Ông Xã Thần Bí
Chương 815
CHƯƠNG 815: CÔ PHÙ HỢP VỚI AI?
“Có vẻ như là em biết nấu ăn.” Anh quay đầu lại nhìn về phía Bùi Diệp Kỳ, biểu cảm ở trên mặt có chút bối rối.
Bùi Diệp Kỳ sửng sốt một chút rồi nói: “Biết chứ.”
Anh ta đi qua, nhìn thấy trên bàn ăn được đặt rất nhiều thứ, ngoại trừ vật dụng hàng ngày còn có rau xanh và thịt, anh ta tùy tiện cầm mấy thứ ra nói với Bùi Dục Ngôn: “Cũng sắp đến trưa rồi, để em làm hai món ăn đơn giản, tay nghề của em cũng bình thường.”
“Ừ.” Bùi Dục Ngôn tránh qua một bên nhìn Bùi Diệp Kỳ rửa tay thái thịt nấu cơm.
Đột nhiên Bùi Diệp Kỳ quay đầu lại nhìn anh: “Sao không thấy Thanh Du vậy nhỉ, em ấy đi đâu rồi?”
Sắc mặt của Bùi Dục Ngôn thay đổi nhỏ nhặt không thể nhìn thấy được, ánh mắt buông thõng không cho Bùi Diệp Kỳ nhìn thấy được vết tích, mặt không thay đổi nói: “Ở trong phòng, chắc có lẽ là ngủ rồi.”
Anh còn không hiểu rõ cô sao, chắc có lẽ là cô bị dọa cho nên không dám đi ra rồi!
Có bản lĩnh hôn anh, vậy mà lại không có bản lĩnh đối mặt. Đồ nhát gan!
Mấy tháng nay anh quả thật đã quá dung túng cô, nếu không thì sao ngay cả chuyện này mà cô cũng dám làm được, chờ nhiệm vụ lần này của anh kết thúc, anh phải trở về chỉnh đốn cô đàng hoàng mới được.
Ba ngày không quản thì cũng dám tốc nóc nhà rồi.
Bùi Diệp Kỳ liếc mắt nhìn anh, hỏi anh: “Anh đã mắng em ấy hả?”
Bùi Dục Ngôn nhíu mày, lấy một bình sữa chua uống từ trong túi ra, cũng không nói chuyện.
Cảm giác quá ngọt, anh mới uống một hớp liền cau mày bỏ qua một bên, mấy cô gái thích uống mấy thứ có mùi vị chua chua ngọt ngọt kỳ lạ như thế này.
Anh không nói lời nào, Bùi Diệp Kỳ cũng biết chắc chắn anh đã mắng Lục Thanh Du.
Rõ ràng là đau lòng hơn bất cứ người nào khác, vậy mà anh lại hung dữ với cô nhất.
“Anh ít mắng em ấy vài câu đi, em ấy cũng không thoải mái gì, đuổi theo anh nhiều năm như vậy, cũng coi như đã rất có nghị lực, nếu đổi lại là một cô gái khác, chắc chắn đã chạy xa xôi không thấy người rồi. Huống hồ em ấy chạy đến đây là bởi vì lo lắng cho anh, tổ làm nhiệm vụ của anh đều bị mất liên lạc, ba và chú Lục đều lo lắng cho anh, huống chi con nhóc Thanh Du kia, em ấy cũng đã bị dọa sợ, tâm tư của cô gái nhỏ vừa đơn giản lại ngây thơ, thích anh bằng cả trái tim. Nếu như anh thật sự không muốn ở bên cạnh của em ấy, vậy thì buông tay sớm một chút đi.”
Anh không thích lời nói này của Bùi Diệp Kỳ, anh tự nhận là mình chưa từng có suy nghĩ nào khác với Lục Thanh Du.
“Em có ý gì chứ, anh cũng không ngăn cản lôi kéo kêu em ấy thích anh.”
“Vậy tại sao anh lại phải đi phá hủy buổi xem mắt của em ấy chứ! Tịch Nhất là người rất không tệ.”
“Cậu ta không thích hợp với Thanh Du.”
“Vậy thì anh cảm thấy em ấy thích hợp với ai?”
Giọng điệu của Bùi Dục Ngôn không kiên nhẫn: “Sao em lại nói nhảm nhiều thứ như vậy chứ.”
Bùi Diệp Kỳ lắc đầu, người anh cả này của anh ta chỗ nào cũng tốt, chính là quá cố chấp ở một số phương diện, có nói như thế nào cũng không chịu hiểu.
Chính anh cũng không phát hiện ra anh và Lục Thanh Du thân mật có chút quá mức, quan tâm quá nhiều chuyện rồi.
Mặc dù là độ tuổi của Lục Thanh Du và anh chênh lệch hơi lớn, tính tình của anh lạnh lùng nghiêm khắc, Lục Thanh Du ở trước mặt của anh chính là một con cừu nhỏ, tính cách của hai người vừa vặn bổ sung cho nhau, ở bên nhau cũng rất tốt.
Bản thân Bùi Dục Ngôn lại cảm thấy mình không có bất kỳ suy nghĩ sâu xa nào đối với Lục Thanh Du, anh ta còn có thể nói cái gì nữa đây?
Không ai có thể làm thức tỉnh một người đang giả vờ ngủ say.
Bùi Diệp Kỳ cũng không nói chuyện của Lục Thanh Du với anh nữa, bắt đầu hỏi anh liên quan đến chuyện của Cửu Gia.
“Cuộc đuổi bắt lần đó là có chuyện gì xảy ra? Tại sao toàn đội lại mất liên lạc?”
Nhắc đến chuyện chính, vẻ mặt của Bùi Dục Ngôn liền nghiêm túc, gương mặt vốn sắc bén lại hiện ra mấy phần dữ tợn bức người.
“Có nội gián, đưa điện thoại cho anh, anh gọi điện thoại nói một vài tình huống cho ba biết.”
Bùi Diệp Kỳ đưa điện thoại cho anh, lơ đãng quay đầu đã nhìn thấy Lục Thanh Du đang đứng ở cách đó không xa.
Sắc mặt của cô cũng không tính là tốt, cũng không biết cô đã đứng ở đó từ khi nào.
“Thanh Du!” Anh ta gọi Lục Thanh Du một tiếng.
Lục Thanh Du giật giật khóe miệng, nụ cười hơi gượng gạo.
Cô chậm rãi đi tới: “Anh hai về nhà từ lúc nào vậy?”
“Vừa mới về thôi, em ngồi một lát đi, đợi lát nữa là có thể ăn cơm rồi.” Bùi Diệp Kỳ nhìn vào trong mắt của cô, lộ ra mấy phần thương tiếc.
Anh ta đã từng, cũng đã từng thật lòng yêu Thư Nhã Niệm.
Anh rất thích mấy cô gái như vậy, nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, biết vun vén nhà cửa.
Nhưng mà sau đó, sự thật đã chứng minh cô ta cũng không phải là người như vậy.
Trong bảng tính của anh có sự cố chấp của người nhà họ Bùi, anh ta không muốn tin tưởng rằng mình đã chọn sai người, đã đưa ra quyết định sai lầm.
Con người sống cả một đời khó tránh khỏi sẽ có lúc phán đoán sai lầm, may mắn thay là có thể lập tức dừng lại những sai lầm đó.
Anh ta cũng hi vọng Bùi Dục Ngôn có thể tỉnh ngộ kịp thời, có thể bớt cố chấp một chút.
Nhưng mà có rất nhiều chuyện, người khác có nói bao nhiêu cũng không có ích lợi gì, bạn phải tự mình trải nghiệm thì mới hiểu được.
…
Sau bữa ăn, hai người Bùi Dục Ngôn và Bùi Diệp Kỳ bàn chuyện của Cửu Gia.
Cửu Gia chính là một người cực kỳ gian xảo, ông ta có thể gây chuyện đến bây giờ, bản lĩnh cũng không nhỏ, một nguyên nhân khác đó chính là ông ta có nội gián.
Đây là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, lúc điều tra chuyện của Grissy, bên phía của anh có kẻ phản bội, mặc dù cuối cùng đã điều tra ra, nhưng mà không ngờ đến vẫn còn.
Anh và Bùi Diệp Kỳ nói xong chuyện của Cửu Gia thì quay đầu liền tìm Lục Thanh Du.
Chuyện mà bọn họ bàn bạc với nhau, cô không hiểu cũng không thể giúp được cái gì, cho nên liền an phận ngồi ở trong phòng chơi một mình.
Lúc Bùi Dục Ngôn đi vào, nhìn thấy cô đang cầm điện thoại chơi game candy, trong cô phờ phạc không có chút tinh thần gì.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía người đi vào, lúc nhìn thấy người đi vào là Bùi Dục Ngôn, cô hơi khẩn trương mà kêu lên một tiếng: “Anh cả.”
Sau đó liền đặt điện thoại di động xuống.
Bùi Dục Ngôn đã ở trong lòng của cô rất lâu, cô sợ anh mà lại yêu anh.
Bùi Dục Ngôn đi đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống dưới, mang theo giọng điệu không cho phản bác mà nói: “Ngày mai trở về đi, anh sẽ sắp xếp tốt cho em.”
Lục Thanh Du nghiêng đầu qua một bên, cô cũng không muốn phải trở về, nhưng mà bây giờ cô đã gặp được Bùi Dục Ngôn rồi, nếu như cô cứ ở chỗ này thì chắc chắn là bọn họ sẽ không yên lòng về cô, nói không chừng cô còn trở thành gánh nặng của bạn họ.
Cô chỉ im lặng trong chốc lát, vẫn gật đầu lên tiếng nói: “Vâng.”
Bùi Dục Ngôn không ngờ đến cô lại nghe lời như vậy, anh nhìn sắc mặt của cô cũng không phải là tốt lắm, biết là cô không quá vui vẻ.
Anh suy nghĩ, vẫn là an ủi cô vài câu.
“Anh sẽ quay lại thật nhanh thôi, chuyện lần này rất nghiêm trọng, không phải là trò đùa, em trở về thì sẽ an toàn hơn một chút…”
“Em biết là anh muốn tốt cho em.” Lục Thanh Du ngắt lời của anh, ngẩng đầu lên mỉm cười với anh: “Anh yên tâm đi, ngày mai em sẽ ngoan ngoãn về nhà. Giờ em muốn nghỉ ngơi, anh cả, anh có thể đi ra ngoài trước không.”
Bùi Dục Ngôn ngẩn người, thấy Lục Thanh Du mỉm cười nhìn anh, anh từ từ bừng tỉnh, lập tức nhẹ nhàng gật đầu.
Quay người lại đang muốn đi ra ngoài, anh lại nghe thấy Lục Thanh Du ở đằng sau anh nói một câu: “Lúc nãy hôn anh là do em không hiểu chuyện làm xằng làm bậy, anh đừng để ở trong lòng.”
Bước chân của Bùi Dục Ngôn dừng lại, nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng của anh vốn đã nhẹ nhõm, không hiểu tại sao lại dâng lên một sự phẫn nộ.
Hai tay để xuôi ở bên người siết chặt lại, cố làm dịu cơn tức giận ở trong lòng, nhưng mà giọng điệu của anh vẫn còn chút xúc động: “Em không còn nhỏ nữa, chuyện gì có thể làm bậy chuyện gì không thể làm bậy thì em phải biết có chừng mực, lần này anh sẽ không so đo với em, đừng có lần sau nữa.”
Giọng nói của anh cứng rắn, dường như là mang theo tức giận.
Sắc mặt của Lục Thanh Du lập tức tái đi, anh thật sự tức giận à?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!