Ông Xã, Lần Này Là Thật! - Chương 12: Tại sao lại chọn tôi?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Ông Xã, Lần Này Là Thật!


Chương 12: Tại sao lại chọn tôi?


“Đúng vậy, mặc dù trước kia, anh Triệu với Thẩm phu nhân lúc nào cũng như hình với bóng, nhưng sau khi anh Triệu đi Mỹ, hình như bọn họ cũng chưa liên lạc lại với nhau.” Au Dương Tú càng nói giọng càng thấp xuống, ngược lại nhìn giống như đang chột dạ.

Đúng vậy, nếu hai người yêu nhau, sao sau đó lại không liên lạc với nhau chứ?

Nhất là Thẩm Mặc lại còn có vô số “hồng nhan tri kỷ”, người phụ nữ nào lại không cảm thấy tịch mịch chứ?

Thẩm Mặc nghe cô ta nói vậy, quả nhiên ánh mắt nhanh chóng lạnh xuống, nặng nề nhìn Âu Dương Tú, dáng vẻ cười mà như không cười, mặc dù rất hấp dẫn, nhưng không hiểu sao lại làm Âu Dương Tú cảm thấy sợ hãi.

“Vợ tôi thực sự là ân nhân của cô ư?” Thẩm Mặc bỗng ngước mắt lên, hỏi một câu hoàn toàn không liên quan đến câu chuyện.

“Dĩ nhiên, ngày đó cô ấy đã mua những hai ngàn hoa hồng của tôi, đối với tôi mà nói, chuyện đó vô cùng quan trọng. Rất xin lỗi Thẩm tổng, tôi không phải cố ý nói ra như vậy, tôi thật là ngốc quá.”

“Không, cô không ngu ngốc, mà là lòng cô quá độc ác.” Sắc mặt Thẩm Mặc trở nên nặng nề, không khí cũng theo đó mà giảm xuống mấy độ, giọng nói rất đáng sợ: “Âu Dương Tú, cô muốn châm chọc tôi bị người ta cho cắm sừng ư?”

Âu Dương Tú trợn mắt há mồm: “Không, không, Thẩm tổng… tôi, tôi không có ý như vậy, anh hiểu lầm tôi rồi.”

“Không phải ý như vậy? Cô nói Nguyễn Băng là ân nhân của cô, nhưng hết lần này đến lần khác ám chỉ cô ấy với Triệu Cẩn Niên có quan hệ mập mờ. Cô báo đáp cô ấy như vậy phải không? Sao Nguyễn Băng lại bị mờ mắt, cứu người phụ nữ có tâm địa độc ác như vậy?”

Lần nay thì Âu Dương Tú thực sự bị dọa sợ: “Thẩm tổng, tôi sai rồi, cầu xin anh, tôi thực sự không cố ý, anh đi điều tra sẽ biết những gì tôi nói đều là sự thật.”

Advertisement / Quảng cáo

Tròng mắt Thẩm Mặc lạnh như dao: “Nguyễn Băng là vợ tôi, tôi tin tưởng cô ấy, cũng không cho phép bất kỳ ai bêu xấu cô ấy. Bây giờ cô cút ra ngoài, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”

Sắc mặt anh ấy nói cho cô ta biết, nếu không đi thì tự gánh hậu quả!

Sắc mặt Âu Dương Tú trắng bệch như tờ giấy, tại sao lại thành như vậy, cô ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói một chút, cũng không làm gì cả, không, năm đó rõ ràng Nguyễn Băng và Triệu Cẩn Niên có tư tình, bọn họ trước kia rõ ràng là quan hệ bạn trai bạn gái.

“Thẩm tổng, những điều tôi nói đều là thật!” Âu Dương Tú vừa nói nước mắt vừa rơi xuống.

“Trợ lý Lâm, lôi người ra ngoài. Sau đó liên hệ với nhật báo Hương Giang.” Thẩm Mặc chán ghét ra lệnh.

Âu Dương Tú nghe vậy thì lập tức ngã ngồi trên đất.

Trợ lý Lầm và mấy vệ sĩ đi tới, kéo cô ta ra ngoài.

Nguyễn Băng cắn môi, không để cho mình bật cười, vậy mà người Thẩm Mặc khiển trách không phải là mình, lại còn…. rất thoải mái.

Nhưng ngay sau đó, cô lại có chút thấp thỏm, cô với Triệu Cẩn Niên là trong sạch, anh ấy thật sự tin ư?

Advertisement / Quảng cáo

Trong phòng trở lại yên tĩnh, Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cả người tản ra khí phách bức người, làm Nguyễn băng cảm giác cô chẳng còn chỗ để trốn tránh.

“Sao, vẫn không chịu nói quan hệ năm đó của cô với Triệu Cẩn Niên ra?” Thẩm Mặc phá vỡ sự im lặng trước.

Nguyễn Băng gian nan kéo ra một nụ cười: “Tôi nói anh sẽ tin ư?”

“Nói nghe xem.” Thẩm Mặc đi đến salon, ngồi xuống, gác chéo hai chân, đôi mắt đen, thâm trầm, sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm cô.

Không hiểu sao, Nguyễn Băng có chút run sợ trong lòng, rõ ràng cô không làm chuyện gì trái lương tâm: “Chúng tôi là bạn tốt, thật ra chỉ đơn giản như vậy thôi.”

“Nói tỉ mỉ một chút, tôi nghi ngờ không biết cô có phải tốt nghiệp ngàng Trung Văn không nữa.” Thẩm Mặc hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của cô.

Bất kể Thẩm Mặc muốn cô nói gì, thì cái giọng khởi binh hỏi tôi kia của anh ấy cũng làm cho người khác tức giận.

Nguyễn Băng cắn răng nói: “Anh muốn tôi nói gì? Phiền anh nói tỉ mỉ một chút. Tôi không phải nhân viên của anh, không có nghĩa vụ phải suy đoán tâm tư của anh.ư

“Vậy tức là cô không muốn nói?” Thẩm Mặc cười một nụ cười khó tả,:”Cô với anh ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cho tới bây giờ, anh ta chưa từng cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của cô, thậm chí có một lần cô mất máu ngất xỉu, anh ta còn hiến máu cho cô, sau đó thì chính bản thân lại ngã bệnh một tháng. Anh ta đối xử tốt với cô như vậy, tại sao cuối cùng cô lại chọn tôi?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN