Ông Xã Háo Sắc - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
213


Ông Xã Háo Sắc


Chương 8


Cô nhíu mày: “Chuyện này đã qua lâu rồi, tôi không còn để bụng nữa, nhưng mà, chúng ta cũng không thể quay lại, hơn nữa, bây giờ tôi đã có chồng sắp cưới, anh ấy đối với tôi rất tốt, mấy tháng nữa chúng tôi sẽ kết hôn, xin anh đừng nói cái gì mà bắt đầu lại nữa có được không?”

“Trừng Thần, em đừng gạt anh được không?”

Cô trợn to mắt, khó tin hỏi: “Tại sao tôi lại phải gạt anh?”

“Được rồi, cứ cho là em có chồng sắp cưới đi, chẳng lẽ anh so với chồng sắp cưới của em kém hơn sao? Bây giờ anh đang làm quản lý cho một công ty đa quốc gia, không bao lâu nữa anh sẽ được thăng lên làm nhân viên phụ trách, tiền đồ rộng mở, ở bên cạnh anh, em tuyệt đối sẽ không phải chịu khổ.”

Kỷ Trừng Thần càng nhíu mày chặt hơn, căn bản là không muốn nói gì với anh ta nữa, cô không thể làm gì khác hơn là vội vàng đuổi anh ta đi: “Ngài Lâm, bó hoa này tổng cộng 450 đồng.”

Lại không ngờ, anh ta vẫn không chịu đi.

“Không, Trừng Thần, tốt nhất là em nên suy nghĩ một chút, anh thật sự không thua kém chồng sắp cưới của em đâu.”

Kỷ Trừng Thần hoàn toàn không muốn suy nghĩ, anh ta làm sao có thể không kém hơn Đường Huân? Đối với cô, một đầu ngón tay của Đường Huân cũng tốt hơn anh ta nhiều.

“Chị Kỷ, sao vậy?” Tiểu Khải mang hoa bách hợp ra, vừa thấy cô đứng cách xa Lâm Chấn Thanh, nhíu chặt mày, vẻ mặt giống như sắp không chịu nổi nữa, cậu thông minh như vậy, ngay lập tức đã đoán được nguyên nhân.

“Chị Kỷ, để em đá anh ta ra ngoài!”

“Đợi chút, Tiểu Khải, tôi không sao!” Sau khi trấn an cơn tức giận của Tiểu Khải, cô quay sang nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Lâm Chấn Thanh: “Ngài Lâm, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu anh còn muốn lấy bó hoa này thì xin hãy thanh toán tiền, nếu không cần thì xin hãy đi đi, chúng tôi còn phải buôn bán.”

“Được rồi, mau trả tiền rồi cút ra ngoài đi, đừng cản trở việc buôn bán của chúng tôi.” Tiểu Khải tức giận muốn xông tới đá cái tên đàn ông này ra khỏi cửa.

Mỗi một lần cậu có chuyện, từ chuyện người cha không ra gì, suốt ngày thiếu tiền cờ bạc, cho tới chuyện mẹ cậu bị bệnh phải nhập viện, đều là Đường Huân giúp cậu giải quyết, hơn nữa lại còn sợ cậu tự ái cho nên đã giới thiệu cậu đến làm việc ở tiệm hoa này, giúp cậu kiếm thêm phí sinh

hoạt, nói gì thì cậu cũng sẽ quan tâm thật tốt đến Kỷ Trừng Thần, coi như là báo đáp sự giúp đỡ của Đường Hân từ trước đến giờ.

“Trừng Thần, anh thật sự hối hận vì lúc đầu đã chia tay với em, làm em bị tổn thương, bây giờ anh thật sự hối hận rồi, em hãy cho anh một cơ hội đi! Chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc, sinh thêm vài đứa con, vậy nên, chúng ta quay lại! Em đừng ở bên cạnh chồng sắp cưới nữa.”

Lâm Chấn Thanh thâm tình chăm chú nhìn cô, thế nhưng dáng vẻ thâm tình này lại khiến Tiểu Khải ruột gan lồng lộn.

Chỉ cần nghe vài ba câu thì Tiểu Khải đã biết nguyên nhân anh ta xuất hiện ở đây, cộng thêm vẻ mặt không nhịn được củaKỷ Trừng Thần nữa.

Tiểu Khải nhếch môi cười lạnh, lạnh lùng đùa cợt: “Chị Kỷ, có phải tên này bị đụng đầu đến nỗi ngu luôn rồi không? Nếu không thì sao lại nói mấy câu buồn cười như vậy?”

Lâm Chấn Thanh tức đỏ mặt, không cam lòng bị giễu cợt nên đã quên mất phải duy trì hình tượng ‘lịch sự’ của mình, mở miệng mắng to: “Thằng nhãi ranh, nơi này để cho mày chõ mồm vào nói chuyện à?”

“Ngài Lâm, mời ngài nói xin lỗi với Tiểu Khải!” Kỷ Trừng Thần nhíu mày, cảm thấy tức giận đối với những lời anh ta mắng Tiểu Khải.

“Tại sao anh phải xin lỗi thằng nhãi ranh này?” Bị kêu tên chỉ trích, Lâm Chấn Thanh không kềm chế được.

“Không cần, lời xin lỗi của anh, thiếu gia tôi đây không nhận nổi, bây giờ anh muốn tự mình cút ra ngoài hay là để cho tôi ném anh ra ngoài?” Tiểu Khải lạnh lùng nói.

“Mày!”

“Tôi cho anh ba giây. Một, hai…”. Chữ ba còn chưa ra khỏi miệng, khóe mắt Tiểu Khải đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Anh Đường! Có người muốn đùa giỡn chị Kỷ!” Tiểu Khải kêu to, chỉ sợ đối phương sẽ không nghe được.

Kỷ Trừng Thần cũng nhìn thấy bóng dáng này, cô lập tức không hề nghĩ ngợi mà vọt lên phía trước, nhào vào lòng người đàn ông vừa mới bước vào cửa.

Ánh mắt Đường Huân rơi vào trên người gã đàn ông mà anh không hề quen biết: “Xin hỏi, anh tìm vợ sắp cưới của tôi có chuyện gì không?” Giọng nói của anh vừa lịch sự lại vừa rét lạnh, khiến cho toàn thân Lâm Chấn Thanh không rét mà run.

“Tôi…”

“Nếu không có chuyện gì, xin mời trả tiền rồi rời đi, tôi nghĩ, tiệm hoa này cũng không có gì hấp dẫn để anh ghé lại một lần nữa.”

Lâm Chấn Thanh lo lắng thở mạnh, vạn vạn lần không ngờ tới lai lịch chồng sắp cưới của Kỷ Trừng Thần lại lớn như vậy, anh ta cũng là thương nhân, đương nhiên biết rõ Đường Huân.

Vội vã lấy tiền từ trong ví rồi để lên bàn, sau đó vội vã cầm hoa rời đi.

“Thật tốt quá! Anh Đường, may là anh đến, nếu không cái tên đáng ghét đó chẳng biết bao giờ mới chịu rời đi!” Tiểu Khải mừng rỡ cười to, mức độ sùng bái Đường Huân lại càng tăng thêm một bậc.

“Tiểu Khải, phiền cậu dọn dẹp hôm nay được không? Dọn dẹp xong thì trở về đi, chiều nay chúng tôi không quay lại đây nữa.” Cảm thấy cô gái nhỏ trong ngực mình muốn lui ra, Đường Huân lại trực tiếp ôm cô vào trong ngực, sau đó dặn dò Tiểu Khải.

“Được, không thành vấn đề, nhưng mà, anh chị định đi đâu à?” Tiểu Khải gãi gãi đầu, bối rối hỏi.

“Chiều nay chúng tôi đi đăng ký kết hôn.”

***

“A, từ từ… chờ một chút!” Thân thể mềm mại bị ném lên giường, mà thân hình cao lớn không nói hai lời đã đè xuống.

“Không!” Anh lạnh lùng phun ra một chữ, cắt đứt lời cô.

“Đường Huân, anh…” Đôi môi đỏ mọng còn đang muốn nói chuyện, lại bị anh dùng môi mình che phủ.

Người đàn ông lúc nào cũng dịu dàng đối với cô, vậy mà bây giờ lại thô lỗ như vậy, nguyên nhân chỉ có một, anh, ăn, dấm, rồi!

Xế chiều ngày hôm nay, Kỷ Trừng Thần bị Đường Huân vội vã kéo đến cục dân chính ghi danh làm thủ tục, trên đường đi, anh còn điện thoại cho cha mẹ Kỷ, nói bọn họ chạy tới.

Sau khi cha mẹ Kỷ mờ mịt chạy tới thì lập tức hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô làm sao mà biết đã xảy ra chuyện gì, dọc đường đi, khuôn mặt anh u ám, chẳng nói nửa câu.

Hơn nữa, rõ ràng là anh đã đáp ứng với cô chuyện đính hôn nửa năm, ai ngờ còn chưa được ba tháng mà anh đã áp giải cô… thật sự là áp giải cô, bởi vì từ đầu đến cuối anh cũng không buông tay cô ra mà đi thẳng đến cục dân chính để đăng kí kết hôn.

Cuối cùng, cha mẹ Kỷ lấy thân phận trưởng bối, bắt anh phải nói, anh mới kể những chuyện phiền phức khi Lâm Chấn Thanh tới tìm cô, lúc kể, anh không hề để lộ ra một chút cảm xúc của mình, thế nhưng cha mẹ Kỷ dù sao cũng đã từng có kinh nghiệm, lập tức đoán được nguyên nhân khác thường của anh.

Sau đó, bởi vì không có sự bảo vệ của cha mẹ Kỷ nên Kỷ Trừng Thần hoàn toàn không thể phản đối mà phải ký tên, đóng dấu, lúc rời đi còn cầm theo một tờ giấy màu đỏ cùng một thân phận mới, bà Đường, vợ của Đường Huân.

Sau khi đăng ký xong, cha mẹ Kỷ, Kỷ Thanh Lam và Lam Lam cùng nhau đi ăn mừng, một chút day dứt vì con gái đã gả đi cũng không có, khiến Kỷ Trừng Thần cho là mình đã bị hắt hủi, cha mẹ cô đã sớm muốn gả cô ra ngoài lâu rồi.

Tiếp đó, vừa về đến nhà, cô lại lập tức bị người ta giải quyết.

“Đừng. . . đừng như vậy. . .” Kỷ Trừng Thần vẫn đang cố gắng vùng vẫy giãy chết, anh đã đói khát bao lâu rồi, cho dù cô không hiểu biết nhiều về vấn đề tình dục, thế nhưng cô cũng hiểu rõ, hôm nay, mình khó có khả năng thoát được rồi, cho nên có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài thêm bấy lâu.

“Để cho em đi tắm trước đã, cả ngày hôm nay ở ngoài đường rồi.”

Nghe vậy, anh mới chịu ngừng tay, rồi lại bế xốc cô lên, chuẩn bị một màn tắm uyên ương nóng bỏng.

Thật sự là anh đã nhịn quá lâu, cho nên hôm nay cũng không có ý định để cho cô nghỉ ngơi.

Anh vẫn không cho là mình thích ăn dấm, là một người đàn ông hay ghen, thế nhưng, ngày hôm nay, khi biết có người đang tơ tưởng đến cô thì anh chỉ có cảm giác toàn bộ lý trí của mình bị bổ làm đôi, trong đầu chỉ còn suy nghĩ muốn đem cô danh chính ngôn thuận trở thành bà Đường, chẳng những có thể để cô hoàn toàn thuộc về anh, càng có thể chặt đứt ý niệm của những tên đàn ông khác.

“Đừng đừng đừng. . .” Vào trong phòng tắm thì cô lại lên tiếng ngăn cản: “Em tự tắm được rồi, xin anh đấy!” Cô đáng thương khẩn cầu.

“Trên người em còn có chỗ nào mà anh chưa từng nhìn thấy, chưa từng hôn qua?” Anh thấp giọng hỏi, lại cảm giác tay cô như đang sốt cao, cả người đỏ bừng.

“Đường Huân!” Cuối cùng, cô thẹn quá hóa giận mà khẽ gầm lên.

Nhìn cô một lúc lâu, Đường Huân mới lui ra, để cô tự tắm một mình, dù sao, đêm còn dài, cô sẽ chạy không thoát, quyết định suy nghĩ coi sẽ dày vò cô thế nào, anh đi đến một phòng tắm khác để tắm rửa, sau đó trở lại trong phòng để đợi cô.

Kỷ Trừng Thần cầm món quà Kỷ Thanh Lam đưa cho mình, sau đó chạy vào phòng tắm, cô cố gắng kéo dài thời gian lâu nhất, bình thường cô chỉ tắm mười lăm phút, hôm nay kéo dài nửa tiếng đồng hồ đã là cực hạn của cô rồi.

“Con dâu xấu xí cuối cùng

cũng phải gặp cha mẹ chồng, dù sao thì anh ấy cũng đã thấy nhiều lần rồi, không quan trọng nữa.” Sau khi tắm xong, cô đứng trước gương tự cổ vũ mình, sau đó mở hộp quà của Kỷ Thanh Lam, lấy ra một bộ đồ ngủ chất liệu tốt nhất.

Ngay lập tức, trái tim cô suýt chút nữa thì ngừng đập, bởi vì bộ đồ ngủ trong hộp chính là một cái yếm mỏng màu xanh, cái yếm mỏng này mặc vào chỉ để che đi những vị trí quan trọng, còn những nơi khác so với trần như nhộng thì chẳng có gì khác biệt, thật sự vô cùng hấp dẫn.

Nếu như chỉ đi là ngủ bình thường thì cô còn chút dũng khí để mặc bộ đồ này ra khỏi phòng tắm để thay lại bộ đồ ngủ “bình thường” khác, nhưng vấn đề là, anh đang rất có tinh thần, hơn nữa lại còn đang rất “đói bụng” nha.

Cô vội vàng tìm trong phòng tắm xem có gì có thể mặc thay thế bộ đồ ngủ này không, nhưng ngoại trừ vài chiếc khăn tắm nhỏ thì cũng chẳng còn gì cả, chỉ còn mỗi bộ “đồ ngủ” ở trong hộp.

Nếu như cô không mặc, vậy thì cũng chỉ có thể trần truồng đi ra ngoài.

“Trừng Thần, em tắm xong chưa?” Lúc cô đang ở tình thế khó xử không biết phải mặc gì ra khỏi phòng tắm thì bên ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của anh.

“Chờ… chờ một chút, em sắp xong rồi.” Trong giọng nói có chút run rẩy, cô bắt đầu hận chị gái mình.

Vốn cùng một cha mẹ sinh ra, sao chị ấy lại âm mưu hãm hại cô? Chả trách lúc Kỷ Thanh Lam đưa cho cô thì trên mặt lại cười mập mờ đến vậy, thì ra là bởi vì mức độ sexy của cái yếm này!

Trần truồng hay là mặc bộ “đồ ngủ” này? Cô bất đắc dĩ đeo cái yếm lên, cột dây trên cổ và sau lưng, rồi lại cột hai dây cố định ở hai bên quần lót nhỏ, ngước mắt nhìn mình trong gương, cô dường như trở thành một món quà tân hôn ngọt ngào nhất, đang chờ anh tới để khám phá.

“Trừng Thần?” Chờ quá lâu, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của anh, lúc này lại có thêm một chút lo lắng.

“Em… Em không sao!” Đáp lại anh một tiếng, cô hít sâu một hơi, sau đó nhất cổ tác khí (*) mở cửa, tiêu sái rời khỏi phòng tắm.

(*) Thành ngữ “nhất cổ tác khí” dùng để chỉ làm việc gì cũng nên hăng hái tiến lên, nhân lúc hăng say nhất thì làm một mạch cho xong.

Đường Huân đứng ngoài phòng tắm đợi cô một lúc lâu, giờ phút này lại nhìn chằm chằm toàn thân cô ăn mặc mát mẻ, giọng nói cũng có chút hưng phấn.

“Đây là ‘món quà’ mà chị đưa cho em?” Giọng anh khàn khàn.

“Đúng… đúng vậy!” Cảm giác ánh mắt của anh trở nên sâu hơn, cô không nhịn được mà muốn đưa tay che lại, ngăn cản ánh mắt quá mức sỗ sàng này.

“Khó coi lắm sao? Em lập tức đi thay ngay đây!” Cô cười yếu ớt một tiếng rồi xoay người, định đi thay cái bộ “quần áo” này ra.

Nhưng anh lại tóm lấy cổ tay cô, không để cho cô chạy thoát.

“Anh…” Kỷ Trừng Thần trợn tròn mắt, không hề chớp mắt nhìn anh.

Kéo cô đến gần mình, để cho cô dán chặt lên người mình, Đường Huân ghé sát vào tai cô, cất lên giọng nói khàn đặc: “Không, không cần thay nữa, bây giờ trông em thật hấp dẫn đến mức anh muốn biến thành dã thú, đè em xuống giường để yêu em, hôn em, vuốt ve em thật nhiều!”

Máu nóng trong nháy mắt vọt lên, bị anh nói trắng trợn ra như vậy, cộng thêm phái nam cứng rắn đang nhô lên, dán sát vào bụng mình, khiến toàn thân cô như bốc cháy.

“Anh… có cần đi tắm trước hay không?” Cô lắp bắp hỏi, muốn cố gắng kéo dài thời gian thân mật này.

“Anh đã tắm rồi, lúc em còn đang trốn ở trong phòng tắm không dám đi ra kìa.” Tựa như đã nhìn thấu mánh khóe của cô, anh đột nhiên ôm ngang cô lên, không cho phép cô trốn tránh nữa mà đi thẳng vào giường lớn, nơi nào đó giữa hai chân trướng đau khiến động tác của anh có chút chậm lại.

“Em không có trốn…” Cô thấp giọng phản bác, nhưng khi lưng chạm xuống giường lớn mềm mại thì giọng nói liền ngưng bặt.

Đặt cô nằm xuống giường, thân thể to lớn của anh lập tức đè lên trên người cô: “Đừng sợ, anh sẽ không làm đau em!” Anh khẽ nói, bàn tay lại vuốt ve sau lưng cô, muốn để cô thả lỏng.

Mặc dù lý trí của anh đã cực kỳ nguy cấp, chỉ muốn ngay lập tức đoạt lấy sự ngọt ngào chết người của cô, nhưng nếu anh vội vàng như vậy thì chỉ sợ sẽ dọa đến cô mà thôi.

Bàn tay nhẹ nhàng, chậm chạp lướt trên cơ thể cô, thỉnh thoảng lại vuốt ve xoa nắn trước ngực, thỉnh thoảng lại lướt qua da thịt non mềm trên bụng, khiến cô thở dốc một phen, cảm thấy căng thẳng và sợ hãi khi bàn tay của anh dần dần trượt xuống.

Tiếp đó, bàn tay của anh ngừng ở những nút thắt trên người cô, chỉ vài ba động tác là đã có thể tháo cái yếm xuống, thay vào đó là chiếc lưỡi nóng bóng, lướt dọc trên làn da mịn màng, khiến cơ thể của cô càng lúc càng trở nên nóng rực, không khỏi khó chịu mà vặn vẹo thân mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN