Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy - Chương 135: Điều chẳng lành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
269


Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy


Chương 135: Điều chẳng lành


Hắc Khải đi theo Phong Ức một đoạn thì Phong Ức đột nhiên dừng lại. Căn bản là Phong Ức đã sớm nhận ra Hắc Khải và cố tình đi tiếp tới một con đường vắng thì mới dừng lại.

Hắc Khải lúc này cũng hơi giật mình, thật không ngờ đã bị Phong Ức phát hiện ra. Phong Ức lúc này quay người lại nhìn Hắc Khải, sau đó cười nhạo anh:

– Kẻ thảm hại, tôi mà là anh thì tôi đã sớm phá tan hôn lễ này lâu rồi, sẽ không ngồi yên nhìn những con người đó hạnh phúc đâu!

Hắc Khải càng bất ngờ hơn khi Phong Ức lại đoán được ra tâm tư của anh, anh chỉ nhíu mày lại:

– Rồi sao?

– Đến ngay cả bản lĩnh để giữ một người phụ nữ cũng không được thì sau này chẳng làm được cái tích sự gì cả.

Phong Ức cố tình nói để kϊƈɦ động Hắc Khải trả thù, sau đó hắn ta đưa ra đề nghị của mình:

– Có muốn lên chung một con thuyền với tôi không?

Nếu như câu nói này Phong Ức nói vào ngày hôm qua, Hắc Khải sẽ không chần chừ gì mà đồng ý. Nhưng mà khi nãy anh đã nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô, quyết định bản thân mình sẽ rút lui để cô không bận lòng thêm nữa. Những lời này của Phong Ức làm sao có thể đả động gì đến một người đã suy nghĩ thông suốt như anh?

Hắc Khải cười nhạt đáp:

– Cứ trả thù qua lại thế này thì bao giờ mới xong? Là con người với nhau, làm việc gì đó cũng phải có điểm dừng, đừng lún quá sâu. Hy vọng anh nghe hiểu lời tôi nói.

Nói rồi Hắc Khải lập tức quay đi, không muốn quan tâm tới Phong Ức nữa. Trêи đời này luôn có luật nhân quả, và chính bản thân anh cũng đang gặp quả báo rồi. Thường thường tới lúc con người nhận ra sai lầm của bản thân thì đã quá muộn màng, giống như anh vậy, tới giờ không thể níu kéo được cô nữa. Vậy nên anh chọn cách buông bỏ để cho cô được hạnh phúc bên người mà mình thật sự yêu thương.

Phong Ức thật sự đã rơi vào trầm tư trước lời nói của Hắc Khải, nhưng rồi hắn ta lại nghĩ đến Mạc Y Nhiên, nghĩ tới cuộc sống sau này của cả hai. Cho nên Phong Ức không thể buông bỏ được, hắn ta càng thêm điên cuồng gấp gáp hơn:

– Vì vậy nên tôi mới nói anh là kẻ thảm hại.

Hắc Khải lại dừng chân lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Anh liền quay lại ném cho Phong Ức một lời cảnh cáo:

– Nếu anh dám làm gì tổn hại đến Vy Vy, tôi sẽ không tha cho anh.

Phong Ức lại càng cười lớn, nói mình nhất định sẽ động vào Vân Vy. Hắc Khải không quan tâm nữa, lập tức quay đi và không ngoảnh đầu lại.

Tuy vậy, Hắc Khải vẫn cứ bất an không yên. Về tới nhà anh liền gọi cho thuộc hạ thân cận nhất của mình tới bảo vệ Vân Vy.

Lưu An chính là thuộc hạ luôn theo sát Hắc Khải, khi nhận được mệnh lệnh này thì cậu ta vô cùng bất mãn:

– Nhị thiếu gia, cứ mặc kệ cô ta đi, việc gì phải quan tâm đến cô ta chứ?

Hắc Khải lập tức nghiêm khắc giáo huấn cho Lưu An một trận, cuối cùng anh cũng nhấn mạnh lại một câu:

– Đây là mênh lệnh bắt buộc cậu phải nghe theo. Bây giờ thì còn thắc mắc gì không?

Lưu An dù không phục nhưng cũng đành phải tuân lệnh. Cúp máy, Hắc Khải lại đứng lên và bước vào phòng điều chế. Đây là biệt thự riêng của anh, nhưng vì nó đứng dưới tên của Hắc gia nên cũng bị tính là tịch thu lại. Cho tới lúc đó thì Hắc Khải vẫn ở tạm đây, bây giờ anh chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng.

Đó là chế ra thuốc giải cho Cố Thừa Duật, vì Vân Vy.

Lần trước nói với Vân Vy không có thuốc giải là Hắc Khải nói dối, thử xem phản ứng của cô thế nào mà thôi. Cô lúc đó vô cùng tức giận, cùng anh giằng co ống thuốc độc kia. Vừa hay Cố Thừa Duật tới nơi và nhìn thấy cảnh đó, cho nên mới hiểu lầm.

Hắc Khải biết muốn để cho Vân Vy hạnh phúc thì người bên cạnh cô cũng phải cùng cô đi đến cuối đời, cho nên anh mới quyết tâm chế ra thuốc giải.

Trong lúc chế thuốc giải, Hắc Khải dẫn ra một bình thuỷ tinh khác để làm thuốc độc. Sau khi anh đưa thuốc giải cho Vân Vy, anh cũng sẽ tự kết liễu bản thân mình. Khi xưa là anh hại chết cha cô, giết người đền mạng. Thà hơn anh tự mình tự tử còn hơn chịu sự dày vò và sống trong cô độc, nơm nớp lo sợ không biết khi nào quả báo đến với mình thật sự.

Hắc Khải cười nhàn nhạt, tự chế nhạo chính bản thân mình. Nhốt mình trong phòng điều chế suốt 1 tuần liền, cuối cùng anh cũng chế ra thuốc giải và tự mình thử nghiệm với thuốc độc trước. Sau khi thấy nó đã hoàn toàn giải trừ độc tố, anh mới yên tâm và quyết định đưa thuốc giải cho Vân Vy.

Bước ra khỏi phòng điều chế và cầm lấy điện thoại của mình, Hắc Khải mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Lưu An. Anh liền gọi lại Lưu An, Lưu An lập tức nghe máy:

– Nhị thiếu gia, Vân tiểu thư xảy ra chuyện rồi.

Quay trở lại 30 phút trước…

Sau khi kết hôn với Cố Thừa Duật, trong suốt một tuần nay không ngày nào là cô không thấy hạnh phúc. Cố Thừa Duật luôn hiểu rõ tâm lí của thai phụ nên lúc nào cũng động viên an ủi cô. Có lần cô rửa bát thôi mà cũng bị Cố Thừa Duật mắng cho một trận, hắn bảo cô về phòng nghỉ ngơi. Cô không tức giận mà chỉ thấy buồn cười, nhìn Cố Thừa Duật trở thành “bà nội trợ” mà trong lòng cô vô cùng hạnh phúc.

Sáng sớm hôm nay Cố Thừa Duật có đi công tác, hắn vẫn không quên dặn cô phải ở nhà, không được đi đâu cả. Vân Vy luôn miệng nói “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!” thì Cố Thừa Duật mới yên tâm rời đi.

Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết bắt đầu đi học lại sao kỳ nghỉ tết, cho nên trong nhà chỉ còn Vân Vy. Cô buồn chán vô cùng, ngồi xem tivi và ăn đồ ăn vặt nhưng vẫn chán, cô đành gọi điện cho An Phương.

An Phương ở bên kia cũng đang rảnh nên rủ Vân Vy đi dạo phố. Cố Thừa Duật có dặn là cô không được một mình ra ngoài, nhưng đi cùng bạn bè thì được. Vân Vy vui vẻ đồng ý, đi thay đồ đẹp rồi xuống dưới cổng đợi. An Phương nói mình sẽ lái xe tới đón cô, không để cho cô đi bộ vì sợ mệt.

Ai bảo cô là phụ nữ có bầu chứ, luôn được ưu tiên hết mức.

Vân Vy đứng ngoài cổng bấm điện thoại để chờ An Phương, một lát sau có một chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt cô. Cô tưởng An Phương đã đến nên chạy ra trước cửa xe, nhưng không ngờ trong xe không phải An Phương.

Vân Vy vô cùng bất ngờ nhìn người trước mặt mình, không phải Cố Thừa Duật đã đi công tác rồi ư, sao hắn lại quay về nhỉ?

Người trong xe là Phong Ức, nhưng với khuôn mặt của Cố Thừa Duật. Hắn ta nói với Vân Vy:

– Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện quan trọng nên quay lại đón em. Đi cùng anh nhé!

Vân Vy đương nhiên không hề biết đến sự tồn tại của Phong Ức, cô không chút cảnh giác mà gật đầu, nhưng trước khi lên xe vẫn không quên hỏi:

– Em tưởng anh đi công tác rồi chứ?

Phong Ức có chút chột dạ, nhưng cũng lập tức nở nụ cười để che lấp nó:

– Anh không bay nữa, quay trở lại với em thì tốt hơn.

Vân Vy cũng không nghĩ nhiều nữa, gạt đi sự nghi hoặc trong lòng và bước lên xe.

Ở phía đối diện, Lưu An luôn theo sát Vân Vy trong mấy ngày nay. Hôm nay Lưu An tận mắt nhìn thấy Cố Thừa Duật lên máy bay đi công tác rồi mà, nhìn người trước mặt đột nhiên Lưu An nhớ tới cũng có một người có tướng mạo y hệt Cố Thừa Duật. Là lần trước Lưu An điều tra và báo cáo cho Hắc Khải.

Lưu An nhận ra điều chẳng lành nên lập tức lái xe đuổi theo, nhưng một mình nên cậu ta không dám manh động, chỉ có thể gọi điện cho Hắc Khải.

Mãi Hắc Khải mới chịu gọi lại, lúc này Lưu An đã rẽ vào một con đường vắng rồi. Xe ở phía trước vẫn đang chạy và chưa có dấu hiệu dừng lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN