Ông Xã Ngỗ Ngược - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Ông Xã Ngỗ Ngược


Chương 46


Đã bao lâu rồi Tiểu Dĩnh không tới thăm bà nội, tự nhiên trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng. Lúc trước khi ở nhà Âu Phàm tất cả mọi người đều đối xử không tốt với cô. Chỉ có duy nhất bà nội là yêu thương cô hết lòng. Suốt 8 năm qua cô không hề liên lạc cho bà, bây giờ không biết sức khỏe của bà như thế nào?

Không biết bà có còn khỏe mạnh như trước không? Tiểu Dĩnh càng nghĩ càng thấy có lỗi, tiểu Bảo chính là chắt nội của bà, nhưng cô lại ngăn cách họ không cho gặp biết bao nhiêu lâu nay.

Vì do bây giờ cô muốn giấu Âu Phàm nên không thể nào đưa Tiểu Bảo đi cùng để đến thăm bà nội được.

Cô Đành tự một mình đi tới.

Đứng trước căn biệt thự nguy nga ấy vẫn là cảm giác hồi hộp như lần đầu tiên cô bước chân tới nơi này. Nhẹ nhàng bấm chuông Cửa thì có một người phụ nữ ra mở cửa.

Bà ấy có lẽ là giúp việc mới của ngôi nhà này nên cô mới không hề có chút ấn tượng gì với bà ấy.

Bà ấy vừa nhìn thấy tiểu Dĩnh liền hỏi.

– cô tìm ai?

– cháu tới để thăm bà nội ạ.

– vậy cô vào nhà đi.

– Vâng cháu cảm ơn bà.

Tiểu Dĩnh bước vào bên trong, không gian vẫn y như 8 năm trước đây mà cô từng tới. Bà nội ngồi yên lặng ở trên ghế, bây giờ trông bà thực sự đã quá dài yếu rồi.

Nghe thấy có tiếng động ở đằng sau bà nội quay người lại. Vừa nhìn tiểu Dĩnh bà đã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

– là con Sao? con về Khi nào.

Tiểu Dĩnh òa khóc chạy tới ôm bà nội. Cô cũng không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng có lỗi với bà.

Bà nhẹ nhàng an ủi tiểu Dĩnh.

– Con bé này sao phải khóc? Tại sao lại lâu như thế mới trở về. Con có biết là ta đã đi tìm con rất lâu rồi hay không?

– con xin lỗi bà, con thực sự không còn sự lựa chọn nào khác.

– Tại sao con lại nói như vậy, yên lặng rồi kể cho ta nghe xem nào. Suốt mấy năm qua ta đã vô cùng thắc mắc lý do mà con rời đi.

Tiểu dĩnh cảm thấy vô cùng áy náy, bà luôn hiền hậu như vậy? Cho dù có như thế nào thì bà cũng không một lời trách mắng.

Bà đỡ tiểu Dĩnh ngồi lên ghế, bà trách.

– đi đâu cũng phải liên lạc về chứ, con cứ giống như hoàn toàn biến mất vậy.

– con xin lỗi.

– con có biết tiểu Phàm đã đi tìm con vất vả như thế nào không? thế con đã đi tìm nó chưa?

– anh ấy đi tìm con sao? Chẳng phải bây giờ anh ấy đã có Lục tiểu Mạn ở bên cạnh?

Bà nội nghe tiểu Dĩnh nhắc đến Lục tiểu Mạn thì thấy có chút không đúng, bà bảo.

– sao tự nhiên con lại nhắc tới cô ta làm gì? cô ta với gia đình này sớm đã không còn quan hệ rồi.

Câu nói của bà nội khiến cho tiểu Dĩnh ngớ người, sao lại có truyện như thế được?

– bà nội, chẳng phải hai người họ đã sớm kết hôn rồi sao? họ còn cùng nhau có một đứa trẻ nữa.

– con nói vớ vẩn cái gì vậy? Làm gì có chuyện Tiểu Phàm cùng cô ta lại kết hôn rồi có một đứa nhỏ chứ.

– Nhưng rõ ràng là con đã nghe thấy như thế mà.

– tiểu Phàm đã nói khi nào? con có đích thân nghe thấy nó nói không?

– con không có, nhưng có một người rất thân thiết với con nói. Chị ấy đã nói cho con nghe như vậy.

Bà nội nghe thấy tiểu Dĩnh nói như thế thì liền nghĩ chắc chắn có sự hiểu lầm ở đây.

Bà nội bình tĩnh Nói Với tiểu Dĩnh.

– con có thể kể cho ta nghe tất cả mọi chuyện được không? Có lý nào chỉ vì một sự hiểu lầm mà đẩy hai đứa phải cách xa nhau tới tận 8 năm trời.

Tiểu Dĩnh cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra nên cô kể lại cho bà nội nghe tất cả mọi chuyện. Bắt đầu từ chuyện cô nhìn thấy lục tiểu Mạn cùng Âu Phàm ân ái, đến khi cô bỏ đi rồi đến chuyện cô nghe thấy chị Lâm kể lại là Âu Phàm đã nói rằng muốn mời cô dự đám cưới của anh và lục tiểu Mạn. Bà nội nghe xong thì cảm thấy vô cùng tức giận bà đập mạnh tay xuống ghế rồi quát.

– ả ta đúng là một kẻ khốn kiếp mà. Chắc chắn đã dùng tiền để đổi trắng thành đen rồi. Lại có thể gây ra hiểu lầm lớn đến như này.

– bà ơi Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra? Chị Lâm là người tốt, chị ấy sẽ không lừa con đâu ạ.

– đến bây giờ mà con vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với con hay sao? Tại sao con có thể dễ tin người đến như vậy? Âu Phàm Và cô ta không hề có chuyện kết hôn. Ngay sau khi con bỏ đi thì nó đã đuổi cô ta ra khỏi nhà rồi. Bây giờ cũng Chỉ Có Một Mình Cô ta là cứ bám lấy tiểu Phàm thôi, còn nó đâu có chịu nhìn nhận gì đến cô ta.

Tiểu Dĩnh thẫn thờ khi nghe bà nội nói. Chẳng lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm hay sao? Chẳng lẽ là do cô sai vì ngay từ đầu đã không tin tưởng anh. Chẳng lẽ chị Lâm lại nói dối cô tất cả mọi thứ? tiểu Dĩnh bắt đầu cảm thấy mọi thứ thực sự quá rắc rối, bây giờ cô cũng không biết phải làm như thế nào.

– Con cứ ở Yên đây để ta gọi điện cho Âu Phàm đến đây để nói chuyện, chuyện này phải giải quyết cho ra lẽ chứ không thể để hiểu lầm mãi như thế này được.

– Bà ơi con còn một chút khúc mắc ở trong lòng. Chuyện này có thể để con tự giải quyết được không.?

– Con có chắc chắn với ta là sẽ gặp Âu Phàm để nói chuyện không?

– con hứa.

Bà nội cũng suy nghĩ rồi đồng ý với Tiểu Dĩnh, bởi vì họ đã xa nhau suốt 8 năm thì cũng có những chuyện khó nói ra. Với lại Bây giờ bọn trẻ đều đã trưởng thành và bà không thể cái gì cũng dúng tay vào được, nên bà đã hứa với Tiểu Dĩnh là sẽ không nói bất cứ điều gì với Âu Phàm. Để cho cô khi nào chuẩn bị sẵn tinh thần thì sẽ trực tiếp đến để gặp anh.

Tiểu Dĩnh từ nhà bà nội về tới công ty mà trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, bây giờ cô cũng không biết phải giải quyết như thế nào? Không biết phải hỏi Âu Phàm Như thế nào?

Bởi vì nếu như tất cả chỉ là hiểu lầm thì có phải là lỗi do cô không? Mới khiến cho con trai của cô không có ba trong suốt bao nhiêu năm qua, còn khiến cho hàn Vũ Vì cô mà chịu biết bao nhiêu đau khổ.

Hàn Vũ lặng lẽ quan sát tiểu Dĩnh từ xa, anh biết là cô đi đâu nhưng anh không có khả năng để cản cô lại. Anh cũng biết là bản thân mình chẳng thể nào giữ được cô nữa.

Trong lòng lại cảm thấy áy náy vì đã nói dối.

Anh đi đến chỗ tiểu Dĩnh. Mặc dù trong lòng cảm thấy rất đau đớn nhưng anh vẫn nói với cô.

– Nếu như em thực sự còn yêu người đàn ông đó thì anh chấp nhận buông bỏ. Vậy nên đừng buồn nữa.

– Em xin lỗi, xin lỗi anh nhiều lắm.

Hàn Vũ muốn làm tiểu Dĩnh vui vẻ lên đùa với cô.

– Anh đẹp trai như thế này, điều kiện lại vô cùng tốt. Bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái thì có cả các cô theo, em lo gì chứ.

Tiểu Dĩnh biết là hàn Vũ đang cố gắng an ủi mình để cho cô không phải cảm thấy áy náy nhưng cô cũng là con người bình thường, cũng có suy nghĩ và cô biết là mình đã làm khổ anh rất nhiều. Nếu như bây giờ cô cùng Âu Phàm quay lại thì có phải cô là một kẻ xấu xa hay không?

– Tiểu Dĩnh à, em không cần phải suy nghĩ gì hết. Anh biết là suốt mấy năm qua em cũng đối xử với anh tốt mà, nên chúng ta cứ cho là dựa vào nhau để sống đi.

Thấy tiểu Dĩnh vẫn im lặng, hàn vũ vừa cười vừa nói với cô.

– Thôi em làm việc đi, Anh cũng có một chút công việc phải giải quyết. Lát nữa anh quay lại nói chuyện với em.

Hàn Vũ quay lưng bước đi thặt nhanh để che giấu giọt nước mắt sắp rơi xuống. Anh biết lần này có lẽ trái tim anh sẽ phải chịu tổn thương nhiều lắm.

Làm sao anh có thể quên được người con gái ấy? Làm sao có thể yêu thương một người khác ngoài cô gái ấy? Nhưng bây giờ anh không thể nào ích kỷ cướp đi hạnh phúc của gia đình người khác, nếu như chỉ có một mình tiểu Dĩnh thì anh chấp nhận làm tất cả để giữ cô lại. Nhưng lần này còn có tiểu Bảo, nếu như họ phải chia xa chỉ vì những hiểu lầm thì chẳng ai là người có lỗi trong chuyện này cả.

Người ta thường nói yêu một người chính là để người ta được hạnh phúc, chứ không phải là ích kỷ cố chấp ở bên người ta.

Yêu một người là biết hi sinh, là biết chấp nhận. Nếu như bây giờ cứ cố chấp để được ở bên người con gái ấy thì tất cả sẽ phải chịu đau khổ. Nếu như là đau khổ thì một mình anh sẽ cố gắng nhận lấy.

Buổi chiều tiểu Dĩnh phải qua công ty của Âu Phàm để cùng trợ lý của anh bàn bạc một số công việc, hoàn tất hợp đồng giữa hai bên công ty. Cô cảm thấy rất hồi hộp Khi phải gặp Âu Phàm Nhưng biết làm thế nào được. Công việc đâu thể nào lảng tránh, khi cô tới nơi thì chỉ gặp mỗi trợ lý của Âu Phàm. Nếu như không có chữ ký của anh thì cũng không thể làm được chuyện gì nên cô mới hỏi trợ lý của anh.

– tổng giám đốc công ty của anh đang ở đâu? Tôi muốn xin chữ ký của anh ta.

– từ hôm qua đến nay tổng giám đốc bị bệnh nên không thể tới công ty được. Có chuyện gì thì để mấy ngày nữa đợi anh ấy tới rồi giải quyết có được không?

– Nhưng bây giờ tôi thực sự cần rất gấp, nếu không hoàn thành nhanh thì thủ tục hợp ký hợp đồng giữa hai bên công ty của chúng ta sẽ khó có thể diễn ra suôn sẻ.

– Vậy thì cô có thể đến trực tiếp Nhà của anh ấy để lấy chữ ký, phiền cô vậy.

Đến nhà người đàn ông đó hay sao? Liệu có được không?

Nhưng bây giờ cô đã biết anh ta không cùng lục tiểu Mạn kết hôn. Vậy thì có nghĩa là anh ấy chỉ ở nhà một mình, tiểu Dĩnh Suy đi nghĩ lại rồi cũng chỉ vì công việc mà cô phải lái xe đến nhà của Âu Phàm. Trong lòng cô cũng muốn biết anh bệnh tình như thế nào.

Cô đứng trước cửa căn biệt thự của Âu Phàm, nơi thân quen này trước đây cô đã từng nghĩ là nhà của mình, nhưng bây giờ sao nhìn thấy xa lạ quá, trống trải quá. Khung cảnh bên trong nhìn vô cùng lộn xộn, đã bao lâu rồi anh không dọn dẹp nhà cửa vậy?

Tiểu Dĩnh lấy hết can đảm của mình bấm chuông cửa nhưng mãi không thấy ai ra mở cửa, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Liệu có chuyện gì xảy ra với anh hay không?

Tiểu Dĩnh lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa, bao lâu nay cô luôn Coi chùm chìa khóa này giống như một vật kỷ niệm sâu sắc. Luôn trân trọng giữ gìn nó đến tận ngày hôm nay cho dù đã rời khỏi căn nhà này 8năm.

Bây giờ cô cần phải nhanh chóng vào bên trong nhà để xem Âu Phàm có chuyện gì xảy ra không, nếu như cô không vào thì có lẽ sau này cô sẽ phải hối hận cũng không chừng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN