Ông Xã Là Người Thực Vật
Chương 97
Edit: susublue
Như Diệp Di Nhiên từng nói, Hứa Mạch được công ty sau lưng Lâm Hồng Tín liên lạc rất nhanh. Xác thật Lâm Hồng Tín không thật sự muốn hợp tác với Hứa thị thì Hứa Mạch cũng không cảm thấy kỳ lạ. Ngược lại là đối phương, quả thật rất có ý muốn hợp tác với Hứa Mạch.
Ngoài ý muốn lấy được sự hợp tác với tập đoàn lớn sau lưng Lâm Hồng Tín, thậm chí đối phương còn chủ động nói không cần báo cho Lâm Hồng Tín biết, Hứa Mạch nheo mắt lại, cười đầy hàm ý.
“Xem ra chẳng mấy chốc nữa Lâm Hồng Tín sẽ bị loại bỏ!” Nắm được bản hợp đồng trong tay, Hứa Mạch gọi điện thoại cho Lâm Du.
“Chuyện sớm hay muộn thôi.” Lâm Du sửng sốt một chút, nghe Hứa Mạch nói xong thì liền khịt mũi coi thường.
“Anh còn chưa hành động mà kẻ địch đã tan rã rồi, thật là khiến người ta thất vọng.” Hứa Mạch còn dự định đối đầu chính diện với Lâm Hồng Tín nhưng mà xem ra là không cần thiết rồi.
Quả thật không cần thiết. Bởi vì Lâm Hồng Tín cũng nhanh chóng bị phát hiện, tổng công ty đã điều một quản lý cấp cao hơn ông ta tới nhận chi nhánh ở thành phố S. Ông ta bị tước quyền lợi mà không được một lời giải thích nào.
Đương nhiên Lâm Hồng Tín không vui nên gọi điện thoại về trụ sở chính, còn chưa tố cáo thì đã bị mắng một cách nghiêm khắc.
Lâm Hồng Tín không biết tại sao bên trụ sở chính lại biết được dự định lừa gạt Hứa thị ký hợp đồng của ông ta, dienxxdafnllequysdoon điều duy nhất có thể khẳng định là ông ta đã bị sa thải.
Chẳng lẽ là Chu Tuyền? Lâm Hồng Tín hung tợn cắn răng, cuối cùng không nhịn được nên lại trở về thành phố D.
Đó là thời khắc mà Lâm Hồng Tín trông đợi đã lâu nhưng lại không được như ông ta tưởng tượng. Mang theo đầy bụng lửa giận tới Chu thị.
Không sai, không phải Nhà họ Chu mà là Chu thị. Ngay trước mắt mọi người trong Chu thị, Lâm Hồng Tín trực tiếp tìm tới Chu Đáo.
Đối mặt với việc Lâm Hồng Tín khởi binh hỏi tội, Chu Đáo rất kinh ngạc, mặt đầy nghi ngờ: “Ông bị sa thải? Tại sao? Tại sao có thể như vậy?”
“Đủ rồi, đừng giả bộ! Chu Đáo, tôi không tin ông không biết chuyện gì xảy ra. Nếu như không phải ông làm thì nhất định là Chu Tuyền làm. Trừ hai cha con mấy người ra thì không ai biết tôi muốn tính toán Hứa thị!” Lâm Hồng Tín xanh mặt vỗ bàn hét lên.
Kế hoạch của ông chỉ mới vừa bắt đầu, còn chưa kịp tiến hành bước kế tiếp thì đã bị Chu Đáo qua cầu rút ván. Nhìn Chu Đáo thần khí ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của Chu thị, Lâm Hồng Tín chỉ hận không thể rút xương lột da Chu Đáo.
“Cái gì? Tôi với Chu Tuyền? Chúng ta không có…” Không dám tin nhìn Lâm Hồng Tín, Chu Đáo định giải thích.
“Đủ rồi, đừng có coi tất cả mọi người đều là kẻ ngu!” Lâm Hồng Tín gạt hết giấy tờ trên bàn của Chu Đáo ra, hung tợn trợn mắt nhìn Chu Đáo, “Tôi nói rồi, không phải ông thì chính là Chu Tuyền, nhất định là một trong hai người mấy người!”
Lần này Chu Đáo không lên tiếng nữa. Rõ ràng nhìn ra tâm trạng của Lâm Hồng Tín vô cùng tệ, Chu Đáo nhếch miệng, lui về phía sau hai bước để ngừa Lâm Hồng Tín thật sự ra tay với mình. Ông không muốn bị đánh oan uổng, hơn nữa lại là vì chuyện mà ông không làm.
Lâm Hồng Tín thật sự rất tức giận, phát tiết một trận trong phòng làm việc của Chu Đáo xong rồi lại kêu Chu Đáo gọi Chu Tuyền vào.
Chu Tuyền mơ hồ bị gọi tới trước mặt Lâm Hồng Tín, còn chưa kịp biết rõ tình huống thì đã bị chửi mắng một trận rồi.
“Không phải bác hiểu lầm chuyện gì rồi chứ? Con và cha con chưa từng làm chuyện như vậy.” Mặc dù ghét Lâm Nhất Thiến nhưng cũng chưa tới mức không phân rõ nặng nhẹ. Bây giờ ở trong mắt anh Chu thị quan trọng hơn, việc Chu thị và Lâm Hồng Tín hợp tác cũng rất quan trọng.
“Không làm sao? Chu Tuyền, không phải mày hận Nhất Thiến không đồng ý phục hôn nên muốn muốn trả thù tao sao?” Lâm Hồng Tín đã giận đến mức mất lý trí, dù Chu Tuyền và Chu Đáo giải thích thế nào thì ông ta cũng đều không tin.
“Mày có biết vì mày mà tao đã ác độc tự tay đưa Nhất Thiến vào viện an dưỡng không? Vậy mà mày lại hồi báo tao như vậy? Mày…” Lâm Hồng Tín giận đến cả người phát run, chỉ vào mặt Chu Tuyền, cắn răng nghiến lợi nói.
“Bác, thật sự không phải con làm!” Chuyện về Lâm Nhất Thiến Chu Tuyền không muốn nói thêm nữa, cũng sẽ không hỏi tới. Nhưng Lâm Hồng Tín một mực vu oan cho anh, Chu Tuyền làm mặt lạnh, giọng cũng không được tốt lắm.
Nghe Chu Tuyền đổi giọng, Lâm Hồng Tín cho rằng mình nói trúng tim đen của Chu Tuyền nên anh mới đổi sắc mặt. Vì vậy sắc mặt Lâm Hồng Tín càng trở nên khó coi, cả người đầy sức mạnh cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn của Chu Đáo ném về phía Chu Tuyền.
Chu Tuyền né tránh nên cái gạt tàn thuốc đập trúng bình hoa sau lưng anh, mảnh sứ vỡ nát đầy đất.
“Đủ rồi! Có gì thì nói cho đàng hoàng, đừng làm loạn đập đồ!” Lần này Chu Đáo không đứng vững nổi nữa rồi. Bình hoa kia do ông bỏ một số tiền lớn mua về, là thứ mà Lâm Hồng Tín nói đập liền đập sao?
“Tôi đập thì thế nào? Cha con mấy người làm hại tôi không còn đường lui, tôi không thể đập vài món đồ của mấy người sao? Bây giờ tôi còn muốn đập nát cả căn phòng làm việc của ông đấy!” Lâm Hồng Tín đang quang minh đập phá, nghe Chu Đáo nói vậy thì không khác gì thêm dầu vào lửa nên liền xoay người liều mạng tiếp tục đập.
Chu Đáo ra tay, đẩy Lâm Hồng Tín ra, cướp lại bức tranh thư pháp trong tay Lâm Hồng Tín.
Lâm Hồng Tín không kịp phòng bị lui về phía sau hai bước, quay ngược lại đụng vào bàn trà. Sau đó, hoàn toàn bùng nổ xông lên muốn cướp bức tranh với Chu Đáo.
Tất nhiên Chu Đáo không chịu buông tay, bận bịu né tránh, còn bận rộn trả đũa nữa. Hai người xoay vòng đánh nhau, tranh thư pháp bị xé ra làm hai mảnh.
“Lâm Hồng Tín! Đây là vật đấu giá!” Vì muốn làm nổi bật bộ sưu tập của mình nên Chu Đáo đặc biệt ra giá cao để mua bức tranh này. Bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy đau lòng. Nhưng giờ phút này lại bị Lâm Hồng Tín xé rách?
“Vật đấu giá thì thế nào? Mấy người không cho tôi được sống tốt thì tôi cũng sẽ không lưu tình với mấy người!” Lâm Hồng Tín vừa nói vừa tiếp tục xé hai quyển sách thư pháp trên tay. Không tốn bao nhiêu sức lực sách thư pháp đã bị xé thành mảnh vụn, không thể phục hồi lại như cũ được nữa.
“Ông…” Chu Đáo tức đến mức mặt tím lại, ấn phím tắt trên điện thoại, “Bảo vệ! Bảo vệ!”
Thấy Chu Đáo muốn tìm bảo vệ tới đuổi mình ra ngoài, Lâm Hồng Tín càng khẳng định Chu Đáo là người bụng dạ khó lường, đổ hết mọi nguyên nhân khiến mình ra nông nỗi này lên đầu Chu Đáo. Mặt mũi dữ tợn vươn tay bóp cổ Chu Đáo. Ông muốn giết chết cái kẻ vong ân phụ nghĩa này!
Không ngờ Lâm Hồng Tín lại đột nhiên nổi điên, Chu Tuyền hơi biến sắc, vội vàng đi lên giúp đỡ.
Lâm Hồng Tín đã hạ quyết tâm muốn Chu Đáo trả giá thê thảm nên không để ý tới Chu Tuyền, gia tăng lực đạo, nhất định phải bóp chết Chu Đáo.
Càng giúp càng bận, càng bận càng loạn. Thấy Chu Đáo bắt đầu bất thường, Chu Tuyền bất đắc dĩ đành phải cho Lâm Hồng Tín một quyền.
Đầu bị đánh một đòn nặng nề, Lâm Hồng Tín không khống chế được buông lỏng tay rồi té qua một bên.
“Ba, ba không sao chứ?” Chu Tuyền vỗ lưng Chu Đáo, vội vàng hỏi.
“Khụ… Khụ khụ khụ…” Sắc mặt Chu Đáo trắng bệch lắc đầu, “Không sao…”
Không sao là được rồi. Chu Tuyền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà một phút sau, nhìn thấy Lâm Hồng Tín nằm trên đất không nhúc nhích thì Chu Tuyền mới vừa thả lỏng lại tiếp tục căng thẳng.
Đỡ cánh tay Chu Đáo, Chu Tuyền đi tới bên cạnh Lâm Hồng Tín, thử dùng chân đá đá.
Không có phản ứng. Lâm Hồng Tín giống như người chết vậy, một chút động tĩnh cũng không có.
Làm sao có thể? Anh chẳng qua chỉ đánh Lâm Hồng Tín có một quyền, làm sao khiến ông ta chết được? Chu Tuyền không dám tin ngồi xổm người xuống, vội vàng kiểm tra xem Lâm Hồng Tín sống hay chết.
Lâm Hồng Tín không có chết, chẳng qua là bị ngất xỉu thôi. Đợi đến khi Chu Tuyền thấy máu ở sau ót Lâm Hồng Tín thì lại bối rối sợ hãi.
Vừa lúc đó bảo vệ Chu Đáo gọi cũng đến nơi. Mới vừa vào cửa đã thấy Lâm Hồng Tín té trên đất không biết sống hay chết. Nhìn thấy Chu Tuyền bên cạnh Lâm Hồng Tín thì sắc mặt đội trưởng đội bảo vệ có chút phức tạp, thận trọng đi tới: “Phó tổng?”
“Đưa đi bệnh viện.” Nếu như các nhân viên an ninh không vào đúng lúc này thì có lẽ Chu Tuyền sẽ không đưa ra quyết định này. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Chu Tuyền không có cách nào giấu diếm, chỉ hy vọng Lâm Hồng Tín không xảy ra chuyện gì.
Đóa Nhuế đã để cho báo viết một bài dài về chuyện Lâm Hồng Tín nổi giận đùng đùng chạy tới Chu thị rồi lại bị đưa đến bệnh viện. Nhằm vào quan hệ giữa Lâm Hồng Tín và Chu thị, cũng tỉ mỉ phân tích câu chuyện yêu hận tình thù giữa Nhà họ Lâm và Nhà họ Chu.
Lúc đọc được bài báo, sắc mặt Chu Tuyền thay đổi, trong lòng cũng thấy hoảng hốt từ trước đến nay chưa từng có.
“Yên tâm, không có việc gì…” Chu Đáo còn chưa trấn an xong thì cảnh sát đã chạy đến Chu thị.
Chu Tuyền bị đưa đi dưới con mắt của mọi người. Xung quanh vang lên những âm thanh “Tách tách”, chung quy Chu Tuyền vẫn phát hỏa.
“Giúp anh ta một chút.” Đối với việc khiến Chu Tuyền nổi tiếng, Lâm Du rất không khách sáo ra lệnh cho Đóa Nhuế.
Kết quả là Phong Tĩnh lại tự mình động bút lần nữa, viết rất nhiều bài báo kích thích về Chu Tuyền. Có nói về Chu Tuyền và Lâm Nhất Thiến sống chết gắn bó, có nói về Lâm Nhất Thiến bị Lâm Hồng Tín tự tay đưa vào viện an dưỡng, còn có những video gây ồn ào huyên náo trên mạng của Lâm Nhất Thiến nữa…
Mọi người cũng nhanh chóng biết được chuyện ly hôn bi đát giữa Chu Tuyền và Lâm Nhất Thiến. Vốn là hai người yêu nhau, bởi vì áp lực gia đình nên bị buộc ly hôn. Nhưng khi Nhà họ Lâm gặp biến cố, Lâm Nhất Thiến bị tàn tật thì Chu Tuyền lại không chùn bước ra tay giúp đỡ.
Dù bị Nhà họ Chu làm khó dễ, dù bị buộc cưới Lý Mộng, Chu Tuyền vẫn không bỏ rơi Lâm Nhất Thiến. Đợi đến khi Lâm Hồng Tín trở về nước, Chu Tuyền càng không do dự ly hôn với Lý Mộng, dẫn Lâm Nhất Thiến rời khỏi Nhà họ Chu, đầu quân cho Lâm Hồng Tín.
Chỉ tiếc, tình yêu chung quy cũng chỉ là ái tình, không được người nhà chúc phúc thì tình yêu cũng sẽ không hạnh phúc. Chu Đáo đi đến thành phố S để tìm họ, video bất nhã của Lâm Nhất Thiến bị tung lên mạng, Chu Tuyền không chịu nổi sự phản bội và áp lực nên đau khổ rời khỏi Lâm Nhất Thiến, trở lại thành phố D.
Tiếp theo đó Lâm Nhất Thiến bị đưa vào viện an dưỡng, Lâm Hồng Tín náo loạn với Chu Đáo, thậm chí ra tay đánh nhau, bị thương nặng được đưa vào bệnh viện…
Các kiểu phân tích nhìn như rất hợp tình hợp lý, nhưng lại khác xa sự thật một trời một vực. Trong bài báo đưa tin, dien*daffnle#;quyssdo0n video của Lâm Nhất Thiến giống như vũ khí bí mật của Chu Đáo? Mà Lâm Hồng Tín bị thương nặng lại trở thành một điều bí ẩn khó hiểu. Rốt cuộc là Chu Đáo đả thương người hay là Chu Tuyền ra tay? Rất nhiều lời nghị luận ầm ỉ xuất hiện, trong lúc nhất thời trở nên rất náo nhiệt.
Lúc Chu Tuyền bị thẩm vấn đã chủ động thừa nhận sai lầm. Anh nói là anh ra tay, không liên quan gì đến Chu Đáo.
Nhưng sau khi cảnh sát điều tra thì phát hiện Chu Đáo không thoát khỏi liên quan đến chuyện này. Mà bằng chứng mạnh mẽ hơn hết là sau khi Lâm Hồng Tín tỉnh lại đã khăng khăng rằng Chu Đáo đả thương ông!
Cứ như vậy mà Chu Đáo cũng bị cuốn vào vòng thị phi.
Chu Tuyền yên lặng cắn răng, dù có giải thích nhiều lần nữa thì cũng không thể xóa bỏ hiềm nghi cho Chu Đáo.
Cũng trong lúc đó, Chu thị hoàn toàn rối loạn. Trải qua việc Lâm Hồng Tín náo loạn, Chu Đáo và Chu Tuyền đều trở thành người hiềm nghi, bị đưa đi hỏi cung. Càng khiến cho bọn họ kinh hoảng là sau khi Lâm Hồng Tín nghỉ việc thì những vụ hợp tác lúc trước cũng đều tan biến thành bọt nước, không hề có chút lợi ích nào.
Lúc này một đám thành viên trong ban giám đốc mới bắt đầu đứng ngồi không yên, vội vàng mở đại hội cổ đông.
Trong đại hội cổ đông, Chu Lăng chưa từng xuất hiện. Anh đi làm ở Thần Thiên rất nhàn nhã.
Chu Lăng vắng mặt giống như một quả bom hẹn giờ khiến cho những người ủng hộ Chu Đáo ngồi lên vị trí tổng giám đốc đồng loạt biến sắc. Bọn họ rất muốn mời Chu Lăng trở lại chủ trì đại cuộc, nhưng lại không có cách nào xuống nước. Huống chi dù bọn họ có mặt dày mời Chu Lăng trở lại thì sợ là cũng không được đồng ý?
“Đáng đời! Tôi đã sớm nói Chu Đáo vốn không xứng ngồi ở vị trí tổng giám đốc Chu thị. Là mấy người nhất định muôn đưa ông ta về, lần này tốt rồi, để lại một cục diện rối rắm như vậy, hi vọng ai tới thu dọn đây?” Vị cổ đông đứng về phía Chu Lăng rốt cuộc cũng có sức lực, sa sầm mặt, căm tức nhìn đám đầu gỗ trước mắt.
“Vậy… Vậy hay là mời Đại thiếu gia về?” Chuyện cho tới nước này, ngoại trừ Chu Lăng thì còn ai có thể ngăn cơn sóng dữ được chứ?
“Các người nói mời là có thể mời sao? Là ai hô to gọi nhỏ đuổi Đại thiếu gia đi? Mặt mũi của ai lớn, ai muốn đến xin lỗi Đại thiếu gia, mời Đại thiếu gia trở về thì đi đi! Tôi sẽ không quản chuyện này!” Nói xong liền phất ống tay áo bỏ đi.
Mấy vị cổ đông đã từng đứng về phía Chu Lăng cũng hè lạnh một tiếng rồi kiêu ngạo, nâng cao cằm rời khỏi phòng họp. Bọn họ đã chờ ngày này lâu rồi, xem thử đám người này có mặt mũi gì để mời Đại thiếu gia trở lại!
Có không ít thành viên trong ban giám đốc lúng túng suy sụp tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao. Nhưng mà dù có khó hơn nữa cũng không thể không làm. Ít nhất cũng nên đến mời Chu Lăng về chủ trì đại cuộc trước mới được.
“Kêu tôi trở về Chu thị làm tổng giám đốc sao?” Chu Lăng cười như không cười nhìn đám cổ đông đến Thần Thiên tìm mình rồi lắc đầu một cái, không hề bị lay động, “Không cần, tôi ở Thần Thiên rất tốt, tiền cũng kiếm được không ít.”
“Tổng giám đốc! Ngài là người đầu tàu của chúng ta, ngài không thể buông tay mặc kể như vậy, thật sự không để ý đến sống chết của Chu thị nữa asao!” Nghe Chu Lăng từ chối, mấy vị cổ đông hận không được kêu trời khóc đất, vội vàng tiến lên khuyên nhủ.
“Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan đến tôi. Ban đầu là tự mấy người chọn tổng giám đốc, bây giờ gây ra sai lầm đương nhiên phải chờ tổng giám đốc các người chọn trở về nắm giữ đại cuộc rồi. Yên tâm, Chu thị thiếu tôi, sẽ không sụp.” Chuyện Chu Đáo bị đưa đến cục cảnh sát dĩ nhiên Chu Lăng biết. Nội dung bài báo kỳ mới của Đóa Nhuế có sự góp lực không nhỏ của anh đâu.
“Tổng giám đốc! Ngài mới là tổng giám đốc độc nhất vô nhị trong lòng chúng tôi! Ngoại trừ ngài ra thì không ai đủ tư cách làm tổng giám đốc Chu thị! Thật đó!” Đây chính là cơ hội duy nhất, cho dù nói rách miệng lưỡi thì bọn họ cũng phải mời Chu Lăng về.
“Thật sao? Tôi lại không cho là như vậy.” Chu Lăng cười một tiếng, ngồi không nhúc nhích, chỉ về phía cửa phòng làm việc, “Được rồi, lời nên nói cũng đã nói rồi, mấy vị xin trở về đi!”
Nhưng mà chuyện cho tới nước này rồi sao mấy vị cổ đông có thể dễ dàng rời đi được? Ban đầu là bọn họ nổi lòng tham, được Chu Đáo cho chút lợi ích thì liền không giữ quy tắc kéo Chu Lăng xuống đài. Bây giờ Chu thị xảy ra chuyện, dù thế nào thì bọn họ cũng phải được Chu Lăng tha thứ.
Vì vậy chờ đến khi Cố Nhiên đến tìm Chu Lăng nói chuyện thì kinh ngạc phát hiện trong phòng làm việc của Chu Lăng có mấy vị khách không mời mà đến, hơn nữa còn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm bọn họ.
“Ơ, đây là chiến trận gì? Người nào không biết, còn tưởng rằng văn phòng Phó tổng Thần Thiên chúng ta đã biến thành sân quay phim rồi đấy?” Đưa tài liệu trong tay cho Chu Lăng, Cố Nhiên cười trêu ghẹo.
“Tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đột nhiên thì trở thành như vậy.” Mấy vị cổ đông không chịu đi, Chu Lăng cũng không có ý định nhượng bộ. Anh không có nghĩa vụ thu dọn cục diện rối rắm cho đám người này, dù anh là cổ đông của Chu thị, nhưng đồng thời cũng là tổng giám đốc bị đuổi xuống đài.
“Vẫn nên mời mấy vị đi ra ngoài đi! Cứ để bọn họ ở lại đây không thấy chướng mắt sao? Ảnh hưởng hiệu suất làm việc không nói, còn tổn hại đến bề mặt Thần Thiên chúng ta nữa.” Tất nhiên Cố Nhiên biết chuyện gì đang xảy ra. Anh vừa mới đi ra từ văn phòng của Lâm Du, cố ý để cho Lâm Du giúp mình phân tích ngọn nguồn xong, lúc này cũng đã hiểu được chân tướng mọi việc.
Đối với hành động vong ân phụ nghĩa của đám thành viên trong ban giám đốc của Chu thị, Cố Nhiên thấy rất không thuận mắt. Chu Lăng là anh em của anh, sao anh có thể để người khác tùy tiện ức hiếp mà không quản chứ? Cho nên Cố Nhiên cố ý tới làm chỗ dựa cho Chu Lăng.
” Ừ. Cậu đi kêu bảo vệ giùm đi.” Chu Lăng không phủ nhận, gật đầu một cái.
“Đi liền! Chờ nha người anh em, tôi sẽ đi tìm bảo vệ đến giải quyết phiền phức ngay.” Cố Nhiên nói xong còn nhiêm túc rời đi. Mặt đầy hào hứng, không hề tỏ vẻ giả bộ.
Trơ mắt nhìn Cố Nhiên đi ra khỏi văn phòng Chu Lăng, mấy vị cổ đông trố mắt nhìn nhau, mong đợi nhìn Chu Lăng.
“Nếu như không muốn tiếp tục mất thể diện thì mau về đi! Tôi sẽ không trở về Chu thị.” Ít nhất sẽ không về vào lúc này. Nếu như Chu Lăng có về thì tất nhiên sẽ trở về khi Chu Đáo và Chu Tuyền không có cơ hội trở lại nữa. Nếu phải rơi vào tình huống bị người ta ép buộc rời khỏi Chu thị như lần trước thì Chu Lăng không muốn trải qua lần thứ hai. Cho dù anh có rời khỏi đó thì cũng là vì anh cố ý.
Cuối cùng mấy vị cổ đông vẫn áo não rời đi. Nếu quả thật bị bảo vệ của Thần Thiên đuổi ra ngoài thì sợ rằng người xuất hiện trên mặt báo ngày mai sẽ là bọn họ. Như vậy thì mặt mũi bọn họ cũng sẽ không còn.
Chờ đến khi mấy vị cổ đông đi hết thì Cố Nhiên lại cười hì hì trở lại văn phòng của Chu Lăng. Nhướn mày giành công nói: “Như thế nào? Tôi biểu hiện cũng không tệ lắm phải không?”
“Tạm được.” Nhìn thần thái Cố Nhiên tung bay phấp phới, Chu Lăng nhếch miệng, “Có thiên phú về diễn trò.”
“Thật không? Vậy cậu cảm thấy với dung mạo của tôi, nếu tiến quân vào làng giải trí thì có được nghênh đón hơn Tần Nam không?” Ở trong lòng Cố Nhiên, nếu phải làm nam minh tinh thì nhất định phải mạnh hơn Tần Nam.
Chu Lăng nhún vai, còn chưa tiếp lời đã nghe thấy ở cửa vang lên tiếng cười giễu cợt.
Nhìn về phía tiếng động thì vừa vặn thấy Lâm Du và Tần Nam đứng ở đó. Chắc hẳn người cười nhạo Cố Nhiên chính là Tần Nam.
“Chỉ với cậu mà cũng muốn so với tôi sao? Được thôi, hai chúng ta đi ra ngoài một vòng xem thử rốt cục là cậu nổi tiếng hay là tôi nổi tiếng?” Hôm nay Tần Nam tới công ty để chụp hình quảng cáo, ăn mặc rất rêu rao. Nghe Cố Nhiên nói muốn phân cao thấp với anh thì lại bắt đầu khiêu chiến.
“Đủ rồi! Tôi không thèm đi ra ngoài với cậu. Cậu làm nhiều năm như vậy đã thành lão làng rồi, không biết có bao nhiêu thiếu nữ không hiểu chuyện bị bộ mặt giả dối của cậu lừa bịp rồi. Tôi sắp kết hôn với Tuyết Nhi, toàn thế giới ai cũng biết.” So người hâm mộ với Tần Nam? Cố Nhiên bĩu môi một cái, hắn còn chưa ngu đến mức này.
“Tôi còn tưởng rằng Cố Phó tổng thật sự tính so độ nổi tiếng với tôi, không ngờ Cố Phó tổng lại tự lượng sức mình như vậy!” Tần Nam bĩu môi một cái, cười rất đắc ý.
“Được rồi được rồi, không nói nhảm với câu nữa. Sao giờ này cậu lại chạy tới đây? Công việc hoàn thành rồi sao?” Không muốn tiếp tục đề tài này với Tần Nam nữa, Cố Nhiên phất tay, hỏi.
“Chưa! Nhưng vừa rồi đi vào thấy có mấy nhân vật lướn khó lường cho nên mới sang đây xem thử coi đã xảy ra chuyện gì.” Tần Nam cũng không muốn tranh chấp với Cố Nhiên, lúc này nhìn về phía Chu Lăng. Thấy mấy vị cổ đông kia có chút quen mặt. Hỏi thăm Lâm Du thì mới biết đó là cổ đông của Chu thị.
“Không có việc gì.” Thấy Tần Nam quan tâm, Chu Lăng nhếch miệng. Người có chuyện không phải anh mà là Chu thị.
“À! Xem ra lần này Chu thị thật sự gặp phải phiền phức lớn rồi.” Nhìn sắc mặt Chu Lăng không có gì bất thường thì Tần Nam cũng có chút hả hê. Chu Đáo và Chu Tuyền cũng bị bắt rồi, Chu thị không loạn mới là lạ!
Chu Lăng không nói gì chỉ gật đầu khẳng định. Không chỉ Chu Đáo và Chu Tuyền bị bắt, mà những vụ hợp tác với Lâm Hồng Tín lúc trước cũng thất bại, sợ là lần này Chu thị sẽ thật sự chịu tổn thất rồi.
“Tôi đã hỏi Hứa Mạch rồi, mặc dù Lâm Hồng Tín bị đuổi việc nhưng cũng không phải không thể cứu vãn những vụ hợp tác với Chu thị. Chẳng qua là người ký tên đổi từ Lâm Hồng Tín thành người khác thôi.”Đây là câu trả lời sau khi Hứa Mạch xác thực với tập đoàn lớn ở bên kia. Mặc dù không yêu cầu trực tiếp ký hợp đồng, nhưng cũng sẽ không có ảnh hưởng gì nhiều. Chỉ cần Chu Lăng ra mặt, dienxdafnllequysdoon đi tìm người phụ trách thay thế Lâm Hồng Tín là được.
Không ngờ Lâm Du lại có thể nói như vậy, mắt Chu Lăng lóe sáng, nghĩ đến việc Hứa Mạch đang hợp tác với tập đoàn lớn đó thì cũng sáng tỏ gật đầu: ” Được, tôi biết rồi. Giúp tôi cám ơn Hứa Mạch.”
“Không cần khách sáo.” Không ngờ Chu Lăng lại phản ứng nhanh như vậy, Lâm Du trả lời. Vốn dĩ chính là Diệp Di Nhiên giúp đỡ dẫn đường, dù có tổn thất thì Chu Lăng cũng sẽ không bị gì.
“Hai người có bí mật gì vậy? Tại sao lại dính đến Hứa đại ca rồi?” Không phải là đang nói về việc hợp tác giữa Chu thị và Lâm Hồng Tín sao? Chẳng lẽ trong này còn có chỗ cho Hứa Mạch nữa sao? Nghĩ thông suốt điều này thì Cố Nhiên hoàn toàn choáng váng tại chỗ. Hứa Mạch cũng thật lợi hại! Sao chuyện gì cũng có thể chen một chân vào vậy?
“Ngu ngốc.” Thấy biểu cảm của Cố Nhiên, Tần Nam lắc đầu một cái, rất không khách sáo nhổ nước bọt nói. Có lúc anh thật sự rất không hiểu rốt cuộc làm sao Cố Nhiên có thể sống được như vậy, dầu gì cũng là Đại thiếu gia của Cố thị, có cần đơn thuần ngây thơ như vậy hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!