Ông Xã Ngỗ Ngược - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Ông Xã Ngỗ Ngược


Chương 36


Sáng sớm hôm sau tiểu Dĩnh cùng chị lâm tới gặp bạn của chị Lâm để nợ nộp hồ sơ xin việc. Để được nhận vào công ty không phải chỉ có năng lực là đủ mà phải tốn thêm một món tiền kha khá.

Tiểu Dĩnh Mặc dù có bằng đại học những kinh nghiệm không có nên vấn đề xin vào một công ty lớn không phải là điều dễ dàng.

Vừa đi Chị bạn của chị Lâm vừa nói với Tiểu Dĩnh.

– phỏng vấn cho có lệ thôi chứ mày chắc chắn được nhận rồi, Mặc dù không phải là chức vụ gì ngon nhưng tổng giám đốc đang cần tuyển thư ký, nên chị đã xin cho mày vào.

Chị nể chị lâm lắm nên mới xin cho mày vào vị trí tốt như thế đấy, chứ như những đứa khác thì đừng có mơ.

– Em cảm ơn chị ạ.

– mà chị nói cho mày nghe, làm gì thì làm cấm không được tư tưởng đến tổng giám đốc. Có mấy đứa dở chứng tán tỉnh anh ta đều đã bị đuổi hết rồi.

Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó thì tiểu Dĩnh đâu có quan tâm, nếu như cô muốn yêu đương giành giật thì đã ở bên lại bên cạnh Âu phàm Chứ đâu cần phải bỏ đi như thế này.

Bây giờ cô cần một công việc tốt chứ không phải là cần một người đàn ông để yêu thương.

Buổi phỏng vấn Kết thúc vô cùng tốt đẹp, tiểu Dĩnh trở về nhà để ngồi chờ đến ngày được đi làm.

– Chị ở đây thêm vài ngày nữa để chờ mày chính thức được đi làm, rồi chị còn phải vào lại trong kia để chăm sóc cho mẹ chị.

– vâng ạ.

Tiểu Dĩnh đợi 2 ngày thì công ty gọi tới nhận việc, cô cũng không nghĩ là có thể nhanh đến như thế. Đúng là trên đời này chẳng có gì bằng quan hệ rộng và có tiền.

Trong lòng cô thực sự biết ơn chị Lâm, thật lòng coi chị Lâm là người tốt.

Trước khi trở lại phía Nam thì chị Lâm có dặn dò tiểu Dĩnh:

– em ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì thì cứ liên lạc với chị chị sẽ nhờ người giúp.

– em biết rồi….

Sau khi chị lâm rời đi thì Chỉ Còn Lại Một Mình tiểu Dĩnh Ở lại nơi xa lạ này. cô biết mình phải thật cố gắng, để có thể kiếm thật nhiều tiền sau này sẽ đón ba mẹ về đây ở cùng.

Nếu để ba mẹ ở nhà cũ cô được sự không yên tâm, một phần cũng sợ Âu Phàm sẽ tìm được cô. Nhưng rồi nghĩ lại thì anh cũng đâu cần thiết phải đi tìm cô làm gì, anh có vợ có con rồi…. Có lẽ sau này chỉ có một mình cô nhớ anh mà thôi….

Âu Phàm đã thôi không tìm kiếm, trái tim dường như bị tổn thương đến mức đóng băng không vào Cảm Giác.

Lục tiểu mạn tìm đến văn phòng, Âu Phàm còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái.

– Tại sao anh không nói chuyện với em?

– Tại sao tôi phải nói chuyện với cô,?

– chúng ta yêu nhau mấy năm, anh lại có thể tuyệt tình tuyệt nghĩa đến như thế?

– cô Im đi, Tôi không có muốn nói chuyện với loại người bị đổi những cô.

Tiểu mạn tức giận quát lớn.

– Vì con nhỏ đó mà anh đối xử với em như vậy hay sao?

– Cô muốn vào Thét thì về nhà mà gào, Đây là công ty của tôi, không hoan nghênh cô.

– vậy anh cũng không hoan nghênh con của chúng ta hay không?

Cô ta nói rồi Giơ ra chiếc Que thử thai có 2 vạch, đặt ngay trước mặt Âu Phàm.

– Phàm, Em có thai rồi.

Câu nói này của cô ta khiến cho Âu Phàm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

– Cô nói cái gì?

– Em nói Em có thai rồi.

– vậy sao?

Thái độ dửng dưng của anh khiến cô ta vô cùng tức tối.

– Tại sao anh lại có thái độ như thế?

– vậy cô muốn tôi phải có thái độ như thế nào? Đứa bé này thực sự là con của tôi ư? Làm sao tôi có thể tin được?

Cô ta cầm cái que thử thai ném mạnh vào tường, hai tay Điên Loạn gạt đống giấy tờ trên bàn của anh xuống dưới đất.

– anh dám nói với em như thế hay sao? Nếu như nó không phải là con của anh thì là con của ai.?

– nếu như thực sự là con của tôi thì cô cứ sinh nó ra đi, sau này đi xét nghiệm ADN nếu là con tôi thì tôi sẽ đón nó.

– anh không định sẽ làm đám cưới này hay sao?

– đám cưới? Cô nghĩ hơi xa rồi đấy. Nếu như nó thực sự là con của tôi thì tôi sẽ nhận nó, còn cô muốn đi đâu làm gì thì tùy. Tôi không quan tâm.

– em sẽ đem chuyện này nói với ba mẹ.

– nói với ai thì cũng như thế thôi. Cô nên nhớ tôi không phải là một thằng vô dụng sống dựa dẫm vào ba mẹ, tôi có quyền sống theo ý muốn của mình, không ai có thể áp đặt bất cứ điều gì vào cuộc sống của tôi hết.

– anh đã thay đổi thật rồi, Tại sao em làm bao nhiêu chuyện như thế mà cuối cùng vẫn bị anh đối xử như thế này?

Âu Phàm nhìn thẳng vào mắt cô ta.

– Tôi nói cho tôi biết, chính bởi vì cô đã dùng rất nhiều thủ đoạn nên tôi mới cảm thấy căm ghét. Phụ nữ các người ai cũng giống nhau cả thôi, Tôi không muốn liên quan đến các người nữa.

Ngay sau đó anh gọi điện cho thư ký, Một lát sau thì có một người bước vào trong, anh ra lệnh cho cô ta.

– cô mau đưa cô gái này ra ngoài cho tôi, Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.

– anh dám.

Anh Không thèm nhìn tiểu Mạn, anh trực tiếp nhắc nhở cô thư ký:

– cô không nghe thấy tôi nói gì hay sao? Tôi nói cô hãy đưa người con gái này ra ngoài.

Cô thư ký vừa nắm tay vào tay của tiểu Mạn thì bị cô ta hất tay ra.

– tránh ra, Tôi có thể tự đi được.

Cô ta bỏ về mang theo trong lòng một mớ hỗn độn, Rốt cuộc thì cô ta đã làm gì sai?

Cô ta không thể hiểu được rằng cho dù Âu phàm không thể đến với Tiểu Dĩnh thì cũng sẽ không bao giờ đến với cô ta. Tình cảm của con người một khi đã thay đổi thì không có cách nào cứu vãn.

Cho dù có sử dụng bao nhiêu thủ đoạn, cho dù có dùng những cách xấu xa như thế nào thì cũng không bao giờ lấy lại được thứ mà mình đã từng vứt bỏ.

Cô ta tốn một số tiền lớn cho chị Lâm để đưa Tiểu Dĩnh đi đến một nơi xa nhưng bây giờ lại không thể nào đạt được mục đích của mình.

Cô ta không cam tâm, không chấp nhận thất bại.

Cô ta lập tức tới tìm bà nội, Nếu như bà biết cô ta đang mang trong mình giọt máu của Âu Phàm thì chắc chắn sẽ chấp nhận để cô ta Cưới anh ă. Bởi vì trên đời này chỉ có bà nội mới là người khiến cho cô Phạm phải hết lời tất cả mọi chuyện.

Bà nội vừa nhìn thấy cô ta thì nét mặt trở nên vô cùng khó coi.

– Cô tới đây làm gì? Nhà này không đón tiếp cô đâu.

– con có thai rồi.

– cái gì? Cô vừa mới nói cái gì?

– con nói là con có thai rồi, nó là giọt máu của gia đình này.

– Bằng chứng đâu?

Tiểu Mạn lấy ra trước mặt bà nội một tờ giấy siêu âm.

– Đứa bé đã được 2 tuần tuổi.

Bà nội tay run run cầm lấy tờ giấy, rồi Bà nói với Tiểu Mạn.

– làm sao ta biết được Đây có phải là con của tiểu Phàm hay không?

– Nếu như bà Không tin thì con sẽ lập tức đi phá bỏ nó.

– cô điên rồi.

– Đúng là con điên rồi, nếu như không thể làm đám cưới với anh ấy thì giữ lại đứa bé này có ý nghĩa gì?

– cô có còn lương tâm của một con người hay không? Tại sao cô có thể dễ dàng nói ra là sẽ phá bỏ đứa bé chứ.

Cô ta nắm chặt lấy tay bà nội, mi mắt bắt đầu rớm nước.

– con xin bà hãy giúp con nói với Phàm một tiếng, anh ấy nhất định không chịu cưới con làm vợ. Bà nhẫn tâm để cho con cháu của gia đình này lưu lạc bên ngoài hay sao?

Bây giờ bà nội cảm thấy vô cùng khó xử, tiểu Dĩnh thì bỏ đi Chưa biết ở nơi nào. Âu Phàm mấy ngày gần đây thì vô cùng khó hiểu, bà muốn Âu Phàm đi tìm tiểu Dĩnh nhưng anh lại nói là sẽ không đi tìm nữa.

Bà cũng không biết lý do tại sao….

Cứ nghĩ là có liên quan đến tiểu Mạn nhưng bây giờ cũng không phải. Bởi vì nếu như liên quan đến cô ta thì chắc chắn Âu Phàm đã đồng ý đám cưới này.

Vậy thì Rốt cuộc là lý do gì khiến cho Âu Phàm không đi tìm tiểu Dĩnh nữa…

Bà bắt đầu cảm thấy rối rắm lắm, không biết phải làm như thế nào. Bà đành nói với Tiểu mạn.

– cô cứ về trước đi, chuyện này ta phải bàn bạc lại với Tiểu Phàm đã.

– bà muốn nói gì với anh ấy cũng được Nhưng càng nhanh càng tốt, con không Chắc là sẽ đợi được lâu đâu.

Bà nội lập tức tới chỗ Âu Phàm đang làm việc, anh vừa nhìn thấy bà thì nói luôn.

– bà đến đây thăm con thì được, Nhưng nếu muốn nhắc đến chuyện đám cưới với cô ta thì con sẽ không nghe đâu.

– những đứa nhỏ đó là con của con. Cô ta nói nếu như con không đồng ý kết hôn thì sẽ phá bỏ đi đứa bé.

– có chắc nó là con của con không? Con đã nói rồi, sinh đứa nhỏ ra thì con sẽ nhận nuôi đứa nhỏ. Còn chuyện đám cưới là không bao giờ.

– con đã suy nghĩ kỹ chưa?

– Bây giờ con đang rất là bình tĩnh, Mọi quyết định của con đưa ra lúc này đều hoàn toàn chính xác. Nên bà không cần phải lo nữa.

– còn con bé Tiểu Dĩnh thì sao?

– bà đừng nhắc đến cô ta?, là cô ta đã bỏ đi trước mà, đâu phải lỗi Tại con.

Bà nội không biết nói gì phải ra về, có lẽ Âu Phàm cần thêm thời gian để suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. Mặc dù bà rất muốn có cháu nhưng mà cũng không thể áp đặt chuyện kết hôn này, hơn nữa bà cũng rất yêu thương tiểu Dĩnh, nhất định bà sẽ đi tìm được tiểu Dĩnh Trở Về.

Còn chuyện cái thai trong bụng của tiểu mạn, đành giao hết châu Âu phàm tự xử lý. Đám cưới này có lẽ không thể diễn ra được rồi, bởi vì chú rể lại hoàn toàn không muốn kết hôn.

Vì là ngày đầu tiên đi làm nên tiểu dĩnh thức dậy rất sớm, trước khi rời khỏi đây chị Lâm đã mua cho cô mấy bộ quần áo để đi làm.

Cô nhìn mình trước gương cảm giác dạo này có vẻ cô hơi mập lên một chút, trải qua nhiều chuyện như vậy lẽ ra cô phải gầy đi mới phải, Tại sao có thể lên cân được, đến chính bản thân cô cũng cảm thấy rất lạ.

Từ phòng trọ của tiểu Dĩnh tới công ty đi xe buýt mất 15 phút, trong lòng cô cảm thấy có chút hồi hộp. Không biết là ông chủ của mình là người dễ tính hay khó tính.

Nghĩ đến một người đàn ông khó tính cô lại liên tưởng ngay tới Âu Phàm, dù đã cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không thể nào quên đi được hình bóng của anh. Có lẽ phải mất rất lâu sau đó thì cô mới có thể quên đi được người đàn ông ấy, hi vọng là như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN