Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây? - Chương 14: Khó xử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?


Chương 14: Khó xử



EDIT: EN

Sau khi nhân vật trong game đạt mãn cấp sẽ có thêm mục Rèn Luyện. Những nhân vật thông qua Rèn Luyện thì các tính năng thuộc tính đều tăng lên, giống hệt như đang thăng cấp vậy.

Cho nên mọi game thủ đều không ngốc mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy, người người đều đâm đầu vào Rèn Luyện.

Nhưng Đào Diệp lại không muốn.

“Sư phụ, em không có Đá Rèn Luyện, nó mắc quá.”

Mua trọn bộ Đá Rèn Luyện thì ít nhất cũng tốn mấy vạn RNB. Có nhiều game thủ mua không nổi trọn bộ, nên họ chỉ mua vài viên đá, mà có thành công hay không cũng phải dựa vào vận may.

Nếu như hết may mắn, toàn bộ sẽ đi tong, đây cũng không phải là chuyện lạ gì.

Đào Diệp chắc chắn sẽ không tốn tiền cho game, đây là nguyên tắc của cậu.

“Em không cần quan tâm vấn đề tiền bạc, đưa ID và mật khẩu cho tôi.” Giọng điệu của Thạch Cẩn Hành chân thật đáng tin, mạnh mẽ đến mức người ta không tày nào từ chối được.

Tuy Đào Diệp cảm thấy có chút khó chịu, nhưng mà cậu nghĩ kỹ lại, Bang chủ cũng vì muốn tốt cho mình thôi, cơ mà tại phương thức biểu đạt có hơi…

“Sư phụ, em không muốn tiêu tiền của anh, nó không cần lắm.”

“Chút tiền này thì cần thiết cái gì.” Thạch Cẩn Hành nói: “Em nhanh chút, đừng nói tào lao nữa.”

Đào Diệp: “…”

Nói đi nói lại, vẫn đưa ID và mật khẩu ra. Chủ yếu là do thái độ của Thạch Cẩn Hành quá mạnh, mà Đào Diệp thì chưa từng tiếp xúc loại người như vậy, cho nên không biết cách từ chối.

Đưa ID xong thì offline.

Ngẩn người nghĩ về Đại Vĩ Ba Lang một chút, giờ cảm thấy cũng không khó chịu mấy.

Đào Diệp kinh ngạc sau đó nhoẻn miệng cười, xem ra mình cũng phải là người nặng tình cho lắm.

Ngón tay giật giật, cậu xem lại trang cá nhân của bản thân, bên trong rất ít trạng thái, lần đăng gần nhất là cách mấy giờ trước.

“Hôm nay có thêm một sư phụ?”

Đào Diệp nhìn dòng trạng thái, icon cười khóc, biểu đạt đầy đủ tâm tình của cậu.

Nhưng không còn nhiều thời gian mà đi xem xét cảm xúc nữa, cậu còn nhiều chuyện làm lắm.

“Đào tử, chuẩn bị nhanh lên, sắp đến em rồi đó.” Vừa xong người này Đội trưởng đã nhanh chóng tìm người khác, anh sợ bị ca sĩ của mình cho leo cây.

“Vâng.” Đào Diệp chuẩn bị, kỳ thật nếu như không có việc ngoài ý muốn, cậu sẽ không đến trễ.

Mà đúng là cậu có một chất giọng vô cùng mềm mại, nhưng đúng là cậu đâu có giấu đi giới tính của mình, tất cả các fan đều biết cậu là nam.

Cơ mà, Đào Diệp không bao giờ đăng ảnh của mình lên, cậu giấu rất kĩ sinh hoạt của bản thân mình.

Nếu gặp một số fan cuồng muốn gởi cho cậu vài thứ linh tinh, cậu cũng sẽ từ chối tất.

Đội trưởng vẫn luôn hy vọng Đào Diệp thành lập nhóm fan của mình, ví dụ như các fanpage hay nhóm hâm mộ QQ.

Xem một chút các bài hát khác nhau, mở rộng chút, tìm thêm phòng làm việc mới.

Nhưng Đào Diệp thấy rằng đây chỉ là làm thêm, không cần thiết phát triển theo kiểu này.

Giờ đủ kiếm tiền để sinh hoạt là đủ rồi, con đường sau này không tính đến.

Trong nhà cha của Đào Diệp đang bán rượu. Phía trong nhà diện tích vừa vừa, sau cưới thêm một người để trông tiệm.

Sau khi cưới về hai năm thì cô ta có thai, sau đó cũng không sinh nữa.

Cô bé giờ đang học tiểu học, là một học sinh tiểu học đúng chuẩn.

Cùng mẹ kế không quen thuộc cho lắm, chỉ chạm mặt lúc lễ tết. Cậu chỉ nhớ em gái rất trắng trẻo đáng yêu, tính cách hơi trầm lắng.

Mỗi lần trở về nhà, cha của Đào Diệp sẽ nói, tương lai sẽ giao cửa hàng cho cậu. Nghe cũng nhiều rồi, nhưng Đào Diệp cũng không đi tranh giành, cậu thấy cứ vậy cũng tốt.

Trừng mắt mà nhìn mèo nhà cứ thế mà chối bỏ năng lực của bản thân, tuy Đôi trưởng cũng số ruột giùm cậu nhưng mà cũng không khuyên nhủ gì được.

Mỗi lần đối mặt với thái độ thất vọng của Đội trưởng, Đào Diệp cảm thấy rất 囧, cậu thực không biết rằng mình có dáng dấp của minh tinh ở chỗ nào.

Hơn nữa cậu càng không thích kiểu sinh hoạt ngàn người săm soi.

Cậu giống một con sóc trốn lủi trong rừng, chỉ cần ôm hạt dẻ của mình ăn là cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Cho nên cái kiểu sinh hoạt làm thêm nhàn nhã này cũng là kiểu sinh hoạt mà Đào Diệp mong muốn.

Lại kết thúc một ngày sinh hoạt học tập không mấy bận rộn, Đào Diệp ghé một tiệm bán đồ ăn vặt.

Thời tiết bây giờ càng ngày càng nóng, nên cậu muốn ăn thứ gì đó lạnh lạnh chút.

Đứng trước chiếc tủ đông do dự chút, sau đó cầm lên chai nc khoáng.

Bóng dáng cao gầy ở phía đối diện, khi trả tiền thì lộ chút khuôn mặt ra.

Đổng Thiếu Khinh nhìn nhìn một chốc, sau lại bị người phía sau giục: “Lên xe nhanh.”

Người trong chiếc xe màu đen, là Thạch Cẩn Hành.

Anh mặc một chiếc áo khoác mỏng nhẹ, đôi ngươi giờ rất yên tĩnh, cuối dáy mắt còn lộ chút tia sáng không biết là không kiên nhẫn hay sốt ruột?

Hôm nay là ngày đầu tiên mà Đổng Thiếu Khinh trở về, buổi chiều đã vào trường để học bù

Anh lại tìm chết mà gọi Thạch Cẩn Hành đến đón mình.

“Sao hôm nay không học” Lúc gọi cho Thạch Cẩn Hành anh mới biết rằng cậu ta không đi học.

“Chơi game.” Người kế bên vừa nói vừa lái xe.

“Cái gì?” Đổng Thiếu Khinh kinh ngạc, khuôn mặt hệt như mới nhìn thấy ma.

Theo sự hiểu biết của anh, Thạch Cẩn Hành cũng không mấy si cuồng với game, thậm chí là cũng không mấy thích thú, lúc rảnh mới chơi một chút.

Gần đây mơi chơi thường hơn chút thôi.

Cho nên, đây là câu trả lời gì vậy?

Vi chơi game, nên không học? Cậu ta giỏi thiệt ha!

Trả tiền cho chủ tiệm xong, Đào Diệp xoay người, nhìn thoáng qua dòng xe bên đường, không may là đúng ngay đèn xanh.

Cậu chỉ có thể đứng đợi trên vỉa hè.

Một chiếc màu đen lướt nhanh qua, thổi bay tóc của Đào Diệp, cậu nhướng mi nhìn một cái, thoáng thấy người trong xe khá quen.

Chẳng qua là thoáng lên thôi, nên cũng không để ý mấy.

Đào tử: Sư phụ, anh đang chơi game hả?

Ăn cơm xong thì lên mạng, nhưng mà Đào Diệp lại nhớ rằng, ID còn nằm trong tay Cẩn Y Dạ Hành, không biết giờ anh ta có đang chơi hay không.

Đào tử là nick name của Đào Diệp, hôm qua cậu mới kết bạn với Cẩn Y Dạ Hành, nên đây là lần đầu tiên nối chuyện.

Cẩn Y Dạ Hành trả lời lại một tin nhắn thoại.

“Không, em chờ tôi chút.”

“Vâng.”

Đào Diệp đặt điện thoại di động xuống, một bên uống nước một bên mổ web game, đăng nhập tài khoản game của mình.

Bên cạnh xuất hiện một cô gái quá sức tưởng tượng…

“Phốc… Khụ khụ khụ…” Đào Diệp nhanh nhẹn buông ly nước xuống, lấy tay đấm đấm ngực mình, có vẻ như sặc không nhẹ.

Cô gái bên trong không phải quá xấu, cơ mà… nhân vật Tiểu Phiến Đào giống như từ một thôn cô biến thành Hoàng thái hậu.

Quần áo mỹ lê quý giá, trang sức chói lóa, gương mặt cao quý lạnh lùng, hệt như một Hoàng thái hậu vậy.

“…” Cảm xúc của Đào Diệp giờ rất phức tạp, thì ra Bang chủ thích cái dạng ăn mặc này nha.

Nhìn lại thuộc tính của nhân vật, đã có nhiêu chỗ thay đổi, có thể thấy đã trai qua Rèn Luyện.

Hơn nữa, trên người có rất nhiều món trang bị cao cấp, xem ra là do Bang chủ mới kiếm.

Cảm xúc của Đào Diệp lại càng phức tạp, cậu không hiểu được là tại sao Cẩn Y Dạ Hành lại đối xử tốt với mình như vậy?

Không để ý mà chi nhiều tiền như thế, bao gồm Đá Rèn Luyện và các vũ khí phụ trợ, nhìn sơ chắc cũng hơn một vạn đồng*?

(*10.000 RNB = 1.000 NDT = gần 3.340.000 Đ)

Thật không nghĩ ra người kia là người như thế nào Đào Diệp, mang theo hoài nghi đi chờ đợi, thuận tiện làm một chút nhiệm vụ hằng ngày.

【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào: Các bạn cũng đánh bản ngày hôm qua ơi, hôm nay có đánh nữa không? @Đại Vĩ Ba Lang, @Cẩn Y Dạ Hành. Cậu cũng không biết, hôm nay Bang chủ đã từng mang cậu đi đánh bản, hơn nữa là cùng với người trong bang.

【 Bang Hội 】 Ngũ A Ca: Tiểu Phiến, sao hôm nay em lại lên vậy? Không cần học hả?

【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào: Ể?

【 Bang Hội 】 Gấu Trúc Vô Địch: Chắc nãy không phải Tiểu Phiến, có thể là người luyện giúp, là bạn trai em phải không?

【 Bang Hội 】 Ngũ A Ca: Đệt, chắc như ông nói á, Tiểu Phiến, nhìn quần áo của em xem, ngươi yêu em đổi cho em bộ siêu đẹp á.

【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào:…

【 Bang Hội 】 Tiểu Trì Diêu: Bộ váy đó không rẻ đâu, là trang phục số lượng, treo giá 388RNB*, tuy vậy đã bán ra khoảng hai ngàn bộ. tIểu Phiến Đào, người yêu em thật tốt với em.

Nhìn tin nhắn ở trên, Đào Diệp thật lòng mà cạn lời, nếu để họ biết, cái này cái người mà họ gọi là người yêu kia chính là Bang chủ thì sẽ ra sao…

Nhớ tới Cẩn Y Dạ Hành là một người đã có người yêu, Đào Diệp đương nhiên không dám nói gì.

【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào: Em không biết lắm, có thể là vậy á… Em làm nhiệm vụ hằng ngày trước, chờ sư phụ đến thì đi đánh bản.

【 Bang Hội 】 Lưu Ly Only: Người xem tiền như rác trong game thấy không ít rồi, hôm trước tui cũng nhận được một bộ trang phục, chẳng qua không thèm mặt thôi [ buồn cười ].

Nhìn thấy cô ta, Đào Diệp liền bơ, không thèm nhớ đến xung đột lúc trước.

Chẳng mấy chốc đã có người ngứa mặt.

【 Bang Hội 】 Ngũ A Ca: Nói chuyện thì nói chuyện, thả cái icon buồn cười là ý gì? Chế giễu hả?

【 Bang Hội 】 Lưu Ly Only: Tui thích thả cái gì thì thả, liên quán cái rắm gì đến ông? Ông là thượng đế sao, vậy mà dám quản lý chuyện người ta buồn cười hay không hả?

Đào Diệp thấy hai người họ muốn làm ầm lên nên vội vã mở khung chat riêng với Ngũ A Ca, bảo anh đừng gây với Lưu Ly Only, không có ý nghĩa.

Lúc đang gõ chữ thì trong bang gửi đến hai tin nhắn, khiến mọi người câm nín trong nháy mắt.

【 Bang Hội 】 Cẩn Y Dạ Hành: @Tiểu Phiến Đào, gửi tọa độ cho tôi, tôi đón em.

【 Bang Hội 】 Đại Vĩ Ba Lang: Đồ đệ ở đâu vậy, sư phụ đón em @Tiểu Phiến Đào.

– ————————————

Mai En đi “tơi” nên không có chương mới nhé!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN