Ông Xã Lạnh Lùng Đáng Yêu Của Tôi
Chương 29: Muốn có vợ chơi ~~~
Cả 3 gia đình đều nhìn nhau và gật đầu đồng ý cho hai tụi nhỏ (hắn và nó) đính hôn. Thế nhưng, những cuộc trò chuyện ấy đã bị hai đứa (hắn và cậu) vô tình nghe được, còn đứa bé trong nôi thì cầm chặc tay của hắn không buông và mang theo tiếng cười “khanh khách” với hai cậu bé đang đứng xung quanh chiếc nôi coi như là đồng ý với cuộc hôn sự đính ước này vậy. ~~~
– Chúc mừng cậu nha Khải Tuấn!~!!! Từ nay trở đi tiểu thiên thần thiên sứ bé Băng của cậu sẽ do cậu bảo vệ đấy và chăm sóc nữa đấy nha!!!! – Dương đập vai hắn.
– Hừ….. tất nhiên…. tớ phải bảo vệ vợ tớ đến suốt cuộc đời rồi!!! Hắn nhìn nó sủng ái.
Đến khoảng chiều tối, cả 3 gia đình đều chào tạm biệt nhau, phân tản ra theo kiểu “Nhà ai gia đình nào người đó xách tay nhau về” lúc ra khỏi cửa, hai cậu bé không chịu rời xa bé Băng, cứ một mực đòi ở lại chơi với bé, bất quá pahri làm cho cả 3 bà mẹ phải nhìn nhau mà lắc đầu thở dài.
– Ba này, tớ thấy tụi nhỏ không nỡ xa bé con cho lắm, hay là cho tụi nó ở lại chơi với bé con ik ròi ngày mai cho tụi nó về cũng được.!!! – Mẹ nó.
Cả 2 bà mẹ đều nhìn nhau với con mắt suy nghĩ.
– Hmmm… vậy thì tụi tớ làm phiền cậu quá!!! – Cả hai bà mẹ mỉm cười nhìn mẹ nó.
– Hihi…. có sao đâu, với lại có hai đứa nhỏ chơi với bé con cũng làm tớ càng vui hơn kia kìa, chứ có làm phiền gì đâu chứ!!! – Mẹ nó mỉm cười.
– Cậu thật tốt với hai đứa nhỏ nhà tụi tớ!!! – Cả hai bà mẹ đều đồng thanh ròi quay lại nhìn nhau mà cười.
– Tớ coi tụi nhỏ như là con ruột của mình vậy, cũng xem như là anh em của bé con vậy, không tốt với tụi nhỏ vậy thì tớ tốt với ai tak?!!! – Mẹ nó nói đều làm cho hai bà mẹ bật cười “haha, hihi” với nhau.
– Thui được rồi, cậu cho tụi tớ xin đầu hàng rút lui ik nèk, nói chuyện với cậu là tụi tớ không bao giờ có được phần thắng trong tay gì hết hà, cũng không cãi lời được với cậu lun!!! – Hai bà mẹ đều đồng thanh giơ vẫy lá cờ màu trắng xin thua cuộc với mẹ nó.
– Thôi được rồi, tớ sẽ giữ hai đứa nhỏ chơi cho, hai cậu yên tâm!!! – Mẹ nó.
– Vậy cả hai gia đình tụi tớ về ây, không làm phiền cậu đến tụi nhỏ nữa, nhờ cậu quản ấy nhé!!! Bai Bai Bai ~~~!!!
Cả ba gia đình đều chào tạm biệt để mà về nhà ai người nấy ở.
Còn về phía của hai cậu bé sau khi xin phép, được gia đình cho ở lại chơi đến ngày mai, hai cậu bé đều vui mừng ca hát tung tăng và tung bay với nhau trên chiếc nôi bé nhỏ (Gấu: Tung nhìu quá coi chừng mất đà à ghen:v)
Khuôn mặt cậu trở nên phũng phịu mà nhìn hắn ròi hỏi.
– Nè Khải Tuấn!!! – Dương nhìn hắn với con mắt đầy nai tơ.
– Gì??? – Hắn.
– Tớ ước gì tớ cũng được như cậu!!! – Dương nhìn hắn.
– Ước gì là ước gì??? Nói rõ ra!!! – Hắn nhìn cậu.
– Tớ ước gì tớ cũng sẽ có một tiểu thiên sứ bé bé bồng bông như thế này làm vợ tớ thì hay biết mấy!!! – Dương nhìn hắn cầu mong.
– Ừ! Cậu sẽ có nhanh thôi!!! – Hắn.
– Thiệt hả?!! *mắt lóe sáng lên*
– Thiệt! Chỉ cần cậu nằm mơ giữa ban ngày ban đêm là được hết!!! – Hắn chọc cậu.
– Hứ….. tớ….. tớ không thèm nói chuyện với cậu lun! Không thèm chơi với cậu nữa T^T, bo bo xì!!! Dương khóc lóc than khiết.
– Ừ! Dù gì đi nữa cũng có vợ tương lai của tớ chơi chung với tớ ròi, cậu không chơi với tớ thì tớ cũng có vợ chơi -.-!!! – Hắn.
– “Hic…. cầu mong không được giờ còn bị cho ra lìa ra lẻ một mình nữa chứ…. ahuhu…. tui muốn có vợ để được giống như ai kia T^T, ông trời ơi, con hận ông T^T ” – Bên trong nội tâm Dương đang gào khét, khóc lóc thản thiết như một làn sóng vậy, vì cuộc đời không được như mơ ước, không được có vợ như hắn để mà chơi đùa.
————————————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!