Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy - Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
341


Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy


Chương 12: Rõ Ràng Là Ghen


– Hừ, chuyện có liên quan tới Duật, cô cũng không muốn biết?

Quản nhiên khi nghe Mạc Y Nhiên nói câu này, Vân Vy chợt khựng lại. Cô quay người lại nhìn Mạc Y Nhiên, đánh giá cô ta thêm một lần nữa.

Cô ta vừa gọi Cố Thừa Duật bằng một tên thân thiết đến thế sao? Gọi là “Duật”? Cô có nghe lầm không?

Mạc Y Nhiên nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Vân Vy, cô ta đắc ý tiến lại gần cô thêm nữa, ghé vào tai cô nói nhỏ:

– Rất tiếc, tôi và Duật thật lòng yêu nhau. Chắc sẽ không có chỗ cho cô chen chân vào đâu, “Cố phu nhân”.

Nói xong, cô ta nở nụ cười rạng rỡ, nhìn Vân Vy bằng ánh mắt khinh thường. Vân Vy nhất thời ngẩn người một lúc, từng câu từng chữ mà Mạc Y Nhiên nói rõ ràng như vậy, khiến cho cô hơi bất ngờ. Vốn dĩ Vân Vy cũng có thể đoán ra được, cuộc hôn nhân này nhất định không thể được hoàn hảo như vẻ bề ngoài của nó. Hơn nữa trước khi kết hôn, Cố Thừa Duật còn cố tình nhấn mạnh với cô rằng kết hôn xong thì đường ai nấy đi. Mà người đàn ông như Cố Thừa Duật, không trăng hoa với tình nhân ở bên ngoài thì mới là chuyện lạ.

Nhưng thật không ngờ ngày hôm nay, tình nhân “bé bỏng” của hắn lại hùng hổ tới gây hấn với vợ chính thức như vậy, chuyện này cũng khá là hay ho đấy. Trước giờ chưa có ai dám tự cao tự đại đắc ý với cô như vậy cả, có vẻ như cô tình nhân này không hiểu tính cách của cô rồi.

Nét mặt Vân Vy nhanh chóng trở về bình thường, cô thản nhiên nói:

– Thì sao? Chỉ cần tôi không ly hôn thì cái danh nghĩa Cố phu nhân này cũng không thuộc về cô được đâu. Huống hồ, tôi cũng chẳng-thích anh-ta-một-chút-nào!

Vân Vy cũng hùng hổ nói thế thôi, nhưng mà…

Câu này, là cô nói dối. Nói không có chút tình cảm nào với Cố Thừa Duật thì không phải. Cô và hắn đã kết hôn được một thời gian, hơn nữa hắn còn đối với cô rất tốt. Cô cũng không phải là máy móc gì, đương nhiên là biết động lòng rồi. Nhưng nghĩ tới việc Cố Thừa Duật nuôi tình nhân ở bên ngoài, còn để cô ta được đắc ý trước mặt vợ chính thức như vậy, cô lại không thể nhịn được. Mạnh miệng nói xong câu đó, không hiểu sao lòng cô có chút chua xót.

Mạc Y Nhiên dường như không quan tâm tới sự bình thản của Vân Vy. Cô ta đặt ly rượu vang xuống, cất giọng khinh khỉnh mà thách thức cô:

– Tôi tò mò muốn biết, nếu bây giờ cả hai chúng ta cùng rơi xuống bể bơi, Duật sẽ chọn cứu ai trước nhỉ?

Mạc Y Nhiên hướng mắt về bể bơi ở bên cạnh rồi lại nhìn Vân Vy, ánh mắt của cô ta đang nói rằng, người chiến thắng sẽ là cô ta.

Nghe xong câu này, trong lòng Vân Vy cũng dâng lên một tia nghi hoặc, tò mò, cùng với sự mong chờ. Phải, cô cũng muốn biết, rốt cuộc Cố Thừa Duật sẽ chọn ai? Nhưng cô lại lo sợ lỡ như Cố Thừa Duật hoàn toàn phớt lờ mình mà cứu Y Nhiên trước, lúc đó cô sẽ như thế nào chứ? Huống hồ cô lại không biết bơi.

– Không rảnh!

Vân Vy quay đi, cô thật sự không đủ can đảm để nhảy xuống nước. Thật sự cô rất sợ nước, cô không biết bơi dù chỉ một chút. Và cô cũng sợ… sợ sự thật sẽ tàn nhẫn với cô. Nhưng Mạc Y Nhiên nào có thể dễ dàng tha cho cô?

– Là cô sợ chứ gì? Cô sợ Duật sẽ chọn cứu tôi chứ không cứu cô? Ai da, thật là đáng thương…!

Y Nhiên lắc lắc đầu tỏ vẻ thương hại Vân Vy. Hai chữ “đáng thương” như xuyên thẳng vào tai Vân Vy, khiến cho cô khựng lại thêm lần nữa. Trước giờ cô ghét nhất hai chữ này, ghét nhất ai đó nói mình đáng thương.

Mạc Y Nhiên, cô ta thực sự đã đụng tới giới hạn chịu đựng của cô rồi.

Vân Vy đột ngột xoay người lại, kéo tay Y Nhiên ra chỗ bể bơi:

– Được thôi, nếu cô muốn thì tôi sẽ cho cô toại nguyện.

Y Nhiên còn đang kinh hãi trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Vân Vy, cô ta còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Vân Vy lôi tới chỗ bể bơi. Cô thẳng tay đẩy Mạc Y Nhiên ngã xuống nước, rồi tự cô cũng nhảy theo luôn.

Thực sự lúc này, cô chỉ mong muốn rằng Cố Thừa Duật sẽ cứu mình trước. Cô hy vọng, thật sự hy vọng là vậy. Nhưng cô cũng lo sợ vô cùng, cô sợ sự thật tàn nhẫn này.

Vân Vy khẽ nhắm mắt lại, chìm vào trong bể bơi…

Tiếng động ở bể bơi quá lớn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của các vị khách tới dự tiệc. Có người hét lên:

– Có người rơi xuống nước! Mau, mau nhảy xuống cứu người đi!

Cố Thừa Duật lúc đó cũng bị thu hút bởi một mớ hỗn độn này, hắn lập tức bước tới. Khi nhìn thấy người rơi xuống bể bơi không ai khác chính là Y Nhiên, hắn không chút chần chừ mà nhảy xuống nước cứu cô ta. Từ đầu tới cuối, trong mắt Cố Thừa Duật không hề có hình ảnh của Vân Vy.

Vân Vy dù nhắm mắt lại, nhưng cô cũng đã nhận ra sự lựa chọn của Cố Thừa Duật rồi. Hắn không chọn cô, thật sự không chọn cô. Trái tim cô như đang gào thét dữ dội, đau đớn vô cùng. Dường như nước mắt cô đã rơi xuống từ khi nào, hoà vào dòng nước trong bể bơi.

Cô thực sự sẽ chết như vậy sao, sẽ buông xuôi tất cả?

Mạc Y Nhiên được đưa lên bờ, cô ta ho sặc sụa:

– Duật, đừng trách phu nhân, cô ấy… cô ấy cũng chỉ vì hơi tức giận nên mới đẩy em thôi…

Vừa nói Y Nhiên vừa hướng mắt về phía Vân Vy vẫn đang chìm dần trong nước, nở nụ cười đắc ý.

Cố Thừa Duật nhướn mày, lúc này mới để ý tới việc Vân Vy còn đang trong bể bơi. Vốn dĩ lúc đầu hắn đã hơi hốt hoảng, muốn quay lại cứu cô. Nhưng khi nghe Mạc Y Nhiên nói rằng là cô đẩy cô ta, hắn lại tức giận vô cùng:

“Vân Vy, cô lại định diễn trò cho ai xem vậy? Cô không biết bơi thật sao?”

Với tính cách của Vân Vy có khi, cũng là cô giả vờ không biết bơi cũng nên.

Những người đứng xung quanh nhìn thấy cảnh Vân Vy chới với trong nước, vốn định nhảy xuống cứu nhưng lập tức nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của Cố Thừa Duật.

Cố Thừa Duật cũng chỉ vì muốn xem xem Vân Vy còn muốn diễn kịch tới đâu, cho nên mới ngăn mọi người lại bằng ánh mắt sát khí.

Nhưng lại có người dám làm trái lời của Cố Thừa Duật, không ai khác chính là bạn thân của Cố Thừa Duật, Hàn Dạ Ảnh.

Hàn Dạ Ảnh nhanh chóng bế Vân Vy lên, vì ngâm nước quá lâu nên cô đã bất tỉnh nhân sự. Hàn Dạ Ảnh không còn nghĩ được nhiều nữa, lập tức tiến hành làm hô hấp nhân tạo cho cô.

Cố Thừa Duật lúc này mới điên tiết, thật không nghĩ tới việc Vân Vy không biết bơi thật. Hắn liền bỏ lại Y Nhiên, chạy tới đẩy Hàn Dạ Ảnh ra.

Hàn Dạ Ảnh lập tức trừng mắt quát lớn:

– Thừa Duật, chúng ta dù là bạn thân, nhưng tôi thật sự không tán thành với cách hành xử ngày hôm nay của cậu. Vợ cậu cậu không lo, lại đi lo cho nữ minh tinh kia?

Hàn Dạ Ảnh cũng điên tiết chỉ thẳng vào Y Nhiên. Mạc Y Nhiên giật mình hoảng sợ, liền tỏ ra vẻ mặt đáng thương:

– Em xin lỗi, là lỗi của em… hic hic…

Cố Thừa Duật chẳng còn hơi đâu mà quan tâm tới Mạc Y Nhiên có đang diễn kịch hay không?

– Thì liên quan gì tới cậu, mau cút ra, không được động vào cô ta.

Hắn tức, thật sự rất tức. Nhìn thấy cảnh Hàn Dạ Ảnh làm hô hấp nhân tạo cho Vân Vy, hắn thật sự rất khó chịu.

Nhưng Hàn Dạ Ảnh dường như mặc kệ lời nói của Cố Thừa Duật, anh ta bế cô lên:

– Vợ cậu cậu không lo, thì để tôi lo.

Nói rồi Hàn Dạ Ảnh bế Vân Vy đi mất. Cố Thừa Duật cũng chỉ đứng bất động, nửa muốn đuổi theo, nhưng vì lòng tự trọng quá cao nên hắn cũng đành kệ. Cô sống hay chết mặc xác cô, không liên quan tới hắn.

Nhưng sao trái tim hắn lại khó chịu thế này?

Những người trong bữa tiệc ai cũng trợn trừng mắt mà hóng biến, nhưng không có ai dám bàn tán gì cả. Bọn họ không thể đắc tội với cả Cố Thừa Duật và Hàn Dạ Ảnh được, đành làm ngơ coi như là không nhìn thấy gì.

Còn Mạc Y Nhiên, cô ta cũng bất ngờ tròn mắt mà nhìn Cố Thừa Duật chằm chằm, không nghĩ tới rằng Cố Thừa Duật lại quan tâm Vân Vy như vậy. Khi nãy cô ta rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Cố Thừa Duật chỉ toàn lửa giận.

Rõ ràng là hắn đang ghen.

Là một người đàn ông ghen khi có kẻ khác chạm vào phụ nữ của mình…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN