Ông Xã Hợp Đồng - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Ông Xã Hợp Đồng


Chương 5



Vạn Tố Y đi theo dì Tống, trong đầu không biết đã tưởng tượng ra bao nhiêu bộ phim tình yêu đau khổ.

“Thưa cô, đã đến nơi rồi.” Dì Tống bỗng nhiên dừng lại, lễ phép chỉ vào gian phòng trước mặt và nói với Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y lấy lại tinh thần, nhìn theo tay của dì Tống chỉ. Trong gian phòng không gì đặc sắc, tông màu chủ yếu là hồng nhạt, trên giường trải ga màu trắng, nhìn qua không giống nhà mà giống ở khách sạn hơn.

“Cảm ơn dì Tống.” Vạn Tố Y nhìn lướt qua rồi khách sáo nói lời cảm ơn dì Tống.

Dì Tống lập tức xua tay: “Cô là bà chủ, sao có thể nói cảm ơn tôi được. Cô nghỉ ngơi sớm một chút, có gì cần cứ việc gọi tôi.”

Dì Tống nói xong thì không dám ở lại lâu, vội vàng xuống lầu.

Vạn Tố Y liếc nhìn dì Tống và cảm thấy kỳ lạ. Cô đứng ở cửa một lúc mới đi vào trong gian phòng.

Vạn Tố Y vốn đang lo lắng cô và Mạnh Kiều Dịch không quen biết, buổi tối đầu tiên đã phải ở với nhau sẽ rất xấu hổ. Nhưng nghĩ tới cảnh vừa nhìn thấy, nghĩ đến chuyện Mạnh Kiều Dịch sắp xếp cho cô ở chỗ này, không hiểu sao cô lại thấy yên tâm.

Vạn Tố Y khóa cửa phòng và ép mình nhắm mắt lại, tạm thời thôi miên bản thân không nghĩ tới những chuyện khác.

Khi tới một chỗ mới thường rất khó có thể ngủ được, cô nhắm mắt lại, cảm giác giống như đã trở lại nhà họ Lương, trong đầu vang lên tiếng răn dạy của Tào Lan – mẹ Lương Dần.

“Cô làm gì vậy? Ngay cả một cái bóng đèn cũng không biết thay! Không phải cô nói cứ giao hết cả cho cô sao? Bây giờ lại không làm được à?”

“Cô thử xem lại chính mình đi, vừa không có gia đình, mặt mũi cũng không xinh, vì sao A Dần nhà chúng tôi lại cưới cô chứ? Ngay cả đứa trẻ mà cô cũng không chăm sóc tốt được. Sao hả? Tạp Tạp là con gái của A Dần và người phụ nữ khác thì cô không cần chăm sóc sao? Vậy nhà họ Lương chúng tôi cần cô làm gì chứ?”

“Tôi cũng không muốn nói cô, nhưng nếu cô đã gả vào nhà họ Lương chúng tôi thì phải tuân theo quy định của nhà chúng tôi! Tôi đã nhờ đại sư tính qua cho cô, đại sư nói mạng cô không tốt, cô và A Dần tạm thời không thể ở cùng phòng. Cô ở đây ba năm xem có thể hóa giải được không đã.”

“…”

Trong ba năm, Tào Lan không thích cô, còn xem cô như người giúp việc, mà Lương Dần vẫn nhắm mắt bịt tai không quan tâm tới những chuyện này. Cuộc hôn nhân ba năm giữa bọn họ đã kết thúc, nhưng Vạn Tố Y nhắm mắt lại, cuộc sống kia đã biến thành ác mộng quấn lấy cô.

Trong sự mơ màng, Vạn Tố Y nghe thấy giọng nói của Tào Lan không biết đã hành hạ mình bao nhiêu buổi tối, dần chìm vào giấc ngủ.

Mà bên kia, Tôn Ích còn đứng ở trong phòng ngủ của Mạnh Kiều Dịch.

Sau khi Mạnh Kiều Dịch vào phòng ngủ đã bắt đầu bận rộn gọi điện thoại, thậm chí quên mất sự tồn tại của Tôn Ích. Tôn Ích lại không tiện mở miệng cắt ngang.

Sau khi gọi điện thoại xong, Mạnh Kiều Dịch xoay người nhìn thấy Tôn Ích mới cất điện thoại, nói với anh ta: “Tiểu Trường đã tới đây hôm nay sao?”

Nghe Mạnh Kiều Dịch hỏi, anh ta lập tức cung kính trả lời: “Đúng vậy, ngài Tưởng đã qua lúc sáng.”

“Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài trước đi.” Mạnh Kiều Dịch lạnh lùng gật đầu, đầu ngón tay thon dài ấn trên điện thoại di động, căn dặn mà căn bản không nhìn Tôn Ích.

Tôn Ích liếc nhìn Mạnh Kiều Dịch với vẻ kỳ quái, cung kính đi ra ngoài.

“Bắt tôi ở trong phòng lâu như vậy chỉ vì chuyện này sao…” Sau khi Tôn Ích ra ngoài cửa, anh ta không nhịn được xoa cái lưng đau nhức vì đứng lâu.

Tôn Ích chuẩn bị xuống tầng thì sửng sốt nhìn người phụ nữ đang cầm cốc nước trước mắt. Anh ta cẩn thận nhìn, mới phát hiện đó là người phụ nữ được Mạnh Kiều Dịch đưa về, lập tức cung kính chào hỏi: “Thưa cô, muộn thế này rồi cô còn chưa ngủ sao?”

Vạn Tố Y xiết chặt cốc nước trong tay. Cô không ngờ mình gặp ác mộng nên nửa đêm tỉnh lại, ra ngoài phòng lại gặp phải tình cảnh này.

Cô cố nén sự kinh ngạc: “Muộn thế này rồi, không phải ngài Tôn cũng không ngủ được chứ?”

“Cô… cô gọi tôi Tôn Ích là được rồi…” Nghe được Vạn Tố Y gọi mình là ngài, Tôn Ích có phần xấu hổ nhắc nhở.

“Tôi cảm thấy vẫn nên khách sáo một chút thì tốt hơn.” Vạn Tố Y nhìn qua nơi khác, nghĩ đến dáng vẻ xoa lưng của Tôn Ích vừa rồi, cô không thể tự nhiên đối mặt với anh ta được.

Tôn Ích lập tức xua tay nói: “Không, ngài ấy nói cô là bà chủ của nhà này, để bà chủ gọi tôi như vậy, tôi không dám nhận đâu.”

Anh ta vừa giải thích xong thì lập tức nói: “Cô nghỉ ngơi sớm một chút.”

Vạn Tố Y mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì Tôn Ích đã biến mất khỏi tầm mắt.

Thật kỳ lạ, vì sao tất cả mọi người trong nhà này đều sợ nói nhiều với cô?

Vạn Tố Y đứng ở đầu cầu thang không vội đi. Có thể do tiếng cô vừa nói chuyện với Tôn Ích đã quấy nhiễu Mạnh Kiều Dịch, cánh cửa phòng anh được mở ra. Cô quay người lại, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy anh đang đứng ở cửa.

“Anh vẫn…”

“Em…”

Hai người gần như cùng mở miệng nói. Khi ý thức được đối phương có lời muốn nói, bọn họ cùng im lặng. Sau đó hai người nhìn nhau, không nhịn được mỉm cười.

Mạnh Kiều Dịch không ngờ sẽ có ngày có người dám nhìn mình cười, tâm trạng không tệ nên mở cửa phòng ra, hai tay đút túi quần, thản nhiên dựa lưng vào khung cửa và nháy mắt với cô: “Em có muốn vào xem thử không?”

“Được.” Vạn Tố Y gần như theo bản năng, đã mở miệng trả lời.

Nhưng vừa buột miệng nói ra, cô đã mím chặt môi, mặc dù không lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng cô đã hối hận khi nói ra đáp án như vậy. Sao cô lại muốn vào xem phòng ngủ của người ta chứ?

Cô vừa trả lời, Mạnh Kiều Dịch đã nghiêng người đi vào trước, vẻ mặt ngầm có ý trêu cô: “Em vào đi.”

Vạn Tố Y đi tới đặt cái cốc trong tay ở trên chiếc bàn nhỏ bên ngoài. Lúc này, cảm giác căng thẳng đã át đi sự khủng hoảng đánh thức cô khỏi ác mộng vừa rồi. Cô chậm rãi đi vào trong phòng của Mạnh Kiều Dịch, trong mắt lộ rõ sự tò mò, nhưng cố ép mình không nhìn xung quanh.

Phòng ngủ của Mạnh Kiều Dịch căn bản lấy hai màu đen và xám làm chủ đạo. Bức tường màu trắng đan xen với các đồ vật trang trí màu xám và màu đen có vẻ hơi áp lực. Phòng của anh rất lớn, cũng rất đơn giản. Trong phòng ngủ chính chỉ đặt chiếc ghế sô pha màu đen được làm bằng da thật và một chiếc giường lớn chiếm diện tích. Tất cả đồ trên giường đều là màu xám. Ngoại trừ phòng vệ sinh, phòng tắm, phòng để quần áo ra, bên cạnh phòng ngủ chính dường như còn có một phòng sách nhỏ. Vạn Tố Y không nhìn thấy được, cũng không cố ý nhìn.

Đi thăm phòng ngủ của người khác đã là một chuyện rất kỳ lạ rồi, Vạn Tố Y không đi loạn bên trong, chỉ đứng tại chỗ và không nói gì.

Cô không nói, Mạnh Kiều Dịch dựa vào bên cửa sổ nhìn cô, cũng không nói gì.

Trong gian phòng yên tĩnh, hai người im lặng khiến bầu không khí rất kỳ lạ.

Vạn Tố Y không nói lời nào, Mạnh Kiều Dịch vẫn chăm chú nhìn cô. Ánh mắt cô nhìn qua vài lần, phát hiện anh vẫn nhìn mình thì hồi hộp nuốt nước bọt nói: “Đã… Khuya lắm rồi, chắc anh muốn nghỉ ngơi chứ?”

“Tôi không vội.” Mạnh Kiều Dịch nói ra hai chữ đơn giản.

“A.” Vạn Tố Y theo bản năng liếm đôi môi khô khốc, nét mặt cũng có chút gượng gạo: “Tôi xem xong rồi, chuẩn bị về ngủ đây.”

Mạnh Kiều Dịch rút một tay ra, khẽ cười mỉm, nhướng mày nói một câu: “Có muốn ở lại không?”

“Hả?” Vạn Tố Y thoáng ngẩn người ra, ngước nhìn Mạnh Kiều Dịch.

Anh ta nói vậy… là có ý gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN