Ông Xã Háo Sắc - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Ông Xã Háo Sắc


Chương 6


Cô khẽ cắn môi, nhìn anh như vậy, làm sao cô còn có thể mở miệng trách cứ đây?

Kỷ Trừng Thần tức giận bước vào phòng lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người anh, anh mở mắt nhìn cô, lại bị cô hung hăng trừng mắt: “Đắp chăn lại, em đi nấu đồ ăn cho anh, ăn xong thì phải uống thuốc rồi nghỉ ngơi, không được làm việc nữa.”

Mặc dù đã từng nghe Kỷ Thanh Lam nhắc tới, nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không thể nào tin nổi, trên thế giới này thật sự có người không để ý tới sức khỏe của mình, liều mạng vì công việc như vậy.

“Thì ra, cũng có lúc em sẽ hung dữ như vậy.” Đường Huân cảm thấy có chút khó tin, bề ngoài trông cô dịu dàng yếu đuối, không nghĩ tới lúc cô tức giận lại hung dữ thế này.

Cô đỏ mặt: “Em vốn luôn hung dữ như vậy đấy!” Kỷ Trừng Thần mạnh miệng nói, không muốn để anh biết cô tức giận vì anh không chịu chăm sóc thân thể của mình.

Nhưng Đường Huân là ai, anh đã có thể dễ dàng đoán ra nguyên nhân khiến cô tức giận, thế nên khóe môi không nhịn được mà lộ ra ý cười, nụ cười đó khiến cô cảm thấy lóa mắt.

Trái tim lại đập loạn nhịp rồi, cô gần như là chạy trối chết vào trong phòng bếp.

Bởi vì anh không thường xuyên nấu ăn ở nhà, vậy nên trong nhà không có nhiều nguyên liệu lắm. Kỷ Trừng Thần vất vả lắm mới nấu được một nồi cháo nhỏ.

Bưng thức ăn ra ngoài, trông thấy Đường Huân vẫn ngồi trước ghế sofa, nhưng tài liệu và laptop đều đã được xếp lại.

“Để đó em dọn dẹp cho.” Cô nhíu mày, đặt tô cháo xuống bàn: “Trong nhà anh chả còn cái gì nên em chỉ có thể nấu cháo trứng thôi, anh mau ăn đi rồi nghỉ ngơi.”

“Em cũng ăn chung đi!”

“Không cần, em không đói, anh mau ăn đi!” Cô thúc giục.

Có thể vì thật sự mệt mỏi, nên sau khi ăn hết tô cháo nhỏ và uống thuốc xong, vừa đặt lưng xuống giường thì anh đã ngủ thiếp đi rồi.

Kỷ Trừng Thần ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ lên trán anh, mặc dù đã uống thuốc nhưng cũng không có tác dụng nhanh như vậy, trán anh vẫn còn rất nóng, cô chạy vào phòng tắm lấy nước rồi lại chạy ra phòng bếp lấy đá, giúp anh giải nhiệt.

Đắp lên trán anh một lần, đến khi khăn nóng thì cô lại ngâm vào trong nước lạnh, sau đó vắt nước rồi lại cẩn thận đắp lại lên trán anh, trong lúc đó lại đút cho anh uống thuốc, đến khi nhiệt độ trên trán anh không còn nóng đến dọa người nữa, lúc cô giật mình tỉnh dậy thì đã là nửa đêm.

Bây giờ mà trở về thì cũng quá muộn, chưa chắc đã gọi được taxi, hơn nữa. . . Kỷ Trừng Thần liếc nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say trên giường, cô không yên tâm khi để anh ở nhà một mình, vì vậy cô quyết định ở lại chăm sóc anh, mệt mỏi thì ra sofa bên ngoài phòng khách nằm nghỉ một chút.

***

Kỷ Trừng Thần không biết mình đã ngủ lúc nào, nhưng đây không phải là vấn đề, vấn đề là, khi cô mở mắt ra thì không phải là đang nằm trên ghế sofa mà là đang nằm trên giường, bên cạnh Đường Huân, hai người đắp cùng một cái chăn, gối cùng một cái gối.

Hơi nóng đáng sợ phả vào người cô, cô còn tưởng rằng mình bị thiêu cháy nên tỉnh giấc.

Cô kinh hoảng một lúc lâu rồi lại thẫn thờ, cô không nhớ là sau khi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì mình lại tự động mò lên chiếc giường ấm áp này của anh, thế nhưng, khi tầm mắt của cô chạm phải ánh mắt đen láy vô cùng tỉnh táo kia thì cả người cô ngay lập tức liền… hóa đá.

“Chào buổi sáng!” Đôi mắt của Đường Huân cong lên, anh mỉm cười, khàn khàn nói câu chào buổi sáng, hoàn toàn tỉnh táo, không có vẻ gì là mới ngủ dậy cả.

Cô xấu hổ không nói được tiếng nào.

Dáng vẻ xấu hổ lúng túng của cô so với dáng vẻ tức giận hung dữ với anh ngày hôm qua đúng là khác nhau một trời một vực, nhưng lại không khỏi khiến anh mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Anh… anh cảm thấy trong người thế nào?” Qua một lúc lâu, sự lo lắng cho thân thể của anh đã chiến thắng sự ngại ngùng, cô nhẹ giọng hỏi, cố nén cơn kích động muốn nhảy ngay xuống giường.

Trời ạ, bọn họ mới quen nhau chưa được bao lâu, vậy mà đã chung giường chung gối, tốc độ cũng quá nhanh rồi, trái tim cô không đủ lớn để thừa nhận sự thật này.

“Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn em!”

Anh trả lời xong thì cô lại lâm vào tình cảnh lúng túng, không biết phải nói gì.

“Em… em đã chuẩn bị bữa sáng.” Không ổn rồi, cô xấu hổ muốn bỏ trốn ngay lập tức, không cách nào tiếp tục ở trên giường với anh nữa.

Vừa định rời giường, eo của cô lại bị cánh tay anh ôm chặt, trong nháy mắt không thể cử động, cô vừa xấu hổ vừa muốn giãy giụa, thế nhưng, cô lập tức ý thức được, nếu như cô giãy giụa thì cũng đồng nghĩa với việc cọ xát vào thân thể của anh, Kỷ Trừng Thần lại lập tức hóa đá một lần nữa.

“Anh không đói bụng, em nằm với anh thêm chút đi!” Anh siết chặt cánh tay, đem cô ôm vào trong ngực mình.

Mới sáng sớm mở mắt ra đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, đẹp đến nỗi anh còn cho rằng mình đang ở trong giấc mộng.

Từ khi có trí nhớ đến giờ, mỗi lần bị bệnh thì cũng chỉ có người giúp việc chăm sóc cho anh, nhưng chăm sóc chẳng qua cũng chỉ vì nghĩa vụ phải làm, chưa một ai cho anh cảm giác ấm áp, chưa một ai thật lòng quan tâm đến anh.

Cô là người đầu tiên, cho nên khi trông thấy cô nằm ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách thì một loại cảm giác xúc động dâng tràn trong tim anh, khiến anh không nhịn được mà ôm cô lên giường của mình, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô.

Tiếng tim đập thình thịch quanh quẩn bên tai, Kỷ Trừng Thần không biết anh có nghe được hay không, nhưng cô hy vọng là anh không nghe được, như vậy mới khiến cô không cảm thấy bối rối.

“Em có hay bị bệnh không?” Đường Huân đột nhiên hỏi.

Mà Kỷ Trừng Thần lại không suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, cô lập tức lắc đầu.

Không phải là cô khoe khoang, nhưng từ nhỏ đến lớn cô rất ít khi bị bệnh, cho dù mọi người xung quanh bị bệnh thì cô vẫn có thể vui vẻ chạy tới chạy lui, khiến bọn họ hâm mộ không thôi.

Hơi thở nóng rực, đôi môi anh bất thình lình chạm vào môi cô, Kỷ Trừng Thần mở to hai mắt, ngây ngốc giật mình nhìn chằm chằm khuôn mặt anh đang gần trong gang tấc.

Trong mắt Đường Huân tràn đầy vui vẻ, phản ứng không lưu loát của cô khiến anh cảm thấy vừa yêu vừa thương, anh ngừng lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Em chưa từng hôn ai sao?”

Anh cố ý hỏi, cố ý muốn nhìn thấy dáng vẻ vừa xấu hổ vừa đáng yêu của cô.

Nhưng, sau khi thấy cô lắc đầu thì lửa giận lại xông lên tới đỉnh đầu.

Trước anh đã từng có người được nếm trải sự ngọt ngào của cô, được nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng, dáng vẻ lúng túng của cô rồi.

Đôi môi anh lại một lần nữa đặt lên môi cô, nhưng lần này không còn dịu dàng như trước, mà là nụ hôn kịch liệt, nụ hôn nóng bỏng đủ để bùng lên ngọn lửa thiêu đốt cả một cánh rừng, lưỡi của anh chủ động trượt vào, cạy mở hàm răng của cô, dây dưa thật chặt với chiếc lưỡi thơm tho lại có chút luống cuống của cô.

Trừ môi lưỡi đang chạm vào nhau thì Kỷ Trừng Thần không còn biết thứ gì khác nữa.

Nụ hôn của anh, rất mãnh liệt, thậm chí còn làm cô thấy đau, cánh tay của anh, vô cùng mạnh mẽ, giống như muốn đem cô khảm sâu vào trong xương tủy, nhưng cô lại không hề cảm thấy chán ghét, không giống như nam sinh lừa gạt cô lúc trước, mỗi lần anh ta hôn cô thì cô lại theo bản năng muốn né tránh, cảm thấy ghê tởm.

Không giống với nụ hôn của Đường Huân, chẳng những khiến cho cô không muốn rời xa, không hề có chút ghê tởm, ngược lại, tay của cô vô cùng tự nhiên mà quàng lên cổ anh, nhút nhát đáp lại nụ hôn của anh.

Tim đập rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô có cảm tưởng một giây sau nó sẽ vọt ra khỏi cổ họng, thế nhưng, nụ hôn của anh chẳng những càng lúc càng thêm nóng bỏng, mà thậm chí ngay cả bàn tay kia cũng chậm rãi trượt lên trước ngực mềm mại của cô.

Thân thể trở nên căng thẳng, ái dịch nóng bỏng cứ thế tiết ra, cô khó nhịn nức nở thành tiếng, bị bàn tay to lớn đụng chạm khiến cô sợ hãi đến thất thần, mờ mịt đến không thể nghĩ được gì.

Cho đến khi thân thể cảm thấy lạnh lẽo, cô mới hồi phục tinh thần, lại thấy anh đang cầm khăn ướt, giúp cô lau người, cô vừa thẹn thùng vừa lật người lại, úp mặt vào gối.

“Xấu hổ sao?” Đường Huân ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng hỏi, không ngoài dự đoán, cả vành tai cô cũng đỏ lên: “Quay lại nhìn anh, thân thể của em còn có chỗ nào anh chưa chạm vào?”

Lời anh nói quá mức sỗ sàng, hại cô xấu hổ tới mức không dám quay lại nhìn anh, đột nhiên, cô nhớ lại, chỉ có mình cô được hưởng thụ, còn anh lại không được thỏa mãn.

Kỷ Trừng Thần sợ hãi quay lại nhìn lén, quả nhiên, bên dưới bộ đồ ngủ rộng thùng thình lại có một chỗ nhô lên.

“Bé ngoan thì không được nhìn đàn ông như vậy, ngoại trừ anh ra, có biết không?” Đường Huân cười khẽ, giọng nói vẫn còn có chút khàn khàn, ngoại trừ bởi vì bị bệnh thì còn vì ngắm thân thể ngọc ngà thế nhưng lại không được thỏa mãn.

Thấy anh không tiến thêm một bước để thỏa mãn ham muốn của mình, cô hít sâu một hơi: “Anh . . . Anh. . .”

Anh ném khăn ướt xuống, kéo cả người cô ôm vào trong lòng mình, sau đó kéo chăn bông phủ kín hai người.

Cô cảm thấy không mấy thoải mái, muốn tách ra, thế nhưng anh vẫn không buông tay, sau đó lại ghé sát vào tai cô, nói một cách mơ hồ như thể biết rõ cô nghe xong thì sẽ hiểu được, anh nhẹ giọng nói: “Anh. . . anh muốn em.”

Hô hấp nóng bỏng đầy nam tính phả vào tai cô, khiến cô ngồi yên ngay lập tức, hơn nữa, cô lại có thể cảm nhận được bên dưới của anh đang rục rịch. “Nhưng anh sẽ không muốn em trước khi kết hôn.”

Anh tiếp tục nói. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ anh vậy mà lại là kiểu người tuân thủ nguyên tắc không quan hệ tình dục trước hôn nhân.

Anh dùng sức hôn cô một cái như muốn trừng phạt vì cô không tin tưởng mình: “Anh là con riêng, mẹ anh là người thứ ba, sau khi dụ dỗ ba anh thì mang thai anh. Bà ấy vốn nghĩ như vậy thì sẽ có thể ép ba của anh cưới mình, nhưng không ngờ, ba anh chẳng những không ngoan ngoãn nghe theo, mà lại còn cưới một người phụ nữ khác, sau khi mất hết tất cả thì bà ấy ném anh ở trước cửa nhà ông ấy, sau đó cũng biến mất mãi mãi, không bao giờ… xuất hiện trước mặt anh nữa.”

“Về phần ba anh, đối với ông ấy mà nói, thì đứa con trai này có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên ngoại trừ chu cấp nuôi dưỡng anh thì hầu như là chưa từng nói chuyện với anh một lần, trong nhà, anh hoàn toàn không có chút địa vị nào, mặc dù anh mang tiếng là thiếu gia, thế nhưng rất nhiều người giúp việc khinh thường anh, bởi vì anh là con riêng.”

Nghe quá trình trưởng thành của anh, trái tim Kỷ Trừng Thần đột nhiên co thắt lại. Cô cảm thấy đau lòng cho anh là một, nhưng tức giận cha mẹ anh gấp bội phần, trẻ con thì có tội tình gì? Những tội lỗi và sai lầm của người lớn, tại sao lại bắt anh phải gánh chịu?

Khẽ hôn lên trán cô, sau đó anh mới từ từ nói tiếp: “Cho nên anh đã thề, trước khi kết hôn sẽ không chạm vào bất kỳ người con gái nào, tuyệt đối sẽ không để cho người đó có cơ hội mang thai con của anh. Bởi vì anh hiểu, làm con riêng đau khổ biết bao, anh tuyệt đối sẽ không để con mình bước lên vết xe đổ của cha nó, ngày hôm nay anh cho em nợ, một ngày nào đó anh sẽ lấy lại gấp đôi.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, lại phảng phất mang theo một chút ý cười.

Thế mà, Kỷ Trừng Thần vốn đang đau lòng vì anh bây giờ lại ngây người.

Anh nói trước khi kết hôn sẽ không chạm vào bất kỳ người con gái nào.

Anh nói, chuyện hôm nay, một ngày nào đó anh sẽ đòi lại gấp đôi.

Cô kinh ngạc nhìn anh, sau đó, bên tai lại nghe thấy giọng nói anh truyền đến.

….

“Mặc dù anh biết là vẫn còn sớm, biết là chưa đủ sâu sắc, nhưng Trừng Thần, em có thể suy nghĩ một chút về việc kết hôn với anh không?”

Anh ấy, cầu hôn rồi!

Không có hoa tươi, không có ánh nến, không có rượu vang và bữa tối lãnh mạn, mà cô còn đang trần truồng, vậy mà, anh đã cầu hôn rồi.

Kỷ Trừng Thần ngây ngốc thật lâu cũng không có cách nào phục hồi lại tinh thần.

***

“Không, ta không đồng ý!”

Trong phòng khách của nhà họ Kỷ, cha Kỷ đã trên 50 tuổi đang kích động gầm thét, một tay túm lấy cổ áo của Đường Huân, chuẩn bị đem cái tên con trai đang định “nhúng chàm” con gái ông đá ra khỏi cửa.

Cô con gái mà ông đã khổ công nuôi lớn, từ bé đã vô cùng ngoan ngoãn hiếu thuận, làm sao có thể gả nó ra ngoài nhanh như vậy được, cha Kỷ tuyệt đối không đồng ý, thậm chí còn bảo Đường Huân đợi mười tám năm sau rồi hãy quay lại cưới Kỷ Trừng Thần.

“Cha, cha hãy bình tĩnh trước đã, cẩn thận huyết áp.” Kỷ Trừng Thần ôm lấy cha mình từ phía sau, ngăn cản hành động thô bạo của ông.

“Ta phải bình tĩnh như thế nào? Nó muốn cưới con! Nó muốn cưới con đó!” Cha Kỷ rống lên cứ như không phải là Đường Huân muốn kết hôn với con gái ông mà là đang định bán con gái ông vậy.

“Lão già, ngồi xuống!” Mẹ Kỷ cười đến vô cùng hiền lành, nhẹ nhàng vỗ lên vai chồng mình một cái.

Đường Huân nhìn có chút kinh ngạc, cha Kỷ vốn đang giương nanh múa vuốt giống như kungfu panda vậy mà bây giờ lại vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa tựa như một con mèo nhỏ, thế nhưng ánh mắt hung ác vẫn tiếp tục lăng trì anh.

Đường Huân cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thế nhưng anh lại không thể không thừa nhận, nếu như hôm nay đổi lại là con gái mình thì anh cũng sẽ có những hành động hù dọa bạn trai của nó như vậy.

“Cậu Đường, mời ngồi, lão già nhà ta, cả đời chỉ có hai cô con gái, cho nên đều cưng chiều con gái đến vô phép vô thiên, cậu đừng trách ông ấy.” Mẹ Kỷ cười khanh khách chào hỏi anh, tiện tay rót cho anh một tách trà.

“Không sao đâu ạ!” Đường Huân nắm tay Kỷ Trừng Thần, cùng nhau ngồi xuống đối diện cha mẹ Kỷ.

“Cháu hy vọng hai bác có thể đem Kỷ Trừng Thần gả cho cháu.” Anh tuyệt đối không muốn lãng phí thêm thời gian, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

Sau khi thấy Kỷ Trừng Thần gật đầu thì anh gần như là muốn chạy bay đến nhà cô, xin phép cha mẹ cô để cô gả cho anh ngay lập tức, thế nhưng, bởi vì da mặt cô quá mỏng, đành phải kéo dài thêm một tháng nữa, nên bây giờ anh mới có thể tới nhà cô.

Kể từ sau lần chung giường chung gối kia, thì cái mong muốn mỗi lần vừa mở mắt sẽ được nhìn thấy cô của anh càng lúc càng trở nên rạo rực, thậm chí anh chỉ muốn mỗi đêm đều gạt cô đến nhà mình, sau đó giữ cô lại qua đêm để thỏa mãn khao khát của bản thân.

Mặc dù gặp cô thì cũng đã thỏa mãn cái mong muốn mở mắt ra sẽ được trông thấy cô rồi, nhưng mà thế này cũng là một thử thách lớn đối với sự kềm chế của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN