Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm - Chương 91: Chương 91
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm


Chương 91: Chương 91


Bầu không khí bỗng có chút kỳ quái.
Vẻ mặt của Husky trông vô cùng bi tráng nghiêm túc, Tề Trừng cũng không biết nên nói gì.
Bạch Tông Ân gật đầu, giọng điệu trước sau như một nói: “Phạn Phạn đi nặng ra tã rồi, cậu thay tã cho thằng bé đi.”
Tưởng Chấp: “Hả?”
“Không phải nói chỉ coi anh là anh trai à? Lập tức không nghe lời nữa sao?”
Tưởng Chấp:…!Ý hắn đâu phải vậy đâu.

Nhưng trong lòng thoáng thoải mái, từ Tưởng Chấp biến vèo lại thành Husky, xắn tay áo nói: “Thay thì thay, Phạn Phạn đáng yêu như thế, có thể thối đến đâu được chứ.”
Anh dâu tốt bụng tiện tay đưa tã mới qua, đồng thời bưng đĩa ngó sen chiên trốn vào trong góc.
“Ông xã mau lại đây đi.” Cẩn thận bị thối đến choáng luôn đó.
Bạch Tông Ân: “Anh xem Tiểu Chấp làm thế nào.”
Cũng phải, Husky không có con nên sẽ không biết thay cái này, chỉ có thể nhờ ông xã khổ cực hướng dẫn thôi.

Tề Trừng cắn một miếng ngó sen chiên, đắc ý vô cùng.

Phạn Phạn bủm bủm hai lần, mặt thịt nín nghẹn nhưng vẫn không khóc.

Bởi vì thấy ba và chú đến nên vô cùng tự giác uốn éo mông, ra hiệu cho hai người.

“Cởi nó ra trước đi.” Hướng dẫn kỹ thuật – Bạch Tông Ân.
Người chú Husky cười từ ái: “Con xem ba của con kìa, trốn xa như vậy, Phạn Phạn nhà chúng ta đáng yêu như thế, đi nặng có thể thối…”
Nụ cười đã tắt.

jpg
Husky không còn cười nữa, lập tức nghe thấy anh hai nói: “Cuộn lại, sau đó lau mông cho Phạn Phạn.”
Phạn Phạn cười lộ ba cái răng hạt gạo cám ơn chú.
“Anh, anh xứng đáng là anh ruột của em.” Husky không nhịn được mà càm ràm.
Nếu không phải ruột thịt thì không thể làm ra hành động tồi như thế được!
Bạch Tông Ân ngoảnh mặt làm ngơ: “Cuộn xong tã bẩn rồi thì cậu đi vứt đi.”
Husky:…
Vứt xong tã bẩn, đợi đến khi thoa phấn cho mông của Phạn Phạn, Tưởng Chấp lập tức vui vẻ cười khà khà, lại còn ngâm nga: “Phạn Phạn của chúng ta thật đáng yêu quá đi, mông thịt mềm mại thế này.”
Phạn Phạn lại trở thành Phạn Phạn thơm ngát, đạp chân nhỏ vô cùng phối hợp.
Chờ đến khi thay tã mới vào, người chú to con nào đó vẫn một mặt tràn ngập ý cười, Husky đắc ý nói: “Ài, hai người chúng mình là thân thiết nhất nhỉ? Nào Phạn Phạn, cụng tay với chú nào.”
Rồi lấy nắm đấm to bự của mình, nhẹ nhàng cụng xuống nắm đấm bé xíu của Phạn Phạn.

Phạn Phạn vô cùng nể mặt, chơi vui vẻ cười khanh khách, Tưởng Chấp cũng cười ha ha ha, trông chẳng khác gì hai đứa ngốc.
Tề Trừng:…!Cả một đĩa ngó sen chiên là của cậu!
Hạnh phúc ghê.
Cuối cùng ăn hết cả đĩa ngó sen rồi, buổi tối ngồi vào bàn ăn, Tề Trừng mới biết cái gì là hối hận!
Chú Quyền làm canh thịt viên tươi ba vị, còn có cá sóc, đặc biệt là cá sóc chua ngọt nữa chứ.

Lớp da bên ngoài chiên giòn, bao phủ bởi nước sốt chua ngọt, cắn một miếng là nếm được thịt cá bên trong trắng nõn, chấm cùng nước tương…!Cậu không dám ăn nhiều cơm, chỉ ăn nửa chén, nhưng mà riêng món cá này thì lại chén hết nửa con.

Sau đó ăn một chén canh, mới vậy đã no mất rồi.
Ui ui ui tên Đói Cơm như cậu thất bại quá đi mất!
“Sau này mình sẽ không bao giờ ăn vặt gần giờ cơm nữa đâu!” Tề Trừng Trừng ôm nỗi hận phát thệ!
Phạn Phạn bây giờ đã có thể ăn dặm, các loại hạt rồi trái cây nghiền, nhưng mà Phạn Phạn thèm ăn lắm, vậy nên đến giờ cơm là không thể cho nhóc ngửi thấy mùi đồ ăn của người lớn được, nếu không sẽ biến thành ngỗng con đập cánh đòi ăn mất.

Mỗi khi đến giờ cơm, dì Trịnh sẽ ôm Phạn Phạn vào phòng chơi rồi cho nhóc uống sữa, cách xa bàn người lớn một chút, đùa giỡn chơi với nhóc.
Nhưng hôm nay có Husky tới, hơn nữa còn vừa mới trải qua một màn thay tã “thân thiết” mặn nồng, vậy nên dì Trịnh chưa kịp bế nhóc lên thì mọi người đã được thấy một màn tình thương chú cháu cảm động trời xanh, đứa thì a a a mấy tiếng trẻ con ầm ĩ, đứa thì phối hợp đưa tay ra bế cháu trai.

Trái lại còn hòa hợp một cách lạ kỳ.
Sau đó Husky đã ôm Phạn Phạn đến bàn ăn, nom vui vẻ vô cùng.

Lúc Tề Trừng đang ăn cá sóc chua ngọt, Nga Tử nhà cậu lại biến thành ngỗng con đập cánh, miệng há ra ngậm lại, tay nhỏ vẫy vẫy, tựa như đang nói a a, ra hiệu cho cậu.

Cho con vứi ~
Muốn thật nhiều nuông ~
Tưởng Chấp thiếu chút nữa đã ôm không nổi thằng nhóc ầm ĩ trong lòng, cuối cùng vẫn là Tề Trừng lấy đũa chấm một chút nước sốt chua ngọt rồi đưa lên miệng Phạn Phạn, sau đó nhân cơ hội Phạn Phạn đang chăm chú liếm miệng thì vội vàng nhét nhóc con vào lòng dì Trịnh, dì ôm đi ạ!
“Học được chưa?” Anh dâu tràn ngập kinh nghiệm quay sang nói.
Husky: “Học được rồi học được rồi.”
Chú Quyền cười vui vẻ, nói: “Phạn Phạn dễ lừa thật đấy.”

“Nhờ có chua chua ngọt ngọt mới dễ lừa đó ạ.” Tề Trừng nói.

Không thể cho Phạn Phạn ăn quá nhiều thứ này được, bạn nhỏ dưới một tuổi tốt nhất không nên ăn món ăn có quá nhiều gia vị, mỗi lần Tề Trừng dỗ dành nhóc cũng chỉ chấm chấm vô cùng ít.

Thủ đoạn lừa gạt bạn nhỏ xíu xiu.
“Chiêu này của Tiểu Trừng hữu dụng thật, nếu là chú thì Phạn Phạn lại giở trò làm nũng nữa mất thôi.” Chú Quyền cười ha ha.

Từ khi trong nhà có Phạn Phạn, bầu không khí đã khác hẳn trước đây.

Khi trước chú Quyền ăn cơm tối xong là sẽ đi khiêu vũ, nhưng bây giờ ông lại thích ở nhà chơi một lúc với Phạn Phạn, thời gian khiêu vũ trước đây đã trở thành thời gian ông suy nghĩ nghiên cứu cách chế biến đồ ăn dặm cho trẻ sơ sinh.

Ngày nào cũng cười đến là vui vẻ.

Cơm nước xong, mọi người cùng đến phòng khách chơi với Phạn Phạn.
Phạn Phạn vừa nếm được một miếng “ngon ngọt”, lại được cho uống sữa nên bây giờ vô cùng hăng hái, chơi chưa được nửa tiếng đã bắt đầu buồn ngủ.

Em bé ngủ rất nhiều, mỗi ngày đều ngủ từng giấc đứt quãng, đây chính là khoảng thời gian cơ thể bé con phát triển.
Dì Trịnh ôm Phạn Phạn về phòng ngủ.
Tưởng Chấp không ngủ lại, tối đó hơn chín giờ đã lái xe đi.
“Anh Thanh Thời hạ cánh lúc mười giờ mười lăm, bây giờ qua đó là vừa vặn, khà khà khà.”
Tề Trừng tò mò nói: “Hai người vẫn chưa ở bên nhau à?” Cuối cùng cũng hỏi ra rồi! Từ sau bộ phim “Đoạt Mệnh Truy Kích” lần trước, những diễn viên chính trong phim bị rớt đài một lượt, cơ hội như vậy cũng không khiến cho hai người chính thức ở bên nhau sao?
“Chưa.

Làm người không cần phải vội vàng như vậy, tôi cũng không quan tâm đến danh phận gì đó lắm, chỉ cần biết anh Thanh Thời có chút thích mình là được rồi.” Husky nói rồi đắc ý leo lên xe ra sân bay đón người.

Tề Trừng:???
Cậu có ngon thì cả đời không vội vàng thử đi!
Đồ ngu ngốc ngớ ngẩn này!
Thôi mặc kệ.

Tề Trừng hừ hừ xong lại vui vẻ chơi một trận game với ông xã, sau đó trở về phòng tắm rửa ngủ nghỉ…!mà đương nhiên là không thể tắm rửa rồi ngủ đơn thuần như vậy rồi.

Hai ba của Phạn Phạn cũng có cuộc sống về đêm đó.
Chẳng qua là vì chân của ông xã vẫn đang trong thời gian phục hồi nên vị trí trên xe lăn cũng không tốt lắm, chân của ông xã sẽ bị đè, nhưng mà nếu đổi lại thành trên giường, Tề Trừng khóa ngồi lên trên là sẽ tốt hơn nhiều rồi…
“Ông…!ông xã, cho em nghỉ một chút…”
Bạch Tông Ân ôm eo của thiếu niên, trong tay đều là mồ hôi, và rồi anh đột nhiên xoay người…!
Tề Trừng Trừng trợn to hai mắt, giờ mới phát hiện mình đang nằm dưới ông xã, nhìn ông xã từ góc độ này, thật sự đẹp trai quá đi.

“Ông xã, chân anh có sao không đó? Như vậy có ổn không?”
Bạch Tông Ân kéo chăn lên, bao cả mình và thiếu niên lại, anh cúi người, khẽ hôn lên môi cậu.
“Trừng Trừng bây giờ còn có tâm trạng quan tâm đến chuyện này à?”
…!Đúng, đúng là không còn thật.

Rồi tự nhiên cậu cảm nhận được thứ trong thân thể…
Tề Trừng đỏ mặt.
…!(Chỉ đọc truyện tại ứng dụng W.ATT.PA.D, cmj_jinju!!!!)
Ngày hôm sau Tề Trừng ngủ một mạch đến hơn chín giờ.
Phạn Phạn là một bé ngoan ngủ sớm dậy sớm, sáng sớm không thấy ba nhỏ trên bàn cơm là lập tức vung tay tìm ba, hai mắt tròn vo, dì Trịnh dỗ thế nào cũng vô dụng.

Cuối cùng Bạch Tông Ân ôm con trai lên lầu xem thiếu niên.

Tề Trừng ngủ mơ hồ, mắt mở hé, nhìn thấy bàn tay mập mạp của Phạn Phạn, nhéo một cái.
Phạn Phạn bi bô a a a, Tề Trừng đang ngủ cũng hàm hồ à à à.

Hai ba con xem như đã chào hỏi buổi sáng xong, Phạn Phạn lập tức nhẹ nhõm, ba không biến mất là tốt rồi, nhóc vung vung hai tay vỗ vào tay ba lớn, ý nói giờ có thể cho con ra ngoài chơi rồi.

“Nhóc con.” Bạch Tông Ân nhéo má con trai.
Toàn thịt là thịt.
Hơn chín giờ Tề Trừng dậy, trong phòng bếp có để lại bữa sáng, cậu vừa ăn vừa nhớ ra gì đó, nói với ông xã đang ngồi dỗ Phạn Phạn ngoài phòng khách: “Ông xã, anh có muốn tới bệnh viện khám một chút không? Em thấy chân anh đang hồi phục rất tốt…”
“Chân của Tông Ân đang hồi phục tốt lắm sao?” Chú Quyền trở về đúng lúc nghe thấy.
Tề Trừng vừa nghĩ “trình độ” khôi phục của ông xã thì xém chút nữa đã sặc sữa đậu nành trong miệng, mặt cún đỏ bừng, khẽ gật đầu rồi hàm hồ nói: “Dạ ngày nào anh ấy cũng tập luyện nên con cảm thấy vẫn nên đi kiểm tra một chút thì hơn, tương đối an toàn.”
“Đúng là nên tới bệnh viện kiểm tra.” Rồi chú Quyền lại nói: “Hôm nay là ba mươi rồi, các con đi sớm đi, kẻo lại trễ.”
“Đúng rồi, nay Tiểu Lộ đến mấy giờ thế?”

Thằng nhóc Lộ Dương này biệt nữu gần chết, thi cuối kỳ xong được nghỉ đông.

Hôm đó Tề Trừng nhắm chuẩn thời gian canh me ngay cổng trường, bấy giờ mới phát hiện thằng nhóc này đã thuê phòng xong xuôi rồi, ở chung với đồng nghiệp làm thêm, có thể thuê ngắn hạn hơn một tháng.

Vị trí cũng rất thuận tiện, gần trạm tàu điện ngầm, cách khoảng năm phút đi đường, nhưng mà khu nhà ở rất cũ, phòng thuê cũng là phòng nhỏ nhất, một tháng một ngàn hai tệ.

Kỳ nghỉ đông năm ngoái ở lại chỗ của Tề Trừng là ngoài ý muốn, là tạm thời mà thôi, kỳ nghỉ đông năm nay y không thể tiếp tục mặt dày ăn ở nhà Tề Trừng tiếp được, gia đình người ta đón Tết, người ngoài như y không thích hợp.

Lộ Dương vạch rõ giới hạn, cũng không muốn làm Tề Trừng khó xử.

Làm bạn bè cũng phải biết đâu là chừng mực, nếu không biết tiến biết lùi, cứ một mực chiếm tiện nghi chỗ người ta thì lại chọc họ thấy phiền.

Mặc dù Lộ Dương biết ngốc bạch ngọt sẽ không cảm thấy y vì tiết kiệm tiền phòng nên mới ở nhờ nhà cậu, nhưng chính vì quý trọng tình bạn này nên Lộ Dương mới không muốn về sau sẽ vì những chuyện vặt vãnh này mà sinh ra khoảng cách.

Tề Trừng không ép nổi thằng nhỏ này…!lì như trâu vậy.
“Thuê phòng gì chứ, không muốn đến nhà anh thì thôi, phòng làm việc của chúng ta còn để trống đấy.”
“Đã trả tiền thuê thì không thể lấy lại.” Lộ Dương một đòn thắng lợi.
Tề Trừng:…
Lộ Dương đã phát hiện từ lâu, ngốc bạch ngọt có tiền thì có tiền thật, ra tay hào phóng các thứ, có vung bao nhiêu cũng không chớp mắt, nhưng mà cậu lại rất ít khi lãng phí, nếu như mua đồ ăn, ăn rồi thấy không ngon thì sẽ không bỏ đi mà ngược lại sẽ ngậm đắng nuốt cay ăn cho hết.

Giống như bây giờ y đã trả tiền thuê nhà, chủ nhà không trả lại tiền, ngốc bạch ngọt vừa nghe xong đã một mặt tiếc nuối nói: “Thế thôi vậy, em nhớ chú ý an toàn đó.

Kỳ nghỉ đông cũng đừng có đi làm thêm nha, anh đã nghĩ ra vài nội dung quay video rồi!”
Một vẻ vui sướng xoa tay làm nóng người.
Lộ Dương gật đầu đồng ý.
Nhưng Tề Trừng lại nói: “Không tới ở thì không tới ở, nhưng đêm ba mươi phải tới đó, em đừng có giận dỗi anh.”
“…!Nói cứ như em con nít lắm vậy, biết rồi, sẽ tới.” Lộ Dương đồng ý.
Đêm ba mươi ở một mình rất lạnh lẽo cô độc.

Lộ Dương cũng không nhắc đến với Tề Trừng rằng mình đã giải quyết xong chuyện mẹ kế đã từng tới trường tìm mình, bà ta tới còn không phải là vì nghe ngóng ở đâu đó biết y quay video kiếm được tiền sao?
“Tôi làm việc cho ông chủ, mấy bộ Hán phục kia hơn bốn trăm ngàn, còn phải mời quay phim trang điểm, sao tôi có thể tự trả nổi?”
“Chỉ có mấy tấm hình cũng vỏn vẹn hơn hai ngàn đồng tiền lương, nhưng mà dì đến trễ rồi, sinh hoạt phí rồi tài liệu học tập, còn cả học phí năm sau…!hay là học phí năm sau dì trả cho tôi?”
Mẹ kế không hiểu biết lắm về nghề quay chụp video trên mạng lắm, bà ta cũng chỉ nghe người ta nói mà thôi, giờ nghe Lộ Dương nói thì đúng là chỉ có mấy tấm ảnh thật, lại còn mấy bộ Hán phục hơn bốn trăm ngàn, cảm thấy y nói cũng đúng, cái thằng nhóc Lộ Dương kia không có bằng cấp gì thì sao có thể tốn nhiều tiền mua quần áo như vậy, lại còn mời người quay phim chụp hình.

Đó chính là làm người mẫu, kiếm lời cũng kha khá, chụp mấy bức ảnh cũng được hơn hai ngàn.

Thái độ của mẹ kế tốt hơn một chút, dù sao con trai bà ta cũng sắp lên cấp hai rồi, có rất nhiều thứ sẽ phải chi.

Nhưng ai mà ngờ lại nghe thấy Lộ Dương hỏi chuyện đóng học phí sắp tới.

Bà ta lập tức cười ha ha, nói thằng cha mày cũng không cho tao tiền, muốn thì hỏi cha mày ấy, sau đó thẳng thừng rời đi.

Mẹ kế trở về còn đi hỏi cậu con trai hàng xóm bên cạnh, nhà thằng nhóc này có máy tính, bà ta nhờ kiểm tra thì quả thật chỉ thấy vài ảnh chụp, cách đây cũng đã hai tháng, cậu con trai kia nói: “Còn chưa được một trăm ngàn fan, không phải blogger nổi tiếng, muốn kiếm được tiền thì phải có hơn triệu fan cơ.

Hơn nữa chỉ quay chụp một bộ, về sau cũng không thấy đăng gì thêm, lại không nhận quảng cáo, kiếm chẳng được bao nhiêu đâu.”
Vậy nên chuyện này liền sống chết mặc bay.

Ban đầu mẹ kế thoáng nghe Lộ Dương kiếm được nhiều tiền thì ghen tị lắm, tới tận cửa đòi tiền, nhưng giờ nghe thấy Lộ Dương chỉ làm thuê cho người ta, tuy rằng dễ kiếm tiền nhưng cũng không có bản lĩnh như vậy, thế là trong lòng mới thư thái hơn một chút.

Cũng không thể để Lộ Dương sánh bằng con bà ta được.
Tề Trừng không biết gì về chuyện này.

Bây giờ nghe chú Quyền hỏi tới, Tề Trừng nói: “Có lẽ là buổi chiều Tiểu Lộ mới tới ạ, buổi sáng em ấy phải làm bài tập.”
“Ôi chao được rồi, vậy buổi trưa chúng ta ăn đơn giản chút, để buối tối ăn thật linh đình nhé.

Hai đứa con đi sớm về sớm.” Chú Quyền vui vẻ nói.
Cuối năm, trong nhà treo đèn kết hoa, cặp đèn lồng màu đỏ lần trước cũng được treo lên.

Sáng sớm nay Phạn Phạn đã được mặc quần áo mới, màu đỏ thẫm viền chỉ vàng, cài áo dạng nút thắt, túi nhỏ hai bên được thêu hình con trâu, trước ngực còn có một bát cơm.

Bát cơm được dì Trịnh thêu, chỉ là vài nét đơn giản, cái bát hình tròn, mấy hạt cơm cũng tròn tròn chất thành ngọn núi nhỏ.

Chú Quyền nhìn thấy còn nói: “Thế này là nói Phạn Phạn nhà chúng ta mập mạp trắng trẻo không lo thiếu cơm ăn đây mà.”
Phạn Phạn chỉ nghe hiểu tên của mình và chữ “ăn”, nhóc con a a hai tiếng, hai mắt tròn vo nhìn ông nội, ý nói ông cho Phạn Phạn ăn cơm đi ạ ~
Cả nhà cười rộ lên.

Nói với nhóc không phải ăn, Phạn Phạn thật đúng là Phạn Phạn tham ăn.

Bệnh viện.
Hai người đã hẹn trước với bác sĩ Liễu.

Tuy rằng lần trước bác sĩ Liễu tới tận cửa là vì…!vì Tề Trừng ăn linh tinh nên đau bụng.

Khi đó Tề Trừng vừa chột dạ lại vừa khó chịu nên chưa nói với bác sĩ Liễu về tình hình của ông xã.

Bác sĩ Liễu chỉ biết là Bạch Tông Ân vẫn luôn tập luyện phục hồi chức năng, nhưng vì hai chân của Bạch Tông Ân bị xấu quá lâu nên phục hồi chức năng thật sự không phải ngày một ngày hai là được, đây là một quá trình dài đằng đẵng.

Trong phòng phục hồi chức năng, hắn nhìn thấy Bạch Tông Ân chống tay vịn xe lăn đứng lên.
Bác sĩ Liễu đang định nói làm càn, sao lại tự đứng lên như vậy, không thể gấp gáp đè lên tổn thương…!sau đó lập tức thấy Bạch Tông Ân một tay vịn, chậm rãi đi tới.

Cả người hắn sững sờ, lời thốt ra lại thành: “Sao cậu đứng lên được?”
“Tháng mười năm ngoái có thể đứng rồi.” Tề Trừng nói, cậu nhớ rất kỹ vì khoảng thời gian ấy là lúc cậu ở cữ.

Chính xác hơn là tháng chín anh đã có thể đứng được rồi, nhưng mà ông xã lén tập luyện sau lưng cậu nên đến tháng mười cậu mới biết anh có thể đứng được, đứng vẫn chưa vững lắm.

Lúc này bác sĩ Liễu sắp xếp người kiểm tra toàn thân cho Bạch Tông Ân, song lại hỏi chuyện gì xảy ra…!dựa theo kết quả năm ngoái thì không thể nhanh như vậy được.

Bấy giờ Tề Trừng mới kể về bác sĩ Lâm.

“Thật là kỳ lạ.” Bác sĩ Liễu nói.

Tuy hắn học Tây y, cũng đã trao đổi y thuật với những bác sĩ Đông y lợi hại, nhưng lại thấy vô cùng tò mò với phương pháp châm cứu của bác sĩ Lâm mà Tề Trừng nói, sau khi hỏi rõ tên, hắn mới biết hóa ra là vị này.

“Hai người có thể gặp được ông Lâm đúng là rất may mắn.”
Chờ đến khi có kết quả chụp X-quang, bác sĩ Liễu so sánh với kết quả chụp năm ngoái trong hồ sơ, thật sự là chênh lệch quá lớn.
“Chúc mừng các cậu, bây giờ chỉ cần chậm rãi phục hồi đi lại là được rồi.”
“Tôi muốn chống gậy.” Bạch Tông Ân nói.
Anh đã ngồi quá lâu rồi, bây giờ mỗi ngày đều đi được thuận lợi, là thời điểm tách khỏi xe lăn.

Bác sĩ Liễu vẫn rất lo lắng: “Như thế có nhanh quá không, tôi kiến nghị không cần vội vã như vậy…”
Tề Trừng Trừng nhớ lại “biểu hiện” của ông xã tối hôm qua, ho khan mấy cái rồi nói: “Anh ấy không phải người liều lĩnh, cũng sẽ không quá sức đâu, bác sĩ Liễu đừng lo lắng, tôi sẽ nhìn anh ấy mà, nếu như không ổn một xíu nàu thì tôi nhất định sẽ giục anh ấy đến bệnh viện kiểm tra ngay!”
“Đều nghe Trừng Trừng.” Bạch Tông Ân nói.
Bác sĩ Liễu:…
Gậy được đặt thiết kế riêng bằng kim loại, phù hợp với chiều cao của Bạch Tông Ân, đi lại sẽ tương đối thoải mái thuận tiện.

Nhưng mà thứ này phải đợi qua năm mới lấy được, bây giờ bọn họ phải về nhà ăn trưa.
Phạn Phạn mặc đồ như một tiểu đồng tử, đỏ đỏ hồng hồng trông rất có không khí tết, thấy hai ba trở về thì lập tức chắp hai quả đấm nhỏ lại rồi lắc lắc, Tề Trừng vừa thấy vậy liền cười vui vẻ, nắm lấy quả đấm nhỏ của Nga Tử: “Học ai thế này, con đang chúc mừng phát tài đó hả?”
“Tự mình học đấy.” Chú Quyền ôm Phạn Phạn nói: “Lúc mấy đứa chưa về, trên ti vi có phát quảng cáo, mấy đứa nhỏ người ta ôm quyền nói chúc mừng phát tài, không bao lâu sau chú nhìn sang thì thấy Phạn Phạn cũng ôm nắm đấm nhỏ.”
“Thông minh lắm.”
Chú Quyền rất thích Phạn Phạn, thấy Phạn Phạn làm gì cũng tốt.

Chính là tình thân cách thế hệ.
Hôm nay là ba mươi Tết, dì Trịnh nghỉ đến mùng ba mới quay lại, sư phụ Lý thì tới vào ban ngày, buổi chiều không cần dùng xe nên đã về nhà, khá là tự do thoải mái.

“Thế nào? Bác sĩ nói sao rồi?”
Tề Trừng rửa sạch tay, đón lấy em bé vui vẻ từ trong lòng chú Quyền: “Không sao ạ, anh ấy khôi phục tốt lắm.”
“Đúng là chuyện vui rồi.” Chú Quyền cười ha ha nói.
Cuối năm rồi, không có tin nào có thể tốt hơn tin này nữa, ông lại quay đầu khen Phạn Phạn: “Phạn Phạn nhà ta đúng là em bé cát tường, biết thân thể ba lớn tốt hơn nên mới học chắp tay chúc mừng đấy, cả mặt đều là vui vẻ.”
“Đúng thật nhỉ, có Phạn Phạn rồi, cái tên này thật sự rất tốt, bé con kỳ tích, chân của Tông Ân cũng xuất hiện kỳ tích.”
Chú Quyền khen lấy khen để Phạn Phạn.
Phạn Phạn cũng phối hợp với ông nội, bi bô mấy tiếng a a a, lại chắp hai quả đấm nhỏ lại với ông.

Chú Quyền vui lắm.
Hơn bốn giờ chiều Lộ Dương đến.

Lưng đeo cặp sách, còn mang theo cả trái cây, trái cây mang tới đều trái mùa, vừa nhìn đã biết không rẻ, dâu tây thì đỏ au, nho thì vừa không có hạt vừa rất ngọt.

Tề Trừng tự rửa một rổ, sau đó kéo Lộ Dương đến bàn làm việc ở phòng khách nói về kế hoạch quay chụp sắp tới.

Lộ Dương trả lời rất ngắn gọn: Anh nói đúng, cứ theo ý anh, được, có thể…!
“???”

Tề Trừng mất một lúc mới cảm thấy thằng nhóc này đang trả lời qua loa có lệ, cậu ngẩng đầu lên khỏi iPad phác thảo kế hoạch, lúc này mới thấy Lộ Dương đang giao tiếp với Nga Tử đang ngồi trên ghế dài trẻ em!
Nga Tử: Ôm nắm đấm lắc lắc.
Lộ Dương: Ôm nắm đấm nở nụ cười.
Nga Tử: Lộ ra ba cái răng, vẫy vẫy tay.
Lộ Dương: Bắt được rồi.
“Cuối năm rồi, để nói sau đi được không? Em muốn chơi với Phạn Phạn, có mua nhiều đồ chơi cho nhóc con lắm.” Lộ Dương đã nói nhiều hơn trước đây.
Sự nghiệp cường nhân – Tề Trừng Trừng bắt đầu chưa tới mười phút đã ngã xuống trong tay Nga Tử.
“Được rồi.”
Vì vậy Lộ Dương ôm Phạn Phạn, Tề Trừng ôm rổ trái cây đến phòng chơi.

Phạn Phạn vừa nhìn thấy phòng chơi là lập tức cao hứng vung cánh tay, biến thành một chú ngỗng lớn!
Đây là chỗ chơi ~
Mỗi khi rảnh rỗi, Bạch Tông Ân và Tề Trừng sẽ đến đây chơi với Phạn Phạn, dì Trịnh chú Quyền cũng tới, vậy nên Phạn Phạn biết được, tới đây thì cả nhà sẽ chơi với nhóc, sẽ khen nhóc, vui lắm luôn.

“Em ném thằng nhỏ lên đệm bò đi.” Tề Trừng Trừng ôm rổ trái cây nói như vậy đấy.
Lộ Dương:???
Sau đó lại đối mặt với Phạn Phạn trong lồng ngực, thấy Phạn Phạn cao hứng vung cánh tay, vươn người ra phía trước, vô cùng ngóng trông được thả xuống đệm bò, nhưng bởi vì chú Lộ Dương đang ôm nhóc nên nhóc không thể xuống chơi được, thế là giương mắt nhìn chú, bi bô a a, vừa kêu vừa ưỡn mình xông lên.

Ý nói chú đặt Phạn Phạn xuống đi ạ, đây là địa bàn của Phạn Phạn đó.
“Cho em xem Phạn Phạn nhà chúng ta biểu diễn rùa thừa tước cho chú Lộ Dương này.” Người ba không đáng tin cậy lại bắt đầu cho mọi người xem tuyệt kỹ của Nga Tử.

Lộ Dương vừa mới đặt Phạn Phạn xuống đệm bò là nhóc con giống như nghe hiểu lời ba nói, lập tức xoay người nằm úp sấp, tay chân đầy thịt vung vẩy.

“Có phải giống lắm không ha ha ha ha.” Tề Trừng Trừng cũng nằm xuống, đối diện lại với Nga Tử, thuận tiện cầm một quả dâu tây gặm gặm, ăn xong thì lật mình lại.
Phạn Phạn học theo ba, cố gắng lật lại.
Boy cool ngầu Lộ Dương xem xong một màn cha con biểu diễn này, biểu tình hết sức phức tạp, sau đó vỗ tay cổ vũ.
“Phạn Phạn lật giỏi quá!”
Cho nên cha con bình thường ở chung là như thế này sao?
Giây phút này, trong lòng Lộ Dương cảm thấy có chút vui mừng, may mắn may mắn…!
“Em cũng nằm đi, thằng bé muốn xem em lật đó, lát nữa sẽ lăn đến bên cạnh em cho coi.” Tề Trừng vừa giảng kỹ năng chơi cho Tiểu Lộ nghe, vừa trêu Nga Tử nhà mình: “Ông chủ Phạn, ngài thấy vị trí này được chưa ạ?”
Phạn Phạn a a một tiếng, vẫy vẫy cánh tay lật tiếp.
“Rất tốt, ông chủ Phạn của chúng ta rất hài lòng.”
Tề Trừng nằm gặm dâu tây, được một lát Nga Tử lại lật tới bên cạnh cậu, đạp đạp cái chân mang vớ len vào người cậu, Tề Trừng lập tức bắt lấy: “Bắt được quả dâu tây này rồi, ba phải ăn một ngụm luôn mới được ~”
Phạn Phạn cười khanh khách, tay còn tự sờ lá cây của mình
Đôi vớ này được dì Trịnh đan bằng len, vớ tết nên mang một màu đỏ rực rỡ, bà còn dùng mấy sợi len xanh lá cây đan thành hai chiếc lá con con ở cổ chân.

Phạn Phạn mang vớ nhỏ, đôi vớ bao lấy hai chân mập mạp, hai cái lá con con lắc lư.

Mỗi khi Tề Trừng không có gì làm là lại thích nhéo nhéo nút buột hạt đậu trên áo, ngắt ngắt lá non trên vớ của nhóc.

Tề Trừng ỷ vào việc Nga Tử nghe không hiểu, quay sang ha ha nói với Lộ Dương: “Em nhìn kìa, hai chân béo ị như thế, tự túm lấy lá cây là đầu sẽ ngẩng lên vậy đó.”
Lúc này Phạn Phạn đang giương cao hai chân, tay nhỏ không ngừng sờ lá cây của mình, lộ ra ba cái răng cười với ba nhỏ.

Nhóc cho rằng ba đang khen mình.

“Nga Tử giỏi quá!”
Lộ Dương:…
Là chơi kiểu này à? Y thất bại thật.
Lộ Dương mua trống bỏi, mua gấu bông, đều là đồ chơi mà trẻ sơ sinh có thể gặm.

Cuối cùng lại chơi trò chơi ấu trĩ cùng với hai ba con, vốn dĩ còn cảm thấy hai người thật là ngốc, nhưng sau một lát, kẻ ngốc lại là chính y.

Nhưng mà…!cũng không tệ lắm nhỉ.
Lộ Dương nghĩ rồi xoay tay xoay chân, sau đó cũng lăn qua lăn lại, sống lưng thấy thật thoải mái.
Cơm tất niên tối đó, chú Quyền bận rộn chuẩn bị cả buổi, món nóng món nguội gì cũng có đủ.

Phạn Phạn nằm trên xe đẩy, trước mặt có một chén cà rốt nghiền, Bạch Tông Ân đang đút cho nhóc ăn, Phạn Phạn bẹp bẹp miệng, ăn đến cả miệng đỏ đỏ hồng hồng.

“Chúc mừng năm mới.”
Tề Trừng rất vui vẻ, giơ ly Lộ Lộ của mình lên, hô to: “Chúc mọi người một năm mới bình an, thuận lợi phát tài!”
Phạn Phạn muốn nói chuyện với ba nhỏ, vừa mới a a há miệng thì đã bị ba lớn đút cho một muỗng cà rốt nghiền.

Nhoàm ~
Chú Quyền phát lì xì cho đám nhỏ.
Lộ Dương cũng được một bao, vốn dĩ y không nên nhận, nhưng lại lưu luyến chút ấm áp này, giống như y cũng có gia đình, cũng có phụ huynh vậy, ngày lễ năm mới được người lớn trong nhà lì xì chúc phúc, lấy lộc đầu năm.

“Còn có Phạn Phạn của chúng ta nữa, ông nội Chu chúc cho Phạn Phạn nhà ta khỏe mạnh thông minh lanh lợi nhé.”
Phạn Phạn vẫy vẫy cánh tay vỗ vào túi của mình, a a!
“Ha ha ha, Phạn Phạn của chúng ta thông minh quá đi, để ông nội Chu bỏ vào túi cho con.” Chú Quyền khen!
____
Juu: Dìa dia, chúc mọi người năm mới zui zẻ nha!!!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN