Ông Xã Thần Bí - Chương 818
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Ông Xã Thần Bí


Chương 818


CHƯƠNG 818: TRỞ VỀ

Tịch Nhất đã đợi cô ở cửa bệnh viện.

Cách thời gian gặp mặt nhau vào lần trước cũng đã rất lâu rồi, Lục Thanh Du không ngờ đến cô lại gặp Tịch Nhất trong tình huống như vậy.

Lục Thanh Du nhớ đến chuyện lần trước, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Cô mỉm cười gọi một tiếng: “Anh Tịch.”

Tịch Nhất vẫn có bộ dạng hào hoa phong nhã: “Em có thể trực tiếp gọi anh là Tịch Nhất, anh với anh của em là bạn bè của nhau. Mẹ của anh cũng là đồng nghiệp của mẹ em, không cần phải xa lại như thế.”

Cô cảm thấy lời nói của Tịch Nhất có lý, nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy anh cũng gọi em là Thanh Du đi.”

Tịch Nhất đáp lời cô bằng một nụ cười, sau đó hai người bọn họ trực tiếp đi vào trong phòng bệnh, cũng không trò chuyện với nhau lâu.

Tình huống của Lục Tử Uyên nói không nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng, nói nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng.

Trên đùi của anh ta có một vết cắt rất sâu, sâu đến độ đủ thấy xương, nhưng mà không làm bị thương xương cốt, vết thương ở trên người hơi nhiều, hơi thở nồng nặc mùi rượu không thể che giấu được.

Anh ta nhìn thấy Lục Thanh Du đến, hơi giật mình một chút, quay đầu nhìn về phía Tịch Nhất, hơi bất mãn mà nói: “Không phải đã nói là không có chuyện gì rồi sao, tại sao cậu còn gọi điện thoại cho em ấy làm gì?”

Tịch Nhất cũng không tức giận, chỉ cười cười một tiếng.

Lúc bệnh tật vẫn phải có người thân bạn bè ở bên cạnh mới tốt, gần đây người trong nhà đều rất bận, ba mẹ đúng lúc đi ra ngoài du lịch, trong nhà chỉ còn lại một bà cụ đã có tuổi, anh phải về nhà để chăm sóc, tránh xảy ra chuyện gì lại không có ai ở nhà, nếu không thì anh ta có thể ở đây để chăm sóc cho Lục Tử Uyên.

Anh ta nói xong thì lại quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Du: “Anh chỉ bị thương có nhiêu đây thôi, hai người về nhà đi, một mình anh là được rồi.”

Lục Thanh Du liếc mắt nhìn anh ta, trực tiếp dời ánh mắt lên trên người của Tịch Nhất: “Tịch Nhất, anh đừng để ý tới anh ấy, anh có việc thì cứ đi trước đi, em ở đây trông chừng anh ấy là được rồi, sau này có thời gian thì để em mời anh ăn cơm.”

“Được.” Tịch Nhất nhẹ nhàng gật đầu với cô rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hai người bọn họ từ đầu đến cuối đều trực tiếp không thèm để ý đến Lục Tử Uyên.

Lục Tử Uyên tự chuốc lấy nhục nhã mà ngậm miệng lại.

Sau khi Tịch Nhất đi rồi, Lục Thanh Du liền xụ mặt ngồi xuống ở bên giường, mang giọng điệu tra hỏi mà hỏi anh ta: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Tử Uyên quay đầu nhìn cô: “Sao giọng điệu này của em lại giống với anh cả Bùi vậy chứ, quá khiếp người!”

Sắc mặt của Lục Thanh Du hơi ngưng trọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường.

“Vậy để em thông báo cho ba mẹ đến đây nha.” Lục Thanh Du cầm điện thoại di động uy hiếp anh ta.

Gần đây thật vất vả lắm mối quan hệ của Lục Tử Uyên với người nhà mới hòa hoãn được một chút, đương nhiên không muốn bị chửi nữa, lập tức cầu xin tha thứ: “Bà cô nhỏ của tôi ơi, cầu xin em đó, đừng nói cho ba mẹ biết mà.”

“Vậy thì tự anh nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu, chính là có người khác gây chuyện, anh đi khuyên ngăn thôi…”

Sự thật thì chuyện này cũng không phức tạp bao nhiêu, trong quán bar đều là người trẻ tuổi, có người uống say, cãi nhau rồi sau đó đánh nhau. Lục Tử Uyên là chủ, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được, những người kia không dám ra tay với anh ta, anh ta cũng chỉ bị đánh nhầm thôi.

Lục Thanh Du muốn nói vài câu nữa, nhưng khi nhìn thấy anh ta bị quấn băng gạc thật dày nằm ở trên giường thì lại cảm thấy đau lòng.

Cô thở dài một hơi, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “Có muốn ăn uống cái gì không? Để em gọi thức ăn cho anh.”

Lục Tử Uyên cười đùa hớn hở nói: “Vẫn là em gái ruột thương anh nha, anh thật sự cũng hơi đói bụng.”

Lục Thanh Du gọi thức ăn thanh đạm cho anh ta, sau đó liền trực tiếp ngồi trong phòng bệnh của anh ta trông chừng cả một đêm, Lục Tử Uyên kêu cô về nhà đi, cô lại không đi.

Dù sao thì Lục Tử Uyên cũng bị thương ở chân, đi đứng không tiện, cô ở lại vẫn tốt hơn.

Rốt cuộc thì chuyện của Lục Tử Uyên vẫn không giấu giếm được, vẫn bị người ở trong nhà biết.

Mặc dù là Lục Tử Uyên được nuôi nấng hơi thô bạo một chút, nhưng dù sao cũng là con ruột của nhà họ Lục, đương nhiên là mẹ Lục vẫn rất yêu thương anh ta, đón anh ta về nhà được ăn ngon hầu hạ sung sướng.

Ban ngày thì Lục Thanh Du đi làm, tan việc thì về nhà chăm sóc cho Lục Tử Uyên.

Thời gian trôi qua yên lặng như nước, cô cũng không nhắc đến Bùi Dục Ngôn.

Ngay cả Lục Tử Uyên cẩu thả cũng mơ hồ cảm giác được giữa cô và Bùi Dục Ngôn đã xảy ra chuyện gì đó lớn, ở trước mặt của cô cũng cố gắng tránh nhắc đến Bùi Dục Ngôn.

Trong khoảng thời gian đó, Tịch Nhất cũng đến nhà thăm anh ta mấy lần, nhưng mà ý cũng không ở trong lời nói, ánh mắt của anh ta đều dính ở trên người của Lục Thanh Du.

Bàn về gia thế, bối cảnh, nhân phẩm thì Tịch Nhất đều xứng với Lục Thanh Du, huống hồ gì anh ta còn cực kỳ ổn trọng, lại là một người có hiểu biết sâu rộng, có thể nhìn ra được anh ta thật sự có cảm tình với Lục Thanh Du.

Căn cứ vào những nguyên nhân này, người nhà họ Lục đều rất ủng hộ Tịch Nhất.

Mà Lục Thanh Du lại bởi vì chuyện lần trước nên vẫn còn có chút áy náy với Tịch Nhất.

Sau khi tiếp xúc với nhau, cô cảm thấy con người của Tịch Nhất rất tốt, trong lòng càng cảm thấy có lỗi hơn, lúc cô và Tịch Nhất ở cạnh nhau cũng khó tránh khỏi cô sẽ nhiệt tình hơn một chút.

Thân phận của người ta cũng không kém, năng lực lại nổi trội, vô cớ lại bị cô làm cho ngại ngùng lúc xem mắt.

Ngày hôm nay Tịch Nhất lại đến thăm Lục Tử Uyên.

Trước khi ra về, Lục Thanh Du tiễn anh ta, ra đến cổng, anh ta hỏi cô: “Thanh Du, hôm nay em có chuyện gì không?”

Lục Thanh Du suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không có.”

Khóe miệng của Tịch Nhất nâng lên, ý cười lan tràn ở nơi đáy mắt: “Anh cũng không có.”

Lục Thanh Du bất ngờ một chút rồi mới hiểu được ý của anh ta: “Chọn ngày không bằng đụng ngày, em mời anh ăn cơm nha.”

Thật sự là một cô gái thông minh!

Ý cười của Tịch Nhất càng sâu hơn: “Được thôi.”

Hai người bọn họ vẫn đến nhà hàng lần trước, nhưng mà lần này hai người không vào phòng bao, yên vị ngồi ở bên cạnh cửa sổ trong đại sảnh.

Bữa cơm này cũng coi như ăn rất thoải mái.

Nửa đường, Tịch Nhất đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, điện thoại của cô liền vang lên.

Cô lấy điện thoại di động ra, lúc nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, cả người cô đột nhiên cứng đờ, do dự một lát rồi mới nhận điện thoại.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng: “Anh cả.”

Ở bên kia, Bùi Dục Ngôn ngồi ở trong xe, nghe thấy giọng nói của cô có chút không đúng, bất động thanh sắc hỏi: “Đang ở đâu?”

“Đang ăn cơm ở bên ngoài, anh về rồi hả? Nhiệm vụ lần này có thuận lợi không? Không có bị thương đó chứ?” Cô hỏi xong những vấn đề này theo thói quen, trong lòng lại có chút thấp thỏm.

Lần trước cô xúc động hôn anh, anh rất tức giận, bây giờ cô lại hỏi anh nhiều như vậy, có phải là anh sẽ không vui vẻ hay không?

Cũng may là giọng điệu của Bùi Dục Ngôn không có gì khác biệt, anh đều trả lời từng câu hỏi một của Lục Thanh Du.

“Rất thuận lợi, cũng không bị thương chút nào.” Nói xong, anh lại hỏi một lần nữa: “Em đang ở đâu vậy?”

“Đang ăn cơm cùng với bạn ở bên ngoài, tối nay em mới về, nếu như anh ở nhà thì em sẽ đến tìm anh.”

Trước kia, sau khi Bùi Dục Ngôn làm xong nhiệm vụ trở về thì đều sẽ gọi điện thoại cho cô, cô cũng sẽ không kịp chờ đợi mà gặp anh, bây giờ nghĩ lại lúc đó chắc chắn anh cũng không kiên nhẫn với cô chứ nhỉ.

Lục Thanh Du cảm thấy mình không có vấn đề gì, nhưng mà Bùi Dục Ngôn ở đầu dây bên kia lại đột nhiên cất điện thoại, hình như là đang tức giận.

Cô hơi mờ mịt, cô không quấn lấy anh, không phải hợp ý anh hay sao?

Đúng vào lúc này Tịch Nhất quay lại, cô cất kỹ điện thoại, quyết định không suy nghĩ những chuyện này nữa.

Tịch Nhất thấy cô vẫn cứ luôn mất hồn, cho là thân thể của cô không thoải mái, nói: “Anh còn có việc, chúng ta về sớm một chút đi.”

“Dạ được.”

Lục Thanh Du biết đây là Tịch Nhất quan tâm cô.

Hai người đi ra từ trong nhà hàng, cô vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy có một chiếc xe Jeep quen thuộc đang dừng ở cách đó không xa.

Toàn thân của cô cứng đờ, đứng im tại chỗ.

“Sao vậy?” Tịch Nhất hỏi cô.

“Hình như là đồ của em rơi ở trong nhà hàng rồi, em đi tìm thử một chút, anh đi trước đi.” Cô không thay đổi sắc mặt mà nói dối với Tịch Nhất, sau đó quay người đi vào trong nhà hàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN