửa hàng trà sữa uống trà sữa nóng, Tề Trừng nghĩ một hồi nói: “Cậu mới học lớp 11, đi học muộn sao?”

“Ai nói tôi trưởng thành rồi? Tôi mới mười bảy tuổi.” Lộ Dương cũng uống một ngụm.

Quá ngọt, chán ngấy.

Sau đó lại hút thêm một ngụm.

Tề Trừng: ! ! !”Vậy mà cậu còn có thể đi làm ở quán bar á?”

“Tôi có người quen biết, trước đây từng kiêm chức một thời gian, được cho tiền boa rất nhiều. Vào làm rồi thì tôi phải đưa cho đối phương một nửa số tiền được boa. Hơn nữa nơi đó tuyển phát tờ rơi cũng không nghiêm ngặt mấy.” Lộ Dương nói một hơi, “Anh trai, anh còn muốn hỏi gì nữa.”

Tề Trừng nhanh chóng nói tiếp: “Không hỏi nữa, em trai”

Lộ Dương: …

Nhìn Gấu nhỏ nếm phải quả đắng nên Tề Trừng rất vui vẻ, ngoại trừ không cãi lại được ông xã thì những người khác cậu vẫn còn có thể đó.

Năm giờ chiều trời đã sắp tối, chú Quyền gọi điện thoại tới bảo rằng tối hôm nay sẽ ăn gà hầm.

Nhóc Đói Cơm Tề Trừng Trừng: ! ! !

“… Có muốn tài xế đi đón con không?”

“Muốn ạ muốn ạ.” Tề Trừng gật đầu báo địa chỉ, kết thúc trò chuyện, nói với Gấu nhỏ rằng mình phải trở về.

Lộ Dương “À” lên một tiếng, trở về thì trở về đi, không phải ai cũng giống như y, không có nơi để về.

Tề Trừng liếc nhìn Gấu nhỏ, ý vị sâu xa hỏi: “Cậu biết tại sao tui lại sống được một cuộc sống cá mắm như vậy hông?”

“Bởi vì trong nhà anh có tiền.”

“Không, không phải. Là bởi vì tui không biết xấu hổ á, tui đã dùng thủ đoạn thấp hèn để ép ông xã kết hôn, hằng ngày đều ăn bám ông xã.” Tề Trừng vỗ vỗ vai gấu nhỏ, “Tui thấy cậu cũng là một người rất có chí khí cho nên không thể đi theo con đường của tui được, chỉ có thể dựa vào chính mình, học tập cho giỏi.”

Lộ Dương: … Lòng vòng nửa ngày ý là muốn khuyên y học tập cho tốt.

“Xem thường ai vậy chứ, mỗi lần thi tôi đều đứng thứ ba trong lớp đấy.”

Từng ở trong top mười của lớp chọn, cậu cũng chưa có cao ngạo đâu. Bạn Gấu nhỏ này vênh váo quá đi.

“Phải ăn thật nhiều hồ đào mà tui mua cho cậu vào nhé, tranh thủ giữ vững vị trí này.” Tề Trừng nói: “Nếu không đủ thì tui lại mua thêm.”

Lộ Dương đen mặt, đang muốn mở miệng thì có người cắt ngang.

“Trừng Trừng.”

Sao tự nhiên lại nghe được giọng ông xã vậy??!

Uiz đúng thật là ông xã này!!!

Tại sao lại đến nhanh như vậy! ! !

Cún con nào đó vừa mới rất có khí thế của một người anh lớn, bây giờ vừa nhìn thấy ông xã thì lập tức bay sạch sành sanh, “Ông xã, sao anh đến đây thế?”

“Tiện đường làm ít chuyện nên vừa vặn đón em.” Bạch Tông Ân nhìn về phía người đang đứng cách đó không xa, đây chính là học sinh lớp 11 – Lộ Dương, “Trừng Trừng, không giới thiệu bạn à?”

Tề Trừng vui vẻ nói: “Gấu nhỏ, đây chính là ông xã của tui á, cậu gọi đại ca là được.”

“Bạch Tông Ân, chồng của Trừng Trừng.” Bạch Tông Ân nói rất đúng mực.

Lộ Dương lại một lần nữa cảm nhận được nguy hiểm. Lần thứ nhất khi ở quán bar, y chỉ nhìn thấy được bóng lưng. Bây giờ tiếp xúc gần hơn thì y biết được người trước mắt thật sự không giống với đám có tiền ăn chơi ở quán bar kia. Lộ Dương nói không thể gọi như vậy được, chào một tiếng Bạch tiên sinh.

“Về nhà thôi.”

“Vầng.” Tề Trừng phất tay, đem túi đưa cho Lộ Dương, “Nhớ phải học tập cho giỏi nhá.”

“Ông xã giải quyết xong việc rồi hả?”

Bạch Tông Ân ừm một tiếng, làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Tại sao em lại gọi cậu ta là Gấu nhỏ?”

“Cậu ấy mặc bộ đồ gấu đi phát tờ rơi á, mấy cậu nhóc trẻ tuổi khác vẫn đang muốn ăn chơi nên em hi vọng cậu ấy học tập cho giỏi mỗi ngày đều hướng về phía trước, sau đó giống như em —— “

“Thi đậu Thánh Dịch La Lan à?”

Tề Trừng: ! ! ! !

A a a a.

Ông xã thật xấu xa mà!!!!

“Dĩ nhiên không phải, ý là có thể giống như em này, sống một cuộc sống vui vẻ suиɠ sướиɠ.” Cún con rất vui vẻ đi bên cạnh ông xã, sau lại nhỏ giọng bổ sung: “Cùng người mình thích sống thật hạnh phúc.”

Âm thanh của thiếu niên rất nhỏ, gió mùa đông thổi qua dường như có thể thổi tan lời của cậu.

Bạch Tông Ân ngồi trên xe lăn nhìn thiếu niên.

Cùng người mình thích à.

… Thế thì chúc phúc người học sinh kia vậy

_______

*Tại sao Tưởng Husky lại ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa khi nghe đến cái tên của Học viện Roland? Vì sở dĩ tui dịch từ Raw ra thì tên cái Học viện đó là Thánh Dịch La Lan, khum thấy viết hoa nên tui chạ biết nó là tên riêng, thế là tui lên Wiki coi thì bên đấy dịch là Học viện Roland nên từ đầu đến giờ tui đã để là Roland á. Từ giờ trở đi thì đổi thành Thánh Dịch La Lan cho nó buồn cười nhé :))))

Chứ để Roland thì thấy nó quý’s tộc’s gần chết, có hề hước mẹ j đou 👀

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN