Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây? - Chương 9: Không tên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?


Chương 9: Không tên



EDIT: EN

Vốn tâm tình của Nếu Trời Có Chút Tình không tốt rồi, nay Lưu Ly Only lại luôn đeo theo hỏi xem kết quả ra sao. Nếu Trời Có Chút Tình vô cùng bực mình, trong người thiệt có xúc động muốn trợn mắt lên.

Nhưng mà nếu không để ý Lưu Ly Only thật thì hình tượng dịu dàng, luôn nghĩ về người khác sẽ bị sụp đổ trong thoáng chốc.

【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Lưu Ly Only: Bang chủ nói không thể đá người kia, sau này em đừng gây chuyện với anh ta nữa.

【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only nói với bạn: Tại sao vậy?

【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Lưu Ly Only: Vì người kia là bạn tốt của đồ đệ Phó bang chủ đồ đệ, Lưu Ly, em phải nhìn cho kỹ, ở trong bang thì cô ấy quan trọng hơn em.

【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only nói với bạn:…

【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only nói với bạn: Em biết rồi, chị Tình.

Nếu Trời Có Chút Tình cũng ko còn tâm trạng nào mà ngồi an ủi Lưu Ly Only, tiện tay phát vài icon qua, rồi nói có việc gấp.

【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only nói với bạn: Bang chủ lại mang người kia đi đánh bản, chị Tình, Bang chủ không phải là người yêu của chị sao? Đáng lẽ ra phải mang chị đi mới đúng chứ. Chị cũng cần bộ trang bị cao cấp kia mà!

Nhìn dòng tin nhắn kia, Nếu Trời Có Chút Tình tự nhiên có chút tốt lên.

Người khác không biết mối quan hệ của cô và Bang chủ, nhưng mà cô biết rất rõ ràng.

Nói thật, chính cô cũng bất ngờ khi Cẩn Y Dạ Hành đồng ý kết hôn. Dù sao dựa theo tính cách của Cẩn Y Dạ Hành thì tỷ lệ bị từ chối cao tới một trăm phần trăm.

Ngay từ đầu thì Nếu Trời Có Chút Tình đã chuẩn bị tốt tinh thần bị từ chối, cô chỉ muốn cho Bang chủ chú ý mình một chút chứ dè đâu đối phương lại đồng ý một cách nhanh chóng thế chứ.

Nói như vậy, quan hệ của hai người cũng có chút khác xưa. Nếu Trời Có Chút Tình nghĩ, dù sao mình cũng là người đầu tiên gia nhập vào bang phái mà.

Lúc mà trong bang chỉ có Cẩn Y Dạ Hành và Đại Vĩ Ba Lang, cô đã xin vào, rồi luôn đi theo đến tận hôm nay, đối với bang Vấn Đỉnh sơn trang này, cô không có công lao thì cũng có khổ lao.

Nghĩ một hồi, Nếu Trời Có Chút Tình cố gắng lấy hết dũng khí ra.

【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Lưu Ly Only: Chị đi tìm Bang chủ một chút, hỏi thử xem anh ấy có thời gian không để đi làm nhiệm vụ với chị.

Lưu Ly Only cũng muốn đi nhưng nhớ lại là Tiểu Phiến Đào cũng đang ở trong đội ngũ, và thế là không muốn đi nữa.

Lúc Cẩn Y Dạ Hành đang chờ mọi người tiến vào đội thì nhận được tin nhắn của Nếu Trời Có Chút Tình.

【 Nói Riêng 】 Nếu Trời Có Chút Tình nói với bạn: Bang chủ, tói nay có rảnh không? Em muốn làm nhiệm vụ đôi ^_^

【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Nếu Trời Có Chút Tình: Đánh bản xong, mười giờ tối nay.

Nếu Trời Có Chút Tình vui hơn xíu, nhưng đột nhiên nhớ rằng, cứ tới mười giờ thì Tiểu Phiến Đào offline, không lẽ vì thế nên Bang chủ mới nói chờ đến mười giờ hả?

Nhất thời tâm trạng của cô có chút chùng xuống, không vui nổi tẹo nào!

【 Nói Riêng 】 Nếu Trời Có Chút Tình nói với bạn: Bang chủ, trong đội còn chỗ không? Em cũng muốn đánh, được không?

Thạch Cẩn Hành nhíu mày, ngón tay thon dài đầy lực nhanh chóng huơ trên bàn phím.

【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Nếu Trời Có Chút Tình: Không cần, thao tác của cô rất kém.

Thao tác… Rất kém… Rất kém…

Cả người Nếu Trời Có Chút Tình hóa đá tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại hai chữ này, thật không tiếp thu được.

Thao tác của cô kém chỗ nào hả?

Cứ mười bản thì chỉ có vài ba bản là chết thôi, thế cũng gọi là kém sao?

Tuy hai lần đánh bản gần đây đều chết… nhưng mà là bất đắc dĩ mà.

Trong phóng YY, Đại Vĩ Ba Lang chờ đến mất kiên nhẫn, nói: “A Hành, cậu làm gì vậy? Mọi người đều vào hết rồi, mở đi.”

“Ừ.” Trong tai Đào Diệp truyền đến một loại âm thanh lạnh lùng trước sau như một.

“Sao hôm nay chỉ có một Hỗ Trợ thế? Muốn đồ đệ tui mệt chết sao hả?” Đại Vĩ Ba Lang nhìn đội hình, thấy trong đoc hỉ có một Hỗ Trợ, còn lại chia đều ra.

“Dù có vào thì cũng chết.” Vị đội trưởng quyết định chỉ cần một Hỗ Trợ nói.

“…” Đào Diệp gõ một chuỗi ký tự rồi nhắn ra ngoài, biểu thị tâm trạng hiện tại của mình một chút.

“Ha ha ha, quanh đi quẩn lại là cậu muốn khen thao tác của đồ tui tốt chứ gì?” Đại Vĩ Ba Lang đột nhiên rất đắc ý, sau đó nhìn đồ đệ mình, anh khoe khoang nói: “Thao tác của đồ đệ tui là rất tốt đó nha, hơn hẳn tất cả các Hỗ Trợ khác luôn.”

Nghe Đại Vĩ Ba Lang khen mình như vậy, mặt Đào Diệp tự có chút nóng. Cậu là một người rất dễ xấu hổ, cho nên thường không quen khi bị người khác khen ngợi.

Nhưng quan trọng là, sau khi những lời này của Đại Vĩ Ba Lang truyền tới trong bang phái, thì chắc chắn các Hỗ Trợ trong bang và mình sẽ phát sinh mâu thuẫn.

Cơ mà Đào Diệp cũng không nghĩ rằng mình sẽ làm gì, tuy cậu rất ghét sự phiền phức nhưng không có nghĩa là cậu sợ nó.

“Ba, hai, một.” Thanh âm trầm ổn của Đội trưởng truyền đến, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại.

Vận may đêm nay của họ rất tệ, sau ba lượt đánh bản thì thứ rơi ra đều là đồ bỏ đi.

Thấy cũng trễ rồi, Đào Diệp nhắn tin riêng với Đại Vĩ Ba Lang nói rằng Không đánh để tẹo nữa đi làm nhiệm vụ hằng ngày.

“Được, anh đi với em.”

Đại Vĩ Ba Lang nói muốn đi làm nhiệm vụ hằng ngày với Đào Diệp, nhất thời Đào Diệp rất cảm động, cậu rất thích người sư phụ này vì tâm tính của anh ta vô cùng tốt bụng.

Lúc này mọi người đều rời YY, chỉ còn lại ba người trong đó là Cẩn Y Dạ Hành, Đại Vĩ Ba Lang và Đào Diệp.

“A Hành, cậu đang làm gì vậy?” Người nói là Đại Vĩ Ba Lang.

Đại thần trả lời: “Làm nhiệm vụ.”

“Ngạc nhiên thiệt nha, không phải cậu không thích làm nhiệm vụ hở?” Đại Vĩ Ba Lang tò mò.

“Nhiệm vụ đôi.” Thạch Cẩn Hành thực hiện lời hứa của mình, sau khi đánh xong Phó bản thì đi làm nhiệm vụ đôi với Nếu Trời Có Chút Tình

“Đệt…” Đại Vĩ Ba Lang bất ngờ nên không kịp đề phòng cái câu nói này, trong lòng khó chịu vô cùng, anh nhanh chóng tìm đồ đệ của mình: “Đồ đệ, đừng đi làm nhiệm vụ nữa, mau lên đây nói vài câu coi.”

Một bên chơi game một bên nói chuyện trên YY là việc bình thường đối với những nhóm bạn bè thân thiết.

Nhưng mà Đào Diệp lại là kiểu người Không thích tám, không phải rất ghét, chẳng qua thấy nó Không quan trọng cho nên cũng Không có ham muốn nói chuyện phiếm.

Nhưng mà nếu đối tượng là sư phụ Đại Vĩ Ba Lang thì cậu rất sẵn lòng.

Lần đầu tiên cất tiếng trên YY, nói: “Sư phụ, em không biết nói cái gì.”

“Vậy biết hát không?” Đại Vĩ Ba Lang lại hỏi.

Nhắc tới nghề nghiệp của mình, suýt chút nữa nhân vật nữ của Đào Diệp đã ngã sấp ra mà chết, giờ cậu còn đang chạy, cậu điều khiển nhân vật của mình nhảy trên một chỗ cao: “Sư phụ, ca hát trong khi chơi game, em không làm được đâu, anh ca thử một bài đi, được không?”

“A ha ha ha.” Đại Vĩ Ba Lang cười to, thanh âm trong sáng truyền khắp phòng, xen đó là một loại hương vị đào hoa không kiềm chế nổi.

Không biết vì cái gì mà Đào Diệp đột nhiêm cảm thấy mình rất hâm mộ sự tiêu sái này của Đại Vĩ Ba Lang.

“Sư phụ, anh bao nhiêu tuổi rồi?” Đào Diệp có chút tò mò, cái người có tính cách càn rỡ như vậy, ở trong hiện thực thì là người như thế nào?

Đây là lần đầu tiên mà Đào Diệp sinh ra một cỗ ham muốn nghiên cứu tìm tói danh tính của một người bạn trên mạng.

“Hai mươi mốt.” Đại Vĩ Ba Lang thuận miệng trả lời, anh không cảm thấy khó nói chút nào, sau đó hỏi ngược lại: “Đồ đệ mấy tuổi? Hết mười tám chưa?”

“Anh đừng đùa.” Đào Diệp ho nhẹ hai tiếng, nói: “Em hai mươi.”

“Hể?” Cái khả năng này không trùng hợp tí nào trong tưởng tượn của mình, nhưng mà Đại Vĩ Ba Lang cũng không nói gì thêm, anh hỏi: “Bình thường thì thích làm gì? Trừ game ra á.”

“…” Nghẹn một hồi, Đào Diệp mới khô cằn nói: “Game.”

“A ha ha ha ha ha!” Tiếng cười theo tiêu chuẩn sói xám lại vang lên, tựa như câu trả này buồn cười lắm á.

Trực tiếp khiến Đào Diệp vô cùng bực mình, chẳng lẽ người có ít sở thích thì không có nhân quyền sao…

“Sư phụ đừng cười nữa, coi chừng gió bay vào miệng bây giờ.” Đào Diệp tốt bụng mà nhắc nhở một câu, đáng tiếc Đại Vĩ Ba Lang lại không tiếp nhận, tiếp tục câu trước câu sau mà trêu chọc.

“Đồ đệ cao bao nhiêu? Được một mét sáu không?” Thanh âm lười biếng kia giống như trong miệng còn ngậm một điều thuốc, câu chữ có chút dính nhau.

“Anh mới không được một mét sáu á…” Đào Diệp bĩu môi, cậu cao tận một mét tám lận nha.

“Ha ha ha ha ha, có người để thích không?” Đại Vĩ Ba Lang nói.

“Anh hỏi nhiều vậy làm gì hả?” Đào Diệp cảm thấy có chút không tự nhiên, sư phụ muốn dò hổ khẩu hở trời: “Vậy anh có người để thích không?”

“Ha ha ha ha, sư phụ là cún độc thân mờ.”

Đại Vĩ Ba Lang trả lời một cách rõ ràng, khiến Đào Diệp trở thành người ngại ngùng và xấu hổ, cho nên cậu ngoan ngoan trả lời: “Em cũng thế.”

Trong phòng có ba người, nhưng chỉ có thanh âm của hai, người còn lại nãy giờ vẫn im lặng.

Tuy vậy lại không có ai xem nhẹ sự tồn tại của anh, họ biết rõ trong đây có ba, mà chứ không phải là hai người.

Bình tĩnh lại, Đào Diệp mới biết hôm nay mình nói nhiều đến chừng nào, sau khi nói xong cổ họng có chút khô nên cảm thấy rất không thoải mái.

Trước khi ca hát, cậu uống một ly nước nóng lớn, nhuận cổ khoảng mấy phút rồi mới dám cất giọng.

“Đúng rồi, A Hành.” Đổng Thiếu Khinh tiễn đồ đệ Tiểu Phiến Đào xong, nói: “Tui muốn đi dự tiệc sinh nhật của bác tui, sau đó ở chơi với ổng vài ngày nên mấy ngày sau cậu tiếp tui dạy đồ đệ được không?”

Thạch Cẩn Hành không nói lời nào.

Đại Vĩ Ba Lang tiếp tục nói: “Trang bị của đồ đệ tui còn thiếu hơn phân nửa lận, không nhanh đi kiếm thì sao được chứ? Cậu có rảnh thì mang nhỏ đi kiếm đồ đi.”

Một chốc lâu sau, trong phòng mới vang lên tiếng của Thạch Cẩn Hành: “Đưa tên ID và mật khẩu cho tôi.”

“Được.” Đổng Thiếu Khinh nhanh lẹ gửi ID và mật khẩu cho anh, sau đó thoát khỏi game.

Anh nghĩ mình cần báo cho Đào Diệp một tiếng trước, nhưng để một hồi rồi lại quên, chắc để Thạch Cẩn Hành nói cũng giống như mình nói thôi.

Người đang vô tư không nhận ra rằng sư phụ mình đã thay hình đổi dạng là Đào Diệp lại chậm rãi rời YY, dùng nửa giờ còn lại để tiếp tục việc ca hát của mình.

Nhưng chắc là không kết thúc trong vòng nửa tiếng mà có thể kéo dài đến hơn bốn mươi phút, khoảng thời gian đó đều dành cho nghề ca sĩ của mình.

Ví dụ như ngày hôm nay, sau khi hát xong thì đã qua hơn bốn mươi phút, khiến Đào Diệp cảm thấy thật có lỗi.

“Xin lỗi Vô Ưu, đêm nay lại lấn thời gian của em, xin lỗi.” Sau khi hát xong, không cần nghĩ người đó có đang lên mạng hay không mà trực tiếp nhắn một dòng tin xin lỗi.

“Không sao hết á, em cũng rất thích nghe Đào Tử ca, hôm nay anh hát rất hay đó”

Bên kia nhanh nhẹn trả lời lại, nhìn icon gương mặt trên dòng tin nhắn, Đào Diệp cảm thấy vô thân thiết.

Bạn ca sĩ Vô Ưu này, là một cô gái mới gia nhập club. Tính cách của cô ấy rất dịu dàng, đối xử với mọi người rất tốt.

“Ừ ừ, tôi không làm phiền em nữa, tập trung hát đi, cố lên ~” Đào Diệp và Vô Ưu có mối quan hệ rất tốt, lúc trước là do đối phương chủ động kết bạn muốn hỏi một chút về những vấn đề trong khi hát, lúc bình thường đôi lúc cũng sẽ nói vài câu.

“OK.” Cô gái sảng khoái nói, sau đó phát một icon OK trở lại.

Làm thêm xong, Đào Diệp cảm thấy rất thoải mái. Cậu tựa vào ghế dựa, nhất thời không muốn nhúc nhích.

Trong đầu nghĩ đến việc sáng sớm thì đi học, tan rồi thì về nhà kiếm sư phụ.

Lúc nghĩ đến Đại Vĩ Ba Lang, khóe miệng của Đào Diệp hiện lên một nụ cười, sự phụ của cậu… thú vị vô cùng nha.

“Hách xì!” Đổng Thiếu Khinh ở xa nhảy mũi một cái, anh cằn cằn nhằn nhằn nói: “Ai đang nhắc tui vậy trời?”

Giống như tâm linh tương thông, trong đầu Đổng Thiếu Khinh hiện lên một bóng dáng hồng nhạt, mà sao mình lại nghĩ đến đồ đệ nhỉ?

Thiệt là quái lạ nha… Rốt cuộc thì trên người đồ đệ có cái ma lực gì mà khiến anh ở thủ đô cũng không an tâm mà muốn dặn bạn tốt bảo bọc em ấy thêm.

Buổi chiều ngày hôm sau.

“Mấy giờ thì đồ đệ cậu mới lên mạng?”

Đổng Thiếu Khinh ở nước ngoài nhận tin nhắn Thạch Cẩn Hành, anh nhìn xuống mặt đồng hồ trên tay, thấy đã năm giờ rưỡi rồi nên vội vã nói với đối phương: “Khoảng sáu giờ, cậu rảnh thì lên đi.”

“Ừ.” Thạch Cẩn Hành trưng gương mặt than của mình ra, toắt cái đã ngồi trước màn hình máy tính.

Anh mở trang web game ra, nhập tài khoản Đại Vĩ Ba Lang của Đổng Thiếu Khinh vào.

Sau khi anh lên cũng không nói gì, chỉ đứng ngẩn người tại chỗ.

Vừa đúng sáu giờ, giờ này Tiểu Phiến Đào theo thói quen tìm sư phụ mình, “oa oa” đòi ăn một cách mạch lạc.

【 Bang Phái 】 Tiểu Phiến Đào: Sư phụ, con lên rồi, anh còn ở đó không? @Đại Vĩ Ba Lang, mình đánh bản thường đi, mọi người có rảnh thì đi luôn nha!

Cỡ chừng trên dưới một phút sau, sư phụ yên lặng xuất hiện.

【 Bang Phái 】 Đại Vĩ Ba Lang: Ở đâu rồi, đến Tuyết Nhạn Phong đi.

【 Bang Phái 】 Tiểu Phiến Đào: Đang ở sa mạc ạ! Sư phụ đến đón con đi, Kỳ Lân của anh chạy nhanh lắm QAQ!

Đồ đệ nhỏ làm nũng, không ồn ào cho lắm.

【 Bang Phái 】 Đại Vĩ Ba Lang: Ừ.

Thạch Cẩn Hành xị mặt xuống, điều khiển nhân vật của bạn thân, cưỡi thú cưỡi của bạn thân, đón đồ đệ cưng của bạn thân.

– ————————————————

Mấy chương sau tội nghiệp bạn Khinh lắm, bị Đào Đào nhà chúng ta hiểu lầm quài hờ.

WӄNU6s

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN