Ông Xã Lạnh Lùng Đáng Yêu Của Tôi
Chương 8
Nó nhanh chóng lấy đại một cái đầm ren màu trắng tinh cộng thêm đôi giày búp bê màu trắng, giờ đây nhìn nó như một thiên thần giáng trần vậy
Hắn ngồi ở dưới lầu đợi nó, nó bước tàn tàn xuống dưới lầu thì đã thấy hắn ngồi ở ghế sofa đọc báo. Hắn thấy nó bước xuống liền ngẩng đầu lên nhìn nó với con mắt ấm áp
Đám người làm thấy nó bước xuống liền ngẩng đầu lên cúi chào nó
– Xin kính chào tiểu thư buổi sáng tốt lành ạ!!! – Đồng thanh tập 1
– Dạ vâng… Xin chào mọi người ạ!!! ^^
– Dạ chào tiểu thư!!! – Đồng thanh tập 2
Nó bối rối trả lời
– Mọi người đừng có gọi em là tiểu thư gì hết á. Em không quen đâu ạ ==”
– Dạ thưa tiểu thư – Đồng thanh tập 3
– Mọi người cứ gọi em là Ngân ik ạ ^^
– Dạ thưa tiểu thư – Đồng thanh tập 4
Nó đứng cạn lời với người làm nhà này. 1 tiếng tiểu thư, 2 tiếng tiểu thư, chẳng lẽ trong từ điển của bọn họ chỉ có 2 từ tiểu thư hay sao @.@. Hay là trong người bọn họ được lắp đặt sẵn bộ máy lặp lại từ ngữ của vinh thự nhà này. Haizzz, thật là đâu đầu với bọn họ quá đi mà *nó ngáng ngặm lắc đầu với bọn họ*
Hắn đứng kế bên nó khi nào không biết. Nó cảm thấy có một nguồn hơi lạnh lan tỏa phía sau lưng của nó thì bất giác cô rùng mình quay xuống nhìn
– Anh… bộ anh là ma hay sao mà đứng đằng sau lừng tôi vậy =~=”
– Em có thấy con ma nào biết nói chuyện và đứng nhìn em đứng hình nãy giờ không???
Hắn khoanh tay đứng trước mặt nó
Nó biết dù có nói gì với hắn đi chăng nữa thì nó vẫn nhận chọn phần thua về phía mình. Thà nó chọn cách im lặng là quyết định đúng với nó
Hắn thấy nó im lặng bèn lên tiếng với nó. Không mất công hồn của nó lại bây lên trên kia lại mất công hắn gọi nó về nữa. Mệt lắm
– Sao im quá vậy?? Hồn siêu phách tán rồi hả em??
– Ai hồn ai siêu với phách với cả tán chứ!!!
Giờ nó mới chịu lên tiếng
– Vậy sao nãy giờ im quá vậy
– Bộ anh không nghe người ta nói “im lặng là vàng” hả???
Nó ấm ức nhìn hắn
– Thôi được rồi. Chúng ta mau đi ăn sáng nhanh đi. Vì em mà làm chậm trễ hết 30 phút rồi đấy!!!
– Tại sao lại là tôi
– Do ai đứng mất hồn nãy giờ -_-
– Tôi không thèm cãi lời với anh nữa. Đồ đáng ghét – Nó bĩu môi
– Ghét của nào trời cho của đó đó nha:))))
– Hứ… ứ thèm… ai thèm tôi cho anh chứ!!!
– Sau này rồi em sẽ biết!~!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!