Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức
Chương 15: Tây Ban Nha
Sáng hôm nay Nhiễm Cách đặc biệt dậy rất sớm, cô chọn vài chiếc áo len tay dài cùng quần dài. Bởi vì đang cuối thu nên Tây Ban Nha khá lạnh, đầu đông còn có tuyết rơi.
“Cha, mẹ, con đi đây. lão đại, lão nhị các anh nhớ giữ sức khỏe… Á, anh làm gì vậy?”
Nhiễm Cách chào hỏi mọi người xong liền bị Nhiễm Minh Ngôn ôm chặt, anh vỗ vỗ lưng em gái:
“Em rất ít khi đi xa gia đình, thế thì ai chăm sóc cho em gái bảo bối của anh đây? Làm sao anh yên tâm đóng phim được?”
Nhiễm Bạch Thương lấy trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt trái tim nhìn rất xinh xắn, đeo lên cho Nhiễm Cách càng làm nổi bật vẻ đẹp tinh khiết của nó trên chiếc cổ cao trắng ngần của cô. Nhiễm Cách nhìn thật ngây thơ khi nhìn anh với dáng vẻ cảm động đó.
“Lão đại?” Nhiễm Cách sờ mặt dây chuyền.
“Anh tặng cho em.”
Cô cười gật đầu, đẩy Nhiễm Minh Ngôn đang mè nheo khóc lóc rồi đi tới ôm Nhiễm Bạch Thương rồi mới ôm hôn chào cha mẹ.
oOo
“Cô Nhiễm, nghệ danh bên ngoài của cô sẽ là Louisa.”
Nhiễm Cách nghiêm túc nghe người quản lý sắp xếp hồ sơ cá nhân của cô rồi chuẩn bị người đại diện cho cô.
“Từ nay chúng tôi cũng sẽ gọi cô là Louisa, đây là lệnh của sếp tổng. Còn nữa, cô cần một ký hiệu đại diện cho bản thân khi ra mắt công chúng…”
“Sao tôi thấy như thế thì giống idol hơn?” Nhiễm Cách ngắt lời người quản lý.
Cô ta hắng giọng đẩy gọng kính, lạnh lùng nói, “Bởi vì như thế sẽ tạo ấn tượng cho dân chúng. Sếp tổng đã chọn cho cô là…”
“Tôi chọn bướm đen.”
Người quản lý hơi ngẩn người, cô ta khó xử, “Cái này…”
“Nếu cái gì sếp tổng cũng chọn cho tôi thì có phải khiến tôi trở thành bù nhìn rồi không?” Ánh mắt sắc bén của Nhiễm Cách lướt qua chiếc camera ở góc phòng.
Mạch Âu Diệm nhìn thấy cảnh đó, chỉ lạnh nhạt hừm một cái rồi cúi đầu xuống đọc văn kiện.
Đừng tưởng cô không biết gì, lúc mới bắt đầu vào phòng đã cảm nhận luôn có đôi mắt thứ hai luôn theo dõi mình, dù không có võ nhưng thân thủ của cô khá tốt và rất nhạy cảm cho nên khi có điều bất thường liền cảm nhận được.
Nhiễm Cách chỉ vào chiếc camera, “Nếu cô cảm thấy không được thì cứ bảo với sếp tổng đây là ý của tôi.”
Cô nhìn chiếc camera với ánh mắt thách thức làm Mạch Âu Diệm hừ nhẹ bằng mũi, hắn gõ tay lên bàn một lúc, mắt híp lại nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp đang ngồi đó.
Một lúc sau hắn mới vươn tay bấm vào chiếc điện thoại bàn, “Đồng ý với cô ấy.”
Người quản lý nói lại với Nhiễm Cách, chỉ thấy cô hài lòng gật đầu.
“Như vậy thì tôi đi đây.”
oOo
Trong một căn phòng bệnh tư nhân, có ba người đàn ông ngồi vòng quanh trên chiếc ghế sofa lớn.
“Boss…”
“Ngài ấy làm sao thế? Tự nhiên lại đòi đi bắn laze cho mắt hết cận.”
“Sợ không nhìn thấy vợ được ấy mà.”
Người đàn ông áo đồng hừ mũi, dựa người vào ghế sofa, tay cầm điều khiển bật tới bật lui:
“Cô ấy mới đi cách đây mười lăm tiếng thôi mà.”
Người áo nâu sắp xếp các lá bài trên tay mình, nhìn ván bài rồi nói, “Boss bị bệnh cuồng vợ, các anh không biết sao? Ngài ấy đã theo đuổi vợ bao lâu thế mà lại chưa cưới về được, thật tội nghiệp.”
“Hoa Phong, cậu sẽ không xong đâu nếu Boss nghe thấy.” Người áo xám lạnh lùng đặt lá bài con ách xuống.
Hoa Phong phẩy tay, hắn đặt heo bích xuống, cười cười kiểu mờ ám, “Này Hoa Mỹ, cậu nói xem, Boss bận tương tư vợ rồi, sao có thể nghe thấy chứ?”
Hoa Mỹ ngáp dài một cái, mắt chăm chú nhìn vào màn hình ti vi nhưng vẫn trả lời, “Chưa chắc…”
Chưa nói hết câu, cánh cửa đang đóng chặt bỗng nhiên bị đẩy ra. Hoa Nguyệt Dã lạnh lùng đi ra, anh đút hai tay vào túi quần. Anh không đeo kính nữa.
Từ nãy đến giờ, anh ở trong điều trị mắt – bắn tia laze. Phương pháp này không mất quá nhiều thời gian, anh có thể nhanh chóng đi gặp Tiểu Cách của anh rồi.
“Chuẩn bị đi Tây Ban Nha.”
Hoa Tuyệt liếc sang người kia, bộ dạng nhàn nhã như đã biết hết tất cả, hắn đứng dậy, phủi quần, “Hoa Phong, Hoa Mỹ, các cậu tốt nhất là thu xếp nhanh lên, Boss không chờ được nữa đâu.”
…
Sau thời gian dài đằng đẵng ngồi máy bay, cuối cùng Nhiễm Cách đã đặt chân đến thủ đô Madrid của Tây Ban Nha. Đang là cuối thu nên khí hậu mát mẻ, chỉ hơi se lạnh. Nhưng lịch trình chụp hình của cô ở đây có thể kéo dài đến hai tuần cho nên có thể tới đầu đông, chắc chắn sẽ có tuyết rơi.
“Cô Louisa, tôi là Michelle, người đại diện của cô. Còn đây là lịch trình của cô. Vì hôm nay cô mới tới nên chúng ta sẽ nghỉ ngơi rồi đi tìm hiểu văn hóa của người Tây Ban Nha.” Michelle là một cô gái mắt nâu tóc nâu, sở hữu vẻ đẹp cứng cáp cùng trưởng thành, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc. Nhiễm Cách nghĩ cô có thể kết bạn được với người này.
Nhiễm Cách gật đầu, “Mạch tổng muốn mở rộng thị trường sang Tây Ban Nha sao?”
“Có lẽ vậy.”
Trong lúc xe chạy tới khách sạn Exe Plaza, nơi cô sẽ ở tạm thì cô xem lịch trình.
Ngày đầu tiên Nhiễm Cách sẽ đi đến chỗ nhà thiết kế nổi tiếng ở Tây Ban Nha để chọn và may trang phục.
Ngày ba sẽ chọn trang sức của Ciaomont.
Ngày bốn lấy trang phục và lên đường đến đấu trường bò tót nổi tiếng ở Tây Ban Nha, chụp hình ở đó mất ba đến bốn ngày. Điều đặc biệt là cô phải chụp hình trên lưng bò tót, công việc này thật nguy hiểm đối với người mới như cô. Làm sao Mạch tổng có thể an tâm mà giao cho cô chứ?
Tiếp theo sẽ lên đường đi thành phố Valencia, chụp hình ở bãi biển trong xanh Ibiza mất hai ngày.
Cuối cùng sẽ là đến khu rừng Ortzarreta của một phần công viên trong Gorbea. Khu rừng tràn ngập lá đỏ rơi đầy mặt đất cùng con sông nhỏ vắt ngang qua làm khung cảnh trở nên thật hữu tình.
Nhiễm Cách khép quyển lịch trình, cô day day trán.
Tây Ban Nha, sẽ là một chuỗi ngày dài đấy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!