Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 55: Gọn gàng dứt khoát
Người như Thịnh Nhạc Dục vậy, chỉ cần Chu Duệ Trạch nói ra một câu thôi, tuyệt đối có thể khiến hắn ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
“So đo? Tớ mà là loại người so đo vậy sao?” Chu Duệ Trạch bất mãn trợn mắt liếc nhìn Nhiếp Nghiêu một cái, tức giận quát hỏi: “Ánh mắt cậu như vậy là có ý gì?”
Nhiếp Nghiêu liếc Chu Duệ Trạch một cái: “Cậu là người tương đối so đo.”
Nếu không phải bởi vì rất thích so đo, làm sao có thể có Chu Duệ Trạch của ngày hôm nay?
“Thịnh Nhạc Dục hoàn toàn không xứng làm đàn ông, lúc có được thì không biết quý trọng, sau khi mất đi lại không cam lòng. Bây giờ muốn đoạt trở lại, sớm đã làm được gì?” Chu Duệ Trạch trực tiếp vượt qua cái đề tài gây bất lợi cho anh. Cho nên nói, bình thường, Chu Duệ Trạch thật rất sáng suốt.
Nhiếp Nghiêu khinh thường khẽ chê trách một tiếng, không chút khách khí vạch trần Chu Duệ Trạch: “Ai cho Hà Quyên ra ngoài?”
“Đó là bà xã tớ vốn đã xinh đẹp.” Chu Duệ Trạch hừ lạnh một tiếng, “Thịnh Nhạc Dục là không có mắt nhìn. Bên cạnh hắn, đặt sẵn một viên ngọc thô chưa được gọt giũa mà không biết. Cuối cùng, đi tìm mấy thứ thật giả lẫn lộn, kém chất lượng.”
“Nhìn bà xã của tớ xem, muốn cái gì thì có đó. Tính tình tốt như vậy, tính cách dịu dàng như thế, vào được phòng khách, xuống được nhà bếp. . . . . .” Vừa nhắc tới Hà Quyên, cặp mắt Chu Duệ Trạch vô cùng toả sáng, bắt đầu nói lời khen ngợi liên tục.
Khoé môi Nhiếp Nghiêu khẽ run rẩy, cái này, xem như là say đắm sao?
“Mặc kệ là nói thế nào. Bây giờ Thịnh Nhạc Dục hối hận, sẽ ra tay với Hà Quyên, tìm người tách bọn họ ra?” Nhiếp Nghiêu nhanh chóng ngừng câu chuyện lại. Nếu không để Chu Duệ Trạch nói tiếp, còn không biết phải nói đến lúc nào.
“Tách ra?” Chu Duệ Trạch nâng khóe môi lên, cười nhẹ nhàng một tiếng. Ánh sáng đáy mắt ngầm di chuyển, khiến lòng của Nhiếp Nghiêu thoáng cái liền run lên.
“Không cần tách ra, tớ sẽ khiến Thịnh Nhạc Dục biết giành bà xã với tớ sẽ có hậu quả gì.” Lời nói của Chu Duệ Trạch, khiến Nhiếp Nghiêu ở trong lòng thở dài ra một hơi, thầm than một tiếng, quả nhiên.
Quả nhiên, tính tình của Chu Duệ Trạch vẫn là thích trả thù, không hề thay đổi.
Hắn chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được rồi, hi vọng Thịnh Nhạc Dục không phải bị chết quá thảm.
Mặt khác, ở bên trong phòng làm việc, Thịnh Nhạc Dục đang phiền não. Trong chốc lát lại nhìn điện thoại di động một chút, một lúc nhìn một chút.
Đáng tiếc, điện thoại di động vẫn im lặng như trước, không có một chút động tĩnh.
Hắn cố gắng muốn tập trung lực chú ý lại. Đáng tiếc, vẫn là phiền lòng nôn nóng, làm sao cũng không có cách nào chuyên tâm làm việc.
Tiếng nhạc vui vẻ đột nhiên vang lên. Thịnh Nhạc Dục chợt cầm điện thoại di động lên, ngay cả thông tin cuộc gọi đến cũng không xem mà lập tức nhận điện thoại, cố gắng hít sâu một hơi, làm bộ trấn định “A lô” một tiếng.
“Ông chủ Vương à.” Lời nói khách khí, chỉ có hắn hiểu rõ sự mất mác nhưng Thịnh Nhạc Dục mạnh mẽ đánh vỡ, nhanh nhẹn đối đáp công việc. Cuối cùng cúp điện thoại, nói không rõ ràng được cảm giác trong lòng là gì.
Luôn cảm thấy trống vắng thiếu một thứ gì đó, nhưng mà, cụ thể hắn còn không rõ ràng lắm.
Cố gắng tập trung tinh thần, bắt tay ném mọi việc ra sau đầu. Thật vất vả đến lúc hơn ba giờ chiều, rốt cuộc có thể thích ứng tình trạng công việc. Công việc trước mắt được tiến hành rất nhanh.
Linh cảm trong đầu kích thích, động tác trên tay rất nhanh. Nhìn thấy đường nét lộ ra ở dưới tay hắn, trên mặt Thịnh Nhạc Dục xuất hiện ý cười hài lòng.
Vứt đi tất cả suy nghĩ phức tạp, hết sức chăm chú vào công việc, hoàn toàn đắm chìm trong trong thế giới của bản thân.
“Hi!” Đột nhiên bả vai đau đớn. Một tiếng nói trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của hắn, cứng rắn lôi hắn từ trong thế giới linh cảm ra ngoài.
Thiết kế lưu loát dừng lại.
“Cô làm gì đấy?” Thịnh Nhạc Dục tức giận quay đầu rống to, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tả Phỉ Bạch đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc của hắn.
Tả Phỉ Bạch bị bộ dáng kinh khủng, cặp mắt đầy tơ máu của Thịnh Nhạc Dục dọa sợ. Sau khi sửng sốt, ngơ ngác, bỗng nhiên cô ta cảm thấy uất ức vô cùng, cũng cao giọng oán trách: “Em tới tìm anh tan ca ăn cơm. Em cũng gõ cửa lâu rồi, anh vẫn không có phản ứng em mới vào. Anh làm sao lại hung ác với em?”
“Tôi đang làm việc!” Thịnh Nhạc Dục phiền chán trừng mắt nhìn Tả Phỉ Bạch, đột nhiên bị cắt ngang, tất cả linh cảm đều không còn.
“Em biết anh làm việc, bây giờ không phải là tan sở sao?” Tả Phỉ Bạch uất ức đầy bụng, trừng mắt nhìn Thịnh Nhạc Dục. Không biết làm sao hắn đột nhiên nổi giận lớn như vậy.
“Em còn không phải sợ anh buổi tối không ăn cơm, có ý tốt tới tìm anh ăn cơm! Lòng tốt mà bị xem là ngu ngốc.” Tả Phỉ Bạch lập tức cũng nổi giận, kêu to: “Thịnh Nhạc Dục, anh đừng không biết phân biệt như vậy. Ai biết anh bận công việc ở trong này?”
“Hà Quyên cũng biết!” Thịnh Nhạc Dục không cần suy nghĩ mà thốt ra. Sau khi nói ra, chính hắn ngây ngẩn cả người trước tiên.
Tại sao hắn phải nghĩ đến Hà Quyên?
Trong trí nhớ của hắn hoàn toàn là không có lưu lại dấu vết nào của phụ nữ, làm sao khiến hắn thốt ra nhẹ nhàng như thế?
“Thịnh Nhạc Dục, anh….anh khốn kiếp, anh đi tìm Hà Quyên của anh đi!” Tả Phỉ Bạch tức giận đến sắc mặt trắng bệch, quay đầu liền chạy ra khỏi phòng làm việc. Rầm một cái làm cửa vang rung trời.
Một tiếng rầm lớn vang lên, mới khiến Thịnh Nhạc Dục phục hồi tinh thần lại, chán nản ngồi ở trên ghế, ngẩn người sửng sốt nhìn chăm chú vào một nửa sản phẩm.
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Hắn làm sao vậy?
Đến lúc Thịnh Nhạc Dục ý thức được chuyện gì. Mới phát hiện, hắn đã không ý thức gọi điện thoại cho Hà Quyên. Điện thoại vẫn luôn quay số, từ đầu đến cuối không có người nghe máy, đến khi tự động cắt đứt.
Điện thoại di động lập tức khởi động chức năng tự động gọi lại. Vẫn như cũ quay số điện thoại không ngừng, tự động cắt đứt lần nữa.
Không có ai nhận.
Chân mày Thịnh Nhạc Dục cau lại, điện thoại của Hà Quyên đều mở máy 24 giờ. Tại sao lần này lại không nhận điện thoại?
Tiếp tục công việc nhưng cảm xúc hoàn toàn bị cắt đứt. Thịnh Nhạc Dục mặc áo khoác vào, ấm ức rời khỏi công ty.
===Đường phân cách của Cửu Cửu==
Sau khi Chu Duệ Trạch về đến nhà, mở cửa phòng, ngửi được chính là hương thơm thức ăn ấm áp.
Nét mặt nguội lạnh thay lên bằng đường nét dịu dàng, trong nhà và ngoài nhà hoàn toàn không phải như một người.
“Bà xã.” Vừa đi tới bên phòng bếp, Chu Duệ Trạch nhẹ giọng gọi. Nhìn bộ dáng Hà Quyên mặc tạp dề ở bên trong phòng bếp bận rộn. Hít vào hương vị thức ăn thơm ngon, đuổi tất cả khí lạnh trong cơ thể ra ngoài.
“Đã trở về? Canh xong rồi, đi rửa tay đến dùng cơm.” Hà Quyên quay đầu lại cười một tiếng, nụ cười híp đôi mắt tự nhiên, nói.
“Được.” Sau đó, Chu Duệ Trạch lập tức đi đến rửa tay xong, cầm chén đũa đi vào phòng ăn. Vừa đúng lúc Hà Quyên bưng canh đi ra, đặt lên bàn.
Hai người ăn, hai món mặn, một món canh, vừa vặn, sẽ không lãng phí, cũng không để thức ăn qua đêm.
“Bà xã, không có ai quấy rầy em chứ?” Chu Duệ Trạch không quá yên tâm hỏi.
Hà Quyên sững sốt, ngay sau đó liền hiểu được Chu Duệ Trạch nói tới chuyện gì, cười một cái nói: “Em chuyển hắn vào danh sách đen rồi.”
Chu Duệ Trạch bội phục nhìn Hà Quyên, quả nhiên là bà xã anh coi trọng, làm việc gọn gàng dứt khoát.
Xem ra, anh ra tay cũng không có gì cần phải lo lắng rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!