Ông Xã Thần Bí - Chương 29: Có thể ác với bản thân như vậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
229


Ông Xã Thần Bí


Chương 29: Có thể ác với bản thân như vậy


Trong lòng Tô Ánh Nguyệt thầm kêu không tốt.

Phan Viết Huy đã trông thấy cô, bây giờ cô càng không thể đi tìm An Hạ, cô sợ Phan Viết Huy sẽ giận chó đánh mèo với An Hạ.

Phan Viết Huy nhìn cô một cái, ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó nghiêng người nói gì đó với người bên cạnh.

Tô Ánh Nguyệt tiện tay cầm chai rượu trên bàn đi, nhanh chóng xuyên qua đám người ra khỏi quán bar, may mà vị trí cô chọn gần cửa ra vào.

Ra khỏi quán bar cô không dám trì hoãn, nhìn thấy ở cổng có xe taxi, đang chuẩn bị đi qua, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng: “Ở bên kia.”

Với mức chi tiêu của An Hạ, chọn quán bar ở thành phố Vân Châu cũng không phải tốt lắm, theo lý mà nói sẽ không gặp phải Phan Viết Huy, hôm nay cũng thật quá trùng hợp rồi.

Những tài xế taxi đều là kẻ thức thời, thấy những người kia đang đuổi theo Tô Ánh Nguyệt, tất cả đều không dám chở cô, thậm chí trực tiếp lái xe trống rời đi một đoạn.

Tô Ánh Nguyệt không còn cách nào, đành phải vội vã đi đến chỗ đông người, nhưng nhanh chóng bị cản lại.

Bảy tám người đàn ông vây cô vào giữa, Tô Ánh Nguyệt nửa bước cũng không đi được.

Phan Viết Huy đi về phía cô, những người đàn ông vây quanh cô nhanh chóng tránh ra một con đường, Phan Viết Huy cười đểu cáng: “Cô hai Tô, đã lâu không gặp.”

Tô Ánh Nguyệt cảnh giác lui về phía sau tận đến khi dựa sát vào tường: “Chưa đến một tháng mà, trí nhớ anh Phan thật không tốt.”

“Hừ!” Nghe vậy, nụ cười trên mặt Phan Viết Huy trở nên hơi hung ác, anh ta đưa tay muốn chạm vào mặt cô, nhưng bị cô tránh khỏi.

Sắc mặt anh ta càng khó coi hơn, cười lạnh một tiếng: “Tính tình cô hai Tô hơi kiêu ngạo nhưng tôi thích.”

“Thật không khéo, tôi không thích anh.” Không chỉ không thích, nhìn thấy gương mặt này cô đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Đáy mắt Phan Viết Huy lóe lên ánh sáng khác thường: “Phụ nữ đều như vậy, thích miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, đến lúc trên giường thì lại thích đến không khép chân lại được.”

Tô Ánh Nguyệt nắm chặt chai rượu trong tay, không nói gì, cô tập trung sự chú ý, cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, nghĩ làm sao mới có thể chạy thoát.

Phan Viết Huy thấy vẻ mặt khinh bỉ và xem thường của Tô Ánh Nguyệt, hất cằm cười nham hiểm, giơ tay lên, mở miệng nói: “Mang về.”

“Ai dám tới.” Tô Ánh Nguyệt quơ chai rượu lên, thật ra cô đã căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng lại chỉ có thể giữ chặt chai rượu trong tay không buông.

Đàn em Phan Viết Huy luôn thay anh ta làm việc, giúp anh ta trắng trợn cưỡng đoạt khá nhiều thiếu nữ nhà lành, phụ nữ nào mà không khóc cầu xin bọn họ, hoặc vì thân phận Phan Viết Huy mà cam tâm tình nguyện…

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy loại không khóc cũng không sợ này, còn cầm bình rượu giơ về phía mình, thế mà trong nhất thời không ai dám hành động.

Phan Viết Huy thấy dáng vẻ chần chừ này của họ, tức giận đen mặt, hét lớn một tiếng: “Còn ngơ ra làm gì, mang cô ta về cho tôi.”

Tô Ánh Nguyệt âm thầm nuốt từng ngụm từng nước bọt, âm thanh hơi khàn: “Ai dám tới, tôi là con gái thứ hai nhà họ Tô, ông nội tôi là Tô Thành.”

Nghe xong, Phan Viết Huy giống như nghe được việc gì tốt, phá lên cười, người đứng bên cạnh anh ta cũng cười theo.

“Nghe không, cô ta nói cô ta là con gái thứ hai nhà họ Tô, chính là con gái thứ hai nhà họ Tô đó năm cấp ba đã cùng người ta làm loạn, còn sảy thai, đến lúc tôi chơi xong, các cậu ai thích thì lấy chơi.”

Nghe lời này Phan Viết Huy, Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng buồn nôn.

Dù anh ta nói đều không phải là sự thật, nhưng nghe vào trong tai cô vẫn cảm thấy không được tốt cho lắm.

Không có cô gái trẻ nào sẵn lòng làm hỏng thanh danh, để cho người ta cảm thấy ai cũng có thể làm chồng, đây tất cả đều là Tô Yến Nhi tạo thành.

Điện thoại di động trong túi cô chợt vang lên, Tô Ánh Nguyệt sững sờ, trực giác là An Hạ gọi tới, cô không dám nghe, cũng không dám động.

Phan Viết Huy vỗ tên đàn em cách anh ta gần nhất “bốp” một cái: “Trói người lên xe, lấy điện thoại.”

Một người đàn ông chạy tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt, đưa tay định kéo cánh tay cô, chai rượu trên tay Tô Ánh Nguyệt siết chặt, đột nhiên đập xuống đầu mình.

Máu tươi lập tức chảy xuống, dưới ánh đèn đường mờ nhạt chiếu rọi, gương mặt vốn trắng nõn cửa cô bị máu từ từ che kín, vô cùng đáng sợ.

Tất cả mọi người bị hành động đột ngột của Tô Ánh Nguyệt hù dọa, nụ cười trên mặt Phan Viết Huy cứng đờ, anh ta không ngờ Tô Ánh Nguyệt lại có thể ác với bản thân như vậy.

Bốn năm trước, anh ta từng nghe nói năm cấp ba Tô Ánh Nguyệt đã cùng người ta làm loạn, sau việc sẩy thai, anh ta có vô tình gặp cô một lần, thấy cô dung mạo xinh đẹp lập tức có ý đồ, kết quả anh ta còn chưa kịp hành động thì cô đã xuất ngoại.

“Phan Viết Huy, anh cảm thấy, nếu hôm nay tôi chết ở đây, ông nội tôi sẽ như thế nào?” Âm thanh của Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng, trên đầu còn ghim mấy mảnh thủy tinh vỡ của chai rượu, dường như nếu họ dám động đến cô, cô sẽ thật muốn chết ở chỗ này.

“Cô…” Phan Viết Huy biến sắc, hung tợn nhìn cô một cái, giống như vô cùng kìm nén, đá một đá vào sau lưng một tên đàn em, hét với tên đàn em bị đá.

“Một đám vô dụng.”

Phan Viết Huy thở hắt ra, trong lòng vô cùng tức giận, dù anh ta biết ở nhà họ Tô, Tô Ánh Nguyệt không được yêu thích, chiều chuộng, nhưng nếu thật bức tử Tô Ánh Nguyệt, Tô Thành cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Nhìn Phan Viết Huy đánh đàn em cho hả giận, Tô Ánh Nguyệt biết hôm nay anh ta sẽ không làm gì cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Đỉnh đầu cô đã đau đến chết lặng, gió đêm thổi tới từng trận rét run, cả người cô trở nên hơi mơ hồ, người trước mắt cũng trở nên mơ hồ, nếu đám Phan Viết Huy không đi, thì cô sắp ngất đi rồi.

May mà, đám người Phan Viết Huy đã rời đi.

Tô Ánh Nguyệt lắc lư, bám lấy tường ổn định cơ thể, lắc lắc đầu, cô phải đi bệnh viện trước.

Cô ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thấy phía trên có một cuộc gọi nhỡ, híp mắt nhìn một lúc thật lâu mới nhìn rõ là số điện thoại của Tô Thành.

Cô gọi lại.

Vừa nhận điện thoại, Tô Thành đã lên tiếng mắng: “Đồ phóng đãng lại chạy đi đâu mà không nghe điện thoại.”

Thật ra Tô Thành cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi, dù vừa nãy không phải vì đám Phan Viết Huy mà cô không nghe được điện thoại thì thỉnh thoảng không nghe được điện thoại cũng rất bình thường mà.

Nhưng việc nhỏ ngần ấy, Tô Thành cũng phải mắng cô.

Sau đó Tô Thành còn nói cái gì đó, cô cũng không nghe rõ nữa.

Cô vẫn không nói gì, hình như Tô Thành cũng chẳng thèm để ý cô có nói hay không, chỉ giao phó mục đích ông ta gọi cuộc điện thoại này: “Tối mai gia đình tập trung, có muốn tới hay không? Tút…”

Điện thoại bị dập máy, Tô Ánh Nguyệt khẽ buông tay, điện thoại rớt xuống mặt đất, cô lại lần về nhắn cho An Hạ một tin nhắn.

Cô cảm thấy trên người càng ngày càng lạnh, ngay sau đó, giống như nhìn thấy Trần Minh Tân.

Cô đưa tay túm một lúc, nhưng không có gì, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng, là ảo giác sao, tại sao lại nghĩ đến anh, có thể là vì từ lúc cô chín tuổi đến giờ, Trần Minh Tân là người đối xử với cô tốt nhất.

Dù anh luôn trêu ghẹo cô, nhưng anh bằng lòng cưới cô, nấu cơm cho cô, chịu đựng tính xấu của cô, sấy tóc cho cô…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN