Ôsin Nhà Bộ Trưởng - Chương 21: Sự lừa dối cuối cùng của ôsin
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Ôsin Nhà Bộ Trưởng


Chương 21: Sự lừa dối cuối cùng của ôsin


Quỳnh Hoa cùng Ngô
Giải Phóng về thôn Hạo Sơn đã hơn một tháng. Tên của Quỳnh Hoa khi ở quê vẫn là Cùng Hoa. Cuộc sống của cô và thầy tuy đơn giản nhưng vui vẻ.
Ngô Giải Phóng lại trở về với cuộc sống trước kia. Thuốc lá mà ông hay
hút ở thành phố đã hết, ông lại tìm gói thuốc lào mà mình vứt lúc trước. Trước khi lên thành phố, ông đã bán hết gà trong nhà, bây giờ đã hết
mùa nuôi gà con, ông muốn nuôi gà thì phải chờ tới mùa xuân năm sau mới
có gà con để mua. Mỗi khi ông đi từ chuồng dê sang chuồng gà, nhìn cái
chuồng trống trơn, trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Nơi đây từng là
“ngân hàng gà con” của ông. Bây giờ “ngân hàng” phá sản rồi, vị “tổng
giám đốc ngân hàng” như ông làm sao mà vui cho nổi?

Cuộc sống
hằng ngày của Ngô Giải Phóng đều do một tay Cùng Hoa lo liệu. Cùng Hoa
theo lời dặn của bác sĩ, sắp xếp việc ăn uống, ngủ nghỉ cho ông. Để đảm
bảo hằng ngày Ngô Giải Phóng nạp đủ lượng prôtêin vào người, trong căn
nhà nhỏ rách nát thường xuyên có mùi thơm của thịt. Ở thôn Hạo Sơn, đây
là cái mùi mà chỉ ngày tết hay giỗ chạp người ta mới ngửi thấy. Mấy con
chó nhỏ nhà hàng xóm đều bị mùi hương quyến rũ mời gọi, lúc nào cũng
quanh quanh quẩn quẩn trước cửa nhà Cùng Hoa.

Sự thay đổi trong
cuộc sống của nhà Ngô Giải Phóng khiến người trong thôn đều vô cùng
ngưỡng mộ. Họ thầm tự trách mình: Sao nhà mình không sinh được đứa con
gái giỏi giang như Cùng Hoa nhỉ? Trong mắt các bà dì, bà cô của thôn Hạo Sơn, Cùng Hoa trở thành thần tượng của họ. Cách ăn mặc của Cùng Hoa họ
chỉ mới được nhìn thấy trong ti vi. So với Cùng Hoa, thời trang của
những người con gái thôn Hạo Sơn đương nhiên là lạc hậu, mà ngay cả đám
con gái ở trong huyện cũng chưa chắc trông đã sành điệu bằng cô. Nhưng
đằng sau những ánh mắt ngưỡng mộ lại ẩn chứa sự tò mò và đố kị của con
gái: Rốt cuộc Cùng Hoa làm cái gì ở thành phố? Sao chớp mắt đã thấy phất lên rồi? Có phải cô ta làm cái việc “chỉ trễ cạp quần” mà người thành
phố vẫn nói không?

Để giải đáp thắc mắc trong lòng mình, họ thăm
dò từ vợ của Ngô Thiên Minh, người thân thiết nhất với gia đình Cùng
Hoa. Vợ Ngô Thiên Minh cũng không biết lí do vì sao. Bà nói:

– Tôi chỉ biết Cùng Hoa làm việc ở nhà thủ trưởng trung ương trong thành phố, những việc khác tôi cũng không biết.

Các bà các chị nghe nói Cùng Hoa làm việc ở nhà thủ trưởng trung ương thì
không hỏi thêm nữa, bởi vì những câu hỏi tiếp theo ngay cả ông quan
huyện cũng không dám hỏi.

Nhưng bên trong khuôn mặt vui vẻ của
Cùng Hoa vẫn còn rất nhiều nỗi lo. Từ sau khi mua thuốc khống chế miễn
dịch cho Ngô Giải Phóng, số tiền còn lại trong túi cô chỉ còn bốn con
số, sau đó cô lại phải chi tiền mua vé tàu về quê, tiền mua quà, rồi cả
tiền sinh hoạt ở thôn Hạo Sơn hàng tháng. Trong đó bao gồm tiền mua thức ăn dinh dưỡng cho thầy, rồi lại cả tiền tiếp đón Kim Hoa, Ngân Hoa, Đào Hoa, Mai Hoa cùng các ông anh rể và các cháu đến chơi. Miệng ăn núi lở. Bây giờ số tiền còn trong người không kéo dài được lâu nữa. Cô đếm lại
thuốc của thầy, số thuốc còn lại chỉ đủ dùng trong nửa tháng. Đã đến lúc cô phải mua thêm thuốc, nhưng tiền mua thuốc biết lấy ở đâu ra? Những
ngày tháng ngây thơ chỉ biết rong chơi của Cùng Hoa đã ra đi không trở
lại nữa rồi, ngày xưa mọi gánh nặng đều do thầy cô lo liệu, bây giờ gánh nặng đó đã chuyển sang vai cô. Vì sự sống của thầy, cũng vì cuộc sống
của mình, cô quyết định về thành phố một chuyến.

Ăn bữa tối xong, Cùng Hoa nói với Ngô Giải Phóng:

– Thầy, con về cũng không ít ngày rồi. Thuốc thầy uống đã sắp hết, mai
con sẽ lên Bệnh viện Nhân dân thành phố mua thêm thuốc cho thầy. Sau khi con đi, thầy phải cẩn thận hơn, muốn ăn cái gì thì mua, đừng có tiếc
tiền. Tối đến thì nghỉ cho sớm, đừng đi đánh bài nữa. Từ ngày mai thầy
chỉ uống thuốc bằng nửa bây giờ, đó là bác sĩ dặn thế.

Cùng Hoa
sợ mình không thể kiếm được tiền mua thuốc luôn nên nói dối là bác sĩ
dặn như vậy, giảm liều lượng thuốc của cha xuống còn một nửa. Như vậy có thể duy trì được thêm một thời gian nữa, chờ tới khi cô quay về. Cô lại lấy hết số tiền trong túi ra, rút ra ba trăm tệ tiền đi đường, số còn
lại đưa cả cho Ngô Giải Phóng:

– Thầy, chỗ tiền này thầy giữ lại mà tiêu.

Ngô Giải Phóng thấy Cùng Hoa để hết tiền lại cho ông, bèn hỏi:

– Sao con không giữ lại nhiều một chút? Con tới đó phải mua thuốc, chỗ tiền này có đủ không?

– Tài khoản ngân hàng trên thành phố của con vẫn còn tiền, số tiền này là đủ rồi. Ngày mai con sẽ đi qua nhà Kim Hoa, con dặn chị ấy mỗi tuần về
thăm thầy một lần. Thầy thấy không khỏe thì nhờ thầy của anh Đại Xuân
giúp đỡ, hôm qua con đã nhờ bác Thiên Minh rồi, bác ấy cũng nhận lời
rồi. Thầy chỉ cần chăm sóc tốt cho mình là được, không cần lo lắng cho
con. Hồi thầy ở thành phố cũng thấy rồi còn gì, con sống tốt lắm.

Ngô Giải Phóng đương nhiên là tin tưởng lời con gái cưng nói. Ông cất tiền
đi, nhưng trong lòng vẫn hi vọng Cùng Hoa ở với mình thêm một thời gian
nữa:

– Ngày mai con đi hả? Không ở thêm vài ngày nữa?

– Con đi sớm rồi về sớm mà!

Ngô Giải Phóng biết tính tình của Cùng Hoa, không níu kéo nữa:

– Nếu mai con định đi thì hôm nay nghỉ sớm đi!

Hôm sau Cùng Hoa đi. Ngô Giải Phóng cảm thấy trong lòng trống rỗng. Ông ngồi ở nhà bấm đốt ngón tay, chờ ngày Cùng Hoa trở về.

***

Cùng Hoa về tới cái thành phố từng lấy đi trái tim của cô. Trước tiên Cùng
Hoa tới một cây rút tiền tự động để rút tiền. Vì lúc đó không cần dùng
tới tiền trong tài khoản nên tiền lương ba tháng của cô vẫn còn nguyên.
Cô lấy hết tiền có trong thẻ ra, rồi lại nhét chiếc thẻ vàng mà Vương
Hãn Đông làm cho cô vào máy, xem trong đó còn bao nhiêu tiền, trong thẻ
chỉ có 500 tệ. Điều này chứng tỏ từ sau khi Cùng Hoa rời khỏi nhà họ Từ, Vương Hãn Đông ngừng phát tiền thưởng cho cô. Trong lòng Cùng Hoa thầm
chửi Vương Hãn Đông đúng là tiểu nhân, chút tiền nhỏ xíu mà cũng tính
toán với mình, nhưng người ta làm như vậy là không sai, Cùng Hoa cũng
chẳng biết làm thế nào. Cô lấy hết tiền trong chiếc thẻ thứ hai ra. Bây
giờ trong tay cô chỉ có 2900 tệ, đó là toàn bộ tài sản của cô. Nếu cô
muốn bắt đầu ở thành phố này thì cô chỉ có 2900 tệ để khởi nghiệp.

Cùng Hoa cất tiền vào trong cái túi mang theo. Sau đó cô dùng chiếc điện
thoại di động rẻ tiền lúc trước đã mua cho Kim Hoa, gọi điện cho Đại
Xuân, nói với anh là cô đã quay lại, tối nay sẽ tới chỗ anh. Cô tìm một
khách sạn rẻ nhất ở gần ga tàu hỏa để ở lại.

Buổi tối, Cùng Hoa
ăn một hộp cơm năm tệ ở quán bên vỉa hè, sau đó đúng bảy giờ, đi tới căn phòng dưới tầng hầm của Đại Xuân. Hơn một tháng không gặp, Đại Xuân
thấy hình như Cùng Hoa béo thêm một chút. Trước tiên Đại Xuân hỏi thăm
Cùng Hoa về tình hình ở thôn Hạo Sơn, biết bố mẹ mình vẫn khỏe thì yên
tâm hơn nhiều. Anh lại hỏi thăm tình hình của Ngô Giải Phóng và Kim Hoa, Cùng Hoa kể tường tận mọi việc cho anh nghe. Sau đó, đương nhiên anh sẽ hỏi mục đích Cùng Hoa lên thành phố, Cùng Hoa nói, thuốc của thầy cô
chỉ còn dùng được trong nửa tháng nữa, nếu bây giờ uống hết thuốc mà
không uống tiếp, thận mới được thay sẽ xuất hiện phản ứng bài trừ, rất
có khả năng bị hoại tử. Bởi vậy lần này cô phải nhanh chóng lên đây mua
thuốc cho thầy, nhưng quan trọng là không biết kiếm đâu ra tiền mua
thuốc. Theo như liều lượng dùng thuốc thấp nhất của thầy cô mà tính thì
cũng phải dùng bằng một nửa hiện nay, tiền thuốc mỗi tháng phải cần
khoảng 4000 tệ. Nếu chỉ phải uống trong một, hai tháng thì cô có thể cố
gắng giật gấu vá vai, nhưng thuốc này lại phải uống cả đời. Thầy cô sống một năm thì phải có 5 vạn tệ, 10 năm thì phải có 50 vạn tệ, nếu sống
thêm 20 năm thì sao? Chẳng phải là 100 vạn tệ sao? Giả sử cô có thể bán
thân để cứu cha, cô cũng sẵn lòng, nhưng có ai chịu bỏ ra 100 vạn tệ để
mua cô về? Nói mãi nói mãi, những giọt nước mắt đau đớn của Cùng Hoa lại rơi ra.

Quế Hương nghe Cùng Hoa nói tới chỗ thương tâm cũng rấm
rứt khóc theo. Cô thấy Cùng Hoa đau lòng tuyệt vọng, bèn đi lấy nước và
khăn mặt, bảo Cùng Hoa rửa mặt trước. Đại Xuân lúc này cũng không biết
phải làm thế nào. Anh thở dài:

– Hừm! Số của chúng ta nghèo thì
thôi chẳng nói, chú lại sinh ra cái bệnh lạ! Chẳng phải người già đều
nói người nghèo sống dai sao? Sao chú lại không được khỏe mạnh như người ta?

Quế Hương chờ Cùng Hoa rửa mặt xong bèn lau qua mặt mình:

– Anh nói thế thì có tác dụng gì? Cằn nhằn vài câu thì bệnh đỡ hơn sao?
Vấn đề bây giờ là tiền! Mọi người cùng nghĩ xem có thể kiếm được bao
nhiêu tiền, tính xem đủ mua thuốc trong mấy tháng, đó mới là chuyện
chính!

Đại Xuân quay sang lườm Quế Hương, nhưng anh cảm thấy cô
nói cũng đúng, nên không phản đối lại. Ba người cùng rơi vào im lặng.
Cuối cùng Đại Xuân không nhịn được nữa, phá vỡ không khí nặng nề:

– Cùng Hoa, lần này em mang theo bao nhiêu tiền?

– Lần này em không mang tiền đi, để hết tiền ở nhà cho thầy rồi. Tới
thành phố, em rút hết tiền trong ngân hàng ra, tổng cộng được 2900 tệ,
chẳng còn xu nào nữa.

Đại Xuân lại hỏi Quế Hương:

– Em thử nghĩ xem, bọn mình kiếm được thêm bao nhiêu tiền?

Quế Hương ngẩng đầu lên nhìn trần nhà nghĩ một hồi:

– Cùng lắm cũng chỉ có 2000 tệ. Đó là tiền em để dành để cuối năm về Quế
Châu. Bây giờ cứu người quan trọng hơn, cứ lấy ra dùng tạm cũng được.

Đại Xuân tính thầm trong lòng:

– Cộng cả hai số tiền lại ít nhất cũng đủ mua thuốc dùng trong một tháng. Cứ đối phó với tháng này đã, sau đó lại nghĩ cách tiếp.

Quế Hương nói:

– Sau đó biết nghĩ cách gì? Anh thực sự có cách gì hay sao, sao không nói luôn bây giờ đi? Còn để sau này mới nói hả?

– Sao hôm nay em cứ thích nói ngang vậy? Ý của anh là chúng ta đi bước nào tính bước nấy. Bây giờ em có cách nào hay hơn sao?

– Không phải em có cách nào hay hơn mà em muốn anh nghĩ xem, nếu một
tháng sau không nghĩ ra cách nào thì phải làm thế nào? Bây giờ không
nghĩ, một tháng nữa thì quá muộn rồi!

Cùng Hoa thấy vợ chồng Đại Xuân vì chuyện của cha mình mà cãi nhau thì trong lòng lại càng buồn:

– Anh Đại Xuân, hai anh chị đừng nói nữa, Quế Hương nói có lí lắm. Nếu
một tháng sau không có tiền mua thuốc vậy thì mua thuốc tháng này mang
về cũng chẳng có ý nghĩa gì, cùng lắm chỉ đủ thầy em sống thêm được vài
ngày, rồi cũng có ngày không thoát được cái chết.

Đại Xuân hỏi ngược lại Cùng Hoa:

– Theo ý của em thì không mua thuốc nữa hả?

– Lần này em quay lại đây là để mua thuốc. Sao lại không mua nữa?

– Tiền mua thuốc ở đâu ra?

– Em vẫn tới nhà họ Từ đòi tiền!

Đại Xuân vừa nghe Cùng Hoa nói vậy, sững sờ một lúc lâu không nói được gì:

– Cùng Hoa, em đang nói mơ hả? Nhà họ Từ đã đuổi em đi rồi, họ lại còn cho em tiền sao?

Cùng Hoa lấy ra một cuốn sổ ghi các khoản tiền đen của nhà họ Từ:

– Trong tay em có cái này, để xem họ có dám đưa tiền không?

Quế Hương hỏi:

– Cùng Hoa, quyển sổ đó là cái gì vậy?

– Khi còn ở nhà họ Từ, em đã lén ghi lại các khoản tiền đen của họ.

Đại Xuân kinh ngạc:

– Khoản đen của nhà họ Từ?

– Anh chị có biết tiền của nhà họ Từ từ đâu mà ra không? Họ ăn hối lộ của các quan cấp dưới. Em đã ghi hết tên những người biếu tiền và số tiền
biếu vào quyển sổ nhỏ này. Nhà họ Từ mà không cho em tiền, em sẽ đi tố
cáo họ!

Đại Xuân lần này thực sự lo lắng:

– Cùng Hoa, mau đưa quyển sổ đó cho anh! Để anh đốt nó đi! Em phải biết quyển sổ nhỏ này sẽ lấy mạng của em đấy!

Cùng Hoa vội vàng giấu quyển sổ vào trong túi, không chịu đưa cho Đại Xuân:

– Em xem họ có dám làm gì em không. Những kẻ làm quan đều sợ chết. Quyển
sổ của em có thể lấy mạng của chúng, lại còn sợ chúng không trả tiền
sao?

– Cùng Hoa, có phải em xem ti vi nhiều quá rồi không? Đây là thủ đoạn lừa gạt, tống tiền mà chỉ có những kẻ xấu mới làm. Em làm như
vậy là phạm pháp, chắc chắn sẽ bị chặt đầu, ngồi tù đấy.

Đúng là
Cùng Hoa đã xem quá nhiều phim truyền hình. Trên ti vi liên tục chiếu đi chiếu lại mấy bộ phim về các cô gái phạm tội như “Con nhện đỏ”, “Dấu
hỏi đỏ”, từ những bộ phim đó, Cùng Hoa học được không ít điều:


Cứ cho là em bị chặt đầu, ngồi tù thì em cũng phải để cho nhà họ Từ bị
chặt đầu, ngồi tù trước! Em chỉ cần cứu được thầy em thì làm gì cũng
không sợ!

Cùng Hoa từ nhỏ đã có tính ương bướng, chỉ cần việc gì
cô cho là đúng thì không ai có thể khuyên ngăn cô được. Đại Xuân thấy
Cùng Hoa đã quyết tâm thì nghĩ cứ để Cùng Hoa bình tĩnh lại rồi tính
sau:

– Cùng Hoa, việc mà em định làm là một việc rất lớn, đừng có hành động lỗ mãng. Ngày mai bảo Quế Hương đưa trước cho em 2000 tệ, em
tới bệnh viện mua thuốc cho chú đã. Khi nào ổn định thì chúng ta lại
ngồi xuống bàn bạc tiếp. Em thấy được không?

Cùng Hoa vốn dĩ đã
có một kế hoạch sơ lược còn việc làm thế nào để tới nhà họ Từ đòi tiền
thì vẫn chưa có kế hoạch cụ thể. Cô thấy những lời Đại Xuân nói cũng rất có lí, sự việc này cần phải tính toán thật chi tiết:

– Em nghe lời anh, mai đi mua thuốc trước đã, mua xong thì chúng ta bàn bạc kĩ càng xem nên làm thế nào.

Cùng Hoa đã ra về. Đêm hôm đó, Đại Xuân, Quế Hương và cả Cùng Hoa đều không tài nào chợp mắt nổi.

Lúc trời tờ mờ sáng, Cùng Hoa mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trưa hôm đó, cô bị
tiếng huyên náo trong nhà trọ làm cho thức giấc. Cùng Hoa ngồi dậy ngó
đầu ra ngoài nhìn, thì ra căn phòng sát vách có cảnh sát tới bắt kẻ xấu. Trước cửa nhà trọ có một đám người hiếu kì bu quanh. Cô hỏi thăm người
khác mới biết hóa ra có một nam một nữ bị nghiện đang tiêm chích trong
phòng. Cùng Hoa chẳng có tâm trạng nào đi tìm hiểu chuyện của người
khác, thế là cô vào làm vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài ăn cơm.

Cùng Hoa ăn một hộp cơm đơn giản rồi lại trở về nhà trọ. Lúc đầu Đại Xuân đã hẹn cô hôm nay đi lấy 2.000 tệ, nhưng cô không đi. Cô không muốn vì
mình mà năm nay Quế Hương không về được quê. Vả lại thoát được lần này
không thoát được lần sau, cứ cho là giải quyết được tiền thuốc một tháng thì những tháng sau phải làm thế nào? Bởi vậy cô quyết định rồi, cô sẽ
“ra tay” với Từ Thẩm Bình. Đại Xuân nói làm như vậy là lừa gạt, là phạm
pháp, nhưng bây giờ cô đã đi vào đường cùng, không thể nghĩ nhiều như
vậy nữa. Cô bèn gọi điện thoại cho Từ Thẩm Bình.

Lúc đó Từ Thẩm
Bình đang quay cuồng trong một mớ bòng bong. Công trình xây dựng đường
cao tốc tiến triển rất thuận lợi, nhưng bản thân anh ta lại có rất nhiều vấn đề. Những phiền phức này đều ra ông chủ Hoàng gây ra. Từ Thẩm Bình
đã quá sơ ý, đánh giá thấp ông chủ Hoàng. Sau mấy lần đụng phải đinh
nhọn, ông chủ Hoàng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách đi tố cáo ở ủy ban
kiểm tra kỉ luật thành phố. Từ Thẩm Bình chẳng phải là nhân viên nhà
nước sao? Ông muốn xem ủy ban kiểm tra kỉ luật thành phố có bỏ mặc Từ
Thẩm Bình được không?

Ủy ban kiểm tra kỉ luật vô cùng chú trọng
tới vấn đề mà ông chủ Hoàng phản ánh, đồng ý với ông là sẽ nghiêm túc
điều tra và xử lí, ông chủ Hoàng có thể về nhà để chờ tin tức. Điều
khiến ủy ban kiểm tra kỉ luật cảm thấy khó xử là trong suốt quá trình
này, họ không có một bằng chứng thiết thực nào chứng tỏ Từ Thẩm Bình có
hành vi nhận hối lộ. Người bán tranh giả là phòng tranh, cùng lắm cũng
chỉ là một người bạn không thân thiết lắm với Từ Thẩm Bình, lỗi của Từ
Thẩm Bình là không nên giới thiệu ông chủ Hoàng tới “Vườn nghệ thuật”;
nhưng ông chủ Hoàng thì khẳng định rằng Từ Thẩm Bình với phòng tranh là
một, bởi vậy cần tiến hành điều tra sâu rộng hơn. Vì việc này, ủy ban
kiểm tra kỉ luật hẹn Từ Thẩm Bình tới nói chuyện. Từ Thẩm Bình trước mặt họ đương nhiên là một mực phủ nhận lời của ông chủ Hoàng. Sự việc tới
nước này thì ủy ban phải tạm thả Từ Thẩm Bình rồi tiếp tục điều tra mối
quan hệ giữa Từ Thẩm Bình và phòng tranh.

Từ Thẩm Bình sau khi bị ủy ban kiểm tra kỉ luật gọi tới nói chuyện, Từ Văn Tuấn cảm thấy sự
việc vô cùng nghiêm trọng, bèn ra lệnh cho Từ Thẩm Bình lập tức đóng cửa phòng tranh, đuổi Nhan Lệ đi càng xa càng tốt. Sự việc vô cùng cấp
bách, Từ Thẩm Bình không dám chậm trễ, ngay sau hôm nói chuyện với bố,
anh lập tức bảo Nhan Lệ tới phòng công thương thuế vụ làm thủ tục ngừng
kinh doanh phòng tranh. Toàn bộ thủ tục này có thể được hoàn thành trong vòng ba, bốn ngày. Nhan Lệ trả phòng ở khách sạn Cổ Đô, khi trả phòng,
phòng tranh còn phải bồi thường một khoản tiền lớn vì vi phạm hợp đồng.
Vấn đề nhỏ này không đáng để cho Từ Thẩm Bình tính toán. Từ Thẩm Bình
bảo Nhan Lệ cấp tốc xử lí những việc còn lại của phòng tranh, giống như
tội phạm giết người chuẩn bị xóa dấu vết của hiện trường.

Mấy
ngày sau, thủ tục ngừng kinh doanh của phòng tranh đã làm xong. Phòng
tranh “Vườn nghệ thuật” biến mất không để lại dấu vết. Nhan Lệ tìm Từ
Thẩm Bình, hỏi anh sau này cô phải làm thế nào. Từ Thẩm Bình nói:

– Bây giờ không cần phải giấu em nữa, em cũng đã nhìn thấy rồi, việc buôn bán của phòng tranh là bất hợp pháp. Bán tranh giả cũng là phạm tội lừa gạt. Sự việc đã như vậy thì anh cho em một khoản tiền, em cầm lấy tiền
rồi về quê ở Tứ Xuyên, đừng quay lại đây một bước nào nữa. Như vậy mọi
người đều có thể bình an vô sự. Em thấy thế nào?

Nhan Lệ quan tâm tới số tiền mà Từ Thẩm Bình hứa sẽ cho cô:

– Anh định cho em bao nhiêu?

– Em muốn có bao nhiêu?

Nhan Lệ ra giá:

– Mười vạn.

– Được, mười vạn thì mười vạn. Em cầm tiền rồi rời khỏi thành phố này ngay hôm nay.

Nhan Lệ đồng ý với yêu cầu của Từ Thẩm Bình. Cô cầm mười vạn tệ, từ đó vĩnh
viễn biến mất trong mắt mọi người. Trước khi đi Nhan Lệ đã nghĩ gì? Cô
nghĩ: “Đàn ông tốt như một cốc nước trắng, có lợi cho bản thân, nhưng
khi uống lại không có mùi vị gì. Đàn ông xấu thì giống như một li rượu,
cám dỗ người ta vào chốn sa đọa. Mình phải học cách chống lại sự cám dỗ
này”.

Vừa đuổi được Nhan Lệ đi thì Từ Thẩm Bình lại nhận được điện thoại của Cùng Hoa, giọng nói của anh đầy sự tức giận:

– Làm sao? Cô còn tìm tôi làm gì? Chẳng phải vấn đề đã được giải quyết
rồi sao? Cô lại định giở trò gì nữa? Nếu cô không biết điều thì đừng
trách tôi không khách khí!

Cùng Hoa không thèm để ý tiếng hét của Từ Thẩm Bình trong điện thoại:

– Tôi gọi điện thoại cho anh chẳng có việc gì khác, việc lúc trước đúng
là đã kết thúc rồi, nhưng giờ tôi không muốn nó kết thúc nữa. Anh không
cần phải hét lên như một con chó điên thế! Trong tay tôi có món đồ muốn
bán cho anh, nếu anh không muốn lấy thì tôi giao cho viện kiểm sát!

Từ Thẩm Bình nghe Cùng Hoa chửi mình là một con chó điên, nếu là bình
thường thì sao anh ta có thể để như vậy? Nhưng Cùng Hoa nói có món đồ mà cô có thể giao cho viện kiểm sát, anh hoang mang:

– Cái gì?

– Trong con mắt chó của anh, tôi chỉ là một con bé nhà quê, ngoài cái
thân thể đàn bà ra thì chẳng có gì để lợi dụng cả! Nói thẳng cho anh
biết, tôi có danh sách những khoản tiền đen của nhà anh!

– Cô nói thật sao?

– Ngày trước là anh lừa tôi, tôi đã lừa anh bao giờ chưa? Nếu anh không
tin thì có cần tôi đọc vài điều trong điện thoại cho anh nghe không?

– Không cần! Không cần! Cô ra giá đi! Cô bán món đồ đó bao nhiêu tiền?

– Một trăm vạn!

– Một trăm vạn? Sao đắt vậy! Cô cần nhiều tiền như thế làm gì? Có thể bớt đi một chút không?

– Số tiền này tôi dùng làm gì không cần anh lo. Tôi không bớt một xu đâu! Tôi nói thật với anh, thầy tôi sau khi thay thận, tiền thuốc uống hàng
năm là năm vạn. Nếu muốn thầy tôi sống thêm được hai mươi năm thì phải
có một trăm vạn.

– Một trăm vạn không phải là một con số nhỏ.
Việc này phải chờ tôi về nhà bàn bạc rồi trả lời cô sau được không? Bây
giờ cô đang ở đâu? Làm thế nào để tôi liên lạc với cô?

– Tôi ở
đâu anh không cần lo! Tôi vẫn còn biết bảo vệ bản thân, tôi sợ anh tìm
tới tôi để giết người diệt khẩu. Anh về nhà bàn bạc lại cũng được, muộn
nhất trưa ngày mai phải trả lời tôi. Trước mười hai giờ trưa mai, anh
chờ điện thoại của tôi.

Cùng Hoa không chờ Từ Thẩm Bình nói thêm
lời nào nữa, cúp ngay điện thoại. Cùng Hoa gọi điện thoại xong mới phát
hiện trán mình lấm tấm mồ hôi. Cô tới nhà vệ sinh công cộng rửa mặt rồi
về phòng nằm xuống giường nghỉ ngơi, cú điện thoại vừa nãy lấy của cô
quá nhiều sức lực, cô chửi Từ Thẩm Bình là một con chó, vậy mà anh ta
lại không nổi giận với cô. Nhưng lúc này cô có cảm giác vô cùng mệt mỏi, dường như cú điện thoại này đã rút hết toàn bộ sinh lực của cô. Cô cần
phải ăn một bữa tối thật ngon để thưởng cho bản thân, sau đó ngủ một
giấc dài. Cô cảm thấy quá mệt mỏi.

***

Sáng hôm sau có hai người vì Cùng Hoa mà thấp thỏm không yên. Người thứ nhất là Từ Thẩm
Bình. Sau khi về tới nhà, cả nhà họ đã bàn bạc kĩ càng, mặc dù Thẩm Thái Hồng vô cùng không đồng ý nhưng cuối cùng Từ Văn Tuấn vẫn quyết định
dùng một trăm vạn để mua lại cuốn sổ đen. Có hai lí do: Với tình hình
trước mắt, những lời nói của Cùng Hoa vô cùng đáng tin. Lí do thứ hai
càng chứng minh cho tính chính xác của lí do thứ nhất. Thẩm Thái Hồng
vội vàng kiểm tra hộp giấy dưới gầm giường, phát hiện trong 9 cái túi
giấy, mỗi túi thiếu một vạn tệ. Thẩm Thái Hồng giận dữ nghiến răng ken
két, không ngờ trong nhà mình lại nuôi một tên trộm. Giặc nhà khó tránh! Từ Thẩm Bình khi đó từng đề nghị tìm một tay anh chị nào đó giải quyết
Quỳnh Hoa. Từ Văn Tuấn cho rằng không được. Thứ nhất, sự việc bây giờ
vẫn chưa tới mức không thể cứu vãn được. Quỳnh Hoa vì muốn kiếm đủ tiền
cho bố chữa bệnh, chó cùng dứt giậu chứ không có ý đồ chính trị gì cả,
bởi vậy không cần phải ra tay sát hại. Thứ hai, bây giờ Quỳnh Hoa đang ở đâu, họ cũng không biết rõ. Muốn tìm thấy cô trong cái thành phố lớn
hàng triệu dân này, phải mất khá nhiều ngày. Nếu trước trưa mai mà không thể tìm được cô, Quỳnh Hoa sẽ nộp cuốn sổ đen lên viện kiểm sát, tới
lúc đó thì họ có muốn làm gì cũng không được. Thứ ba, mặc dù họ có giải
quyết Quỳnh Hoa, chỉ cần có người chết thì chắc chắn cơ quan công an sẽ
tiến hành điều tra. Cho dù một kẻ giết người thông minh đến đâu cũng
không thể nào không để lại một dấu vết gì tại hiện trường. Nửa đầu năm
nay, toàn thành phố đã xảy ra 423 vụ án giết người, 405 vụ đã được giải
quyết, tỉ lệ phá án là 95,74%. Bởi vậy những vụ án mạng thoát được lưới
pháp luật vô cùng ít ỏi. Nếu chúng ta bị liên lụy vào vụ này thì đúng là lợi bất cập hại. Những phân tích thâm thúy của Từ Văn Tuấn đã khiến Từ
Thẩm Bình từ bỏ ý định giết người và cũng đã cứu anh ta sau này.

Người khác cảm thấy thấp thỏm không yên chính là Đại Xuân. Vốn dĩ đã hẹn với
Cùng Hoa ngày hôm sau cùng đi rút tiền, nhưng chờ mãi mà không thấy Cùng Hoa tới. Đại Xuân tưởng rằng Cùng Hoa bận việc gì nên tới muộn. Chẳng
phải mọi người đã thống nhất là sẽ đi mua thuốc trước rồi tính toán bước tiếp theo sao? Đại Xuân gọi điện thoại cho Cùng Hoa, hỏi cô sao hôm nay không tới lấy tiền. Cùng Hoa nói cho Đại Xuân biết việc cô đã gọi điện
thoại cho Từ Thẩm Bình. Đại Xuân không thể ngờ được rằng Cùng Hoa lại
hành động nhanh như vậy. Lần này thì cô đã gây ra tai họa lớn rồi! Nhà
họ Từ có tiền có thế, Cùng Hoa làm sao có thể đấu lại được với họ? Anh
lo lắng nói:

– Cùng Hoa, không phải anh trách em, nhưng việc lớn
như vậy sao em không bàn bạc trước với anh? Hôm qua chẳng phải chúng ta
đã nói là mua thuốc trước rồi tính sau sao? Sao em lại thay đổi ý định?
Em lập tức đến chỗ anh đi, chúng ta cùng bàn xem nên làm thế nào.

Cùng Hoa trả lời Đại Xuân rằng, cô tới Bệnh viện Nhân dân thành phố mua
thuốc trước, mua thuốc xong sẽ tới chỗ anh. Đại Xuân không còn cách nào
khác, chỉ đành chờ Cùng Hoa tới rồi tính sau.

Cùng Hoa tới Bệnh
viện Nhân dân thành phố mua thuốc, xong đã là hơn 11 giờ. Cô theo lời
hẹn với Từ Thẩm Bình ngày hôm qua, gọi điện thoại cho anh ta:

– Từ Thẩm Bình, anh về nhà đã bàn bạc kĩ chưa? Có cần cuốn sổ đó không? Chuẩn bị tiền chưa?

Từ Thẩm Bình nghe thấy chuỗi câu hỏi dồn dập của Quỳnh Hoa trong điện thoại, đúng như phán đoán của bố mình:

– Tôi với người nhà bàn bạc rồi, cuốn sổ đó chúng tôi sẽ mua theo giá mà
cô đưa ra, một trăm vạn thì một trăm vạn! Có điều tôi phải nói trước,
thứ nhất, cuốn sổ đó phải là thật, không được lừa tôi nữa, cũng không
được có quyển thứ hai. Thứ hai, từ nay về sau cô đừng có giở trò nữa,
tất cả kết thúc tại đây, nếu không đừng trách tôi tuyệt tình.

Giọng của Từ Thẩm Bình tuy nhỏ nhưng đầy sự uy hiếp. Cùng Hoa chỉ là vì bất
đắc dĩ, không còn đường nào khác nên phải đi nước cờ mạo hiểm này. Cô
đương nhiên biết rằng chó cùng dứt giậu thì sẽ thế nào:

– Việc
này anh cứ yên tâm đi, tôi đồng ý với yêu cầu của anh, tôi là người nhà
quê, chỉ cần tính mạng của thầy tôi được đảm bảo thì tôi không nghĩ gì
nữa đâu. Khi nào anh định đưa tiền cho tôi?

– Một trăm vạn tệ
không phải là con số nhỏ, muốn chuẩn bị đủ phải có thời gian. Thế này
đi, trong vòng hai ngày sẽ đưa cho cô. Nhưng cô phải đảm bảo trong hai
ngày này, không đưa cuốn sổ cho bất cứ ai, kể cả chỉ cho người ta xem
qua.

– Chỉ cần anh giữ chữ tín thì việc này tôi có thể đồng ý với anh. Hai ngày sau tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.

Cùng Hoa tắt điện thoại, thở phào nhẹ nhõm: Hòn đá nặng nề đè lên tim cô
trong thời gian này cuối cùng cũng đã được đặt xuống. Cô luôn lo Từ Thẩm Bình sẽ không nghe theo yêu cầu của cô, cô không thể kiếm được tiền
chữa bệnh cho thầy, bây giờ tất cả mọi việc đều đã được giải quyết,
trong lòng cô thoáng một niềm vui của người chiến thắng. Cô phát hiện ra người nghèo chưa chắc đã là kẻ yếu vĩnh viễn, cũng có lúc cô có cơ hội
để trở thành người chiến thắng.

Cùng Hoa đi tới chỗ Đại Xuân, lúc đó đã là hơn mười hai giờ. Lúc này hai vợ chồng Đại Xuân đang ngồi
trong căn phòng nhỏ dưới tầng hầm sốt ruột chờ đợi, mặc dù đã quá thời
gian ăn trưa nhưng hai người vẫn chưa động đũa, như hai khúc gỗ ngồi
trên giường, lo lắng không biết lúc nào tai họa sẽ giáng xuống đầu Cùng
Hoa. Khi Cùng Hoa thong thả bước chân vào căn phòng, Đại Xuân mới thở
phào:

– Bây giờ là lúc nào rồi mà em vẫn còn cười được? Em đã gây ra một tai họa lớn rồi, em có biết không?

Cùng Hoa cảm thấy thật kì lạ, bản thân mình đánh thắng trận, tai họa từ đâu ra? Cô hỏi ngược lại Đại Xuân:

– Em gây ra tai họa gì?

– Em đi tống tiền nhà họ Từ, còn không phải là gây họa lớn sao? Nhà họ Từ có quyền có thế, họ sợ em sao? Đừng có gậy ông đập lưng ông, em làm như vậy họ sẽ tha cho em sao? Họ muốn giết em lại chẳng dễ như giết một con kiến? Bây giờ kẻ giết người trong xã hội đen nhiều lắm, một cánh tay,
một cái chân được bao nhiêu tiền đều có giá rất rõ ràng. Lẽ nào em chưa
nghe nói sao? Em không sợ họ thuê người giết em sao?

Cùng Hoa
thấy sắc mặt nghiêm trọng của hai vợ chồng Đại Xuân thì cảm thấy ngày
trước cô nghĩ vấn đề đơn giản quá, lúc này trong lòng cô cũng thoáng
chút sợ hãi, những hưng phấn vừa nãy vụt nhanh như mây khói:

– Em không nghĩ nhiều như thế. Người làm quan mà cũng giết người sao?

– Người làm quan cũng là người, cũng chẳng khác gì người bình thường
chúng ta. Dạo trước trên báo cũng có đăng vụ án một ông phó cục trưởng
Cục Dân chính giết chết ông cục trưởng? Phó cục trưởng chẳng phải cũng
là quan sao?

Quế Hương lại nói chen vào:

– Em đòi người ta một trăm vạn, có ai mà nỡ bỏ ra một trăm vạn không? Họ không “xử” em mới lạ.

Quế Hương nói như vậy khiến Cùng Hoa bắt đầu cảm thấy hối hận:

– Trước khi tới đây em đã gọi điện thoại cho Từ Thẩm Bình, anh ta đồng ý
bỏ ra một trăm vạn để mua quyển sổ. Trong vòng hai ngày sẽ giao tiền. Lẽ nào anh ta lừa em?

Đại Xuân hỏi Cùng Hoa:

– Từ Thẩm Bình biết em ở đâu không?

– Em không nói cho anh ta biết. Quế Hương nói:

– Những người làm quan như nhà họ có nhiều tiền lắm, sao Từ Thẩm Bình
phải chờ hai ngày mới đưa tiền? Chị nghĩ chắc họ muốn để em bình tĩnh
lại trước, sau đó dùng hai ngày này để tìm chỗ ở của em, sau đó…

Quế Hương nói được một nửa thì dừng lại. Đại Xuân nói với Quế Hương:

– Em đừng có nói linh tinh! Toàn những điều không thực tế! Có điều người
ta vẫn nói cẩn thận là hơn, Cùng Hoa, mấy ngày này em phải đặc biệt cẩn
thận. Đừng ở nhà trọ nữa, em chuyển tới đây sống cùng bọn anh để bọn anh yên tâm hơn.

Cùng Hoa nhìn xung quanh, cô cảm thấy ở lại đây có nhiều bất tiện:

– Em ở nhà trọ rất tốt, chỉ có hai ngày, họ làm sao mà tìm thấy em được?

Đại Xuân dù sao cũng đã làm bảo vệ nhiều năm nên cũng biết hơn nhiều điều:

– Một người bình thường muốn tìm người khác trong cái thành phố rộng lớn
này đúng là không dễ, nhưng nhà họ có tiền có thế thì vô cùng đơn giản.
Bây giờ các nhà trọ lớn nhỏ trong thành phố đều có đăng kí tên khách
trọ, đó là quy định của Cục Công an. Chỉ cần em đã đăng kí thì thông qua hệ thống máy tính của Cục công an, họ có thể tìm thấy em trong vòng
một, hai phút. Nếu họ thực sự muốn tìm em thì chẳng phải là quá đơn giản hay sao?

Cùng Hoa nghe Đại Xuân nói vậy, càng căng thẳng hơn:

– Thế này đi, bây giờ em quay về thanh toán tiền cũng vẫn phải trả thêm
một ngày tiền phòng nữa. Chi bằng em cứ ở thêm một buổi tối, trưa mai
chuyển tới chỗ anh chị. Em cũng phải đề phòng nhà họ Từ một chút. Em
mang quyển sổ đen tới để đây, cho dù Từ Thẩm Bình có thực sự tới tìm em
thì trước khi anh ta lấy được quyển sổ này cũng không dám làm gì em đâu. Anh chị thấy như vậy có được không?

Ý của Cùng Hoa là do cô xem ti vi nên học được, có thể thấy tác dụng của ti vi quả thật không hề nhỏ.

Đại Xuân nghe Cùng Hoa nói cũng có lí bèn đồng ý. Cùng Hoa nói:

– Mải nói chuyện quá mà quên cả cơm nước, tại em làm khổ anh chị. Bữa
trưa nay em mời cơm, chúng ta tới quán ăn nhỏ nào đó ăn tạm đã.

Mọi người bàn bạc với nhau một hồi lâu, Đại Xuân và Quế Hương cũng đã đói
meo cả bụng, họ bèn cùng Cùng Hoa đi tới một quán ăn nhỏ dùng cơm trưa.

***

Từ Thẩm Bình sau khi nhận được điện thoại của Cùng Hoa cứ nghĩ mãi những
lời mà cô nói. Những gì Cùng Hoa nói không thể tin hết được. Có thể
trong mấy ngày này Cùng Hoa sẽ không đem quyển sổ đó cho ai xem, nhưng
việc cô không giữ lại một bản sao thì không ai có thể bảo đảm được.
Thông thường những kẻ tống tiền đều sẽ giữ lại bản sao, vừa là đảm bảo
sự an toàn cho bản thân sau khi đã tống tiền thành công lần thứ nhất,
thứ hai là có thể dùng để tống tiền lần thứ hai, thậm chí là thứ ba. Anh trách bố mình quá mềm lòng, lẽ ra không nên giữ Cùng Hoa lại. Từ Thẩm
Bình mặc dù đã có ý muốn giết người, nhưng bản thân mình lại không có
cái khả năng này, anh ta lập tức nghĩ tới Vương Hãn Đông. Vương Hãn Đông quen cả người của xã hội đen, chắc chắn ông ta có thể giải quyết được
Cùng Hoa, huống hồ Cùng Hoa là tai họa do ông ta mang tới, người cởi nút phải là người thắt nút. Nghĩ tới đây, Từ Thẩm Bình lập tức đi tới phòng Vương Hãn Đông cách đó vài bước chân. Vương Hãn Đông đang nói chuyện
với một cô gái nào đó. Ông ra hiệu bảo Từ Thẩm Bình chờ mình một lát rồi chào cô gái ở đầu dây bên kia:

– Giờ anh có chút chuyện gấp cần xử lí, lát nữa sẽ gọi lại cho em.

Ông cúp điện thoại, mời Từ Thẩm Bình ngồi, đưa một điếu thuốc Đại Trung
Hoa, trong lúc mời thuốc, phát hiện sắc mặt Từ Thẩm Bình không bình
thường:

– Tổng giám đốc Từ gặp chuyện gì khó khăn hả? Chuyện
riêng hay chuyện công? Có thể nói ra không? Nếu có chỗ nào khó khăn chỉ
cần Vương Hãn Đông anh làm được thì cậu đừng ngại!

Từ Thẩm Bình
thấy Vương Hãn Đông đã nhận ra tâm trạng của mình không bình thường, hơi giận chính bản thân mình, bước chân vào đời đã lâu mà không biết che
giấu tâm trạng, cứ có chuyện gì là thể hiện hết ra ngoài. Anh lấp liếm:

– Cũng không có việc gì quan trọng, có một chuyện nhỏ muốn nghe ý kiến
của anh. Người khác đều nói cục trưởng Vương quen biết mọi loại người
trong xã hội, có phải vậy không?

Vương Hãn Đông cười cười hỏi:

– Cậu nghe ai nói vậy? Đúng là tin đồn nhảm! Vương Hãn Đông anh đúng là
có nhiều bạn bè. Bởi vì anh lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ người khác nên không ít người vì việc này mà tỏ ra khâm phục anh, bởi vậy làm việc gì
cũng rất nhanh nhẹn, thành ra tạo cho người khác sự hiểu lầm. Thực ra
cậu hiểu rõ con người anh nhất, cậu nói có phải vậy không?

Vương Hãn Đông nói như vậy là đang muốn khẳng định ngầm, nhưng Từ Thẩm Bình lại thấy khó phản bác:

– Quen biết mọi loại người trong xã hội cũng là bản lĩnh, anh có phải
không quan trọng. Hôm nay em muốn hỏi anh có quen biết người bạn nào
trong giới xã hội đen không?

– Cậu hỏi việc này làm gì? Đang gặp khó khăn gì hả?

– Không phải em gặp khó khăn mà mọi người chúng ta đều có khó khăn!

– Thế nghĩa là sao?

Từ Thẩm Bình bèn kể đầu đuôi việc Quỳnh Hoa tống tiền gia đình anh một trăm vạn cho Vương Hãn Đông nghe. Từ Thẩm Bình nói tiếp:

– Một trăm vạn không có gì là lớn, nhưng em sợ hai điều, thứ nhất là sợ
cô ta lòng tham không đáy, sẽ bám lấy nhà em không chịu buông. Chúng ta
làm gì có thời gian và sức lực mà xoay quanh cô ta, vả lại việc này ngộ
nhỡ lan ra ngoài, hậu quả sẽ không thể lường trước được. Điều thứ hai là cuốn sổ trong tay cô ta không biết ghi chép những gì. Cô ta là do cục
trưởng Vương anh giới thiệu tới, việc anh làm chỉ sợ cô ta cũng đã ghi
tỉ mỉ. Cô ta sẽ chờ lấy được tiền ở chỗ em rồi có thể sẽ tới lượt anh.
Ngày trước chúng ta đều tưởng rằng cô ta là con gái nhà quê, không hiểu
sự đời, bởi vậy không ai đề phòng cả. Tiếp theo đây cô ta sẽ tống tiền
ai? Điều này thì đúng là khó nói. Có điều chỉ từ việc trước mắt mà nói
thì cô ta rất nguy hiểm. Anh nói có phải không?

Nghe Từ Thẩm Bình nói vậy, trong lòng Vương Hãn Đông cũng thầm kêu khổ: Đúng là thông
minh nhất thế, hồ đồ nhất thời. Ông ta không thể ngờ được rằng một người lão làng như mình lại có thể phạm sai lầm này. Khi đó ông ta bảo Cùng
Hoa ghi lại các khoản tiền là để có thể dùng nó uy hiếp nhà họ Từ, không ngờ sự “tiến bộ” của cô gái nhà quê này lại nhanh như thế. Bây giờ thì
đúng là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng sau lưng! Lần này thì ông ta
phải nghiêm túc tìm cách đối phó. Ông hỏi Từ Thẩm Bình:

– Anh
không tiếp xúc nhiều với Quỳnh Hoa, việc của anh chắc là cô ta cũng
không biết nhiều, nhưng quan trọng là phải tìm hiểu xem cô ta biết những việc gì của nhà cậu. Bây giờ cậu định làm thế nào?

Vương Hãn
Đông cố tình giảm bớt sự nguy hiểm dành cho mình và nhấn mạnh vào tầm
nguy hiểm mà nhà họ Từ đang phải đối mặt, ông ta muốn xem phản ứng của
Từ Thẩm Bình ra sao. Từ Thẩm Bình nói:

– Bây giờ vấn đề khó khăn
nhất là Quỳnh Hoa ở chỗ tối, mình ở chỗ sáng. Cô ta nắm được bao nhiêu
việc chúng ta không biết rõ, bây giờ cô ta đang trốn ở đâu mình cũng
không biết. Bởi vậy chúng ta phải tìm thấy cô ta trước, khống chế cô ta
rồi mới có kế hoạch tiếp theo.

Vương Hãn Đông nói:

– Tìm
và khống chế Quỳnh Hoa không khó. Cô ta cũng chỉ có hai nơi có thể đi
thôi, một là nhà anh họ Đại Xuân, muốn tìm cô ta thì cứ đến đó, dễ như
trở bàn tay; nơi thứ hai là nhà trọ, chỉ cần thông qua vài người bạn ở
cục công an tra sổ đăng kí của các nhà trọ trên toàn thành phố là biết
ngay. Có điều cách thứ hai không nên làm, nếu sau này định “xử” Quỳnh
Hoa thì việc nhờ công an sẽ để lại dấu vết, hậu hoạn khôn lường.

– Nếu Quỳnh Hoa không ở chỗ anh họ thì chúng ta rất khó tìm cô ta.

– Cũng chưa chắc. Ở thành phố này, Quỳnh Hoa không quen biết ai cả, những ngày này chắc chắn cô ta sẽ đi tìm Ngô Đại Xuân, bởi vậy chỉ cần sai
người theo dõi chặt Ngô Đại Xuân là có thể phát hiện ra Quỳnh Hoa. Chúng ta sai người âm thầm theo dõi, tìm ra chỗ cô ta ở không phải là việc
khó. Điều khó là bước tiếp theo nên làm thế nào. Nếu tìm thấy người thì
cậu định làm gì tiếp theo?

– Tốt nhất là giải quyết triệt để.

– Bộ trưởng Từ cũng có ý này hả? Làm như vậy sẽ khiến sự việc to hơn đấy, sau này rất khó dàn xếp ổn thỏa.

Từ Thẩm Bình cảm thấy sự lo lắng của Vương Hãn Đông không phải là không có lí:

– Bố em cũng không đồng ý với suy nghĩ của em. Ông cho rằng sự việc vẫn
chưa tới mức không thể vãn hồi được, không cần phải áp dụng những hành
động quá khích.

– Cậu phải nghĩ cho thật kĩ. Cung đã giương lên
rồi không thu về được đâu, ngộ nhỡ suy nghĩ không chu đáo, đi sai một
nước cờ thì sẽ sai cả bàn! Nếu cậu quyết định giải quyết triệt để thì
anh có thể tìm Quỳnh Hoa giúp cậu, người cậu cần anh cũng có thể giới
thiệu cho, nhưng toàn bộ quá trình cậu phải tự tiến hành, anh không tham gia vào!

Thái độ của Vương Hãn Đông vô cùng rõ ràng, đó là muốn
bảo vệ bản thân mình. Từ Thẩm Bình chửi thầm con cáo già này, mấy phút
trước còn nói là “bạn bè thì phải giúp đỡ nhau”, bây giờ đã định rút lui rồi. Nhưng sự rút lui của Vương Hãn Đông lại nhắc nhở Từ Thẩm Bình,
ngay cả một con cáo già như Vương Hãn Đông cũng không dám dính vào
chuyện này, mình trước khi hành động phải suy nghĩ thật kĩ càng mới
được:

– Em bảo là tìm người giải quyết Quỳnh Hoa cũng chỉ là nói
chơi thôi, ngay cả anh cũng không có cái gan này, em càng không dám. Có
điều tìm được Quỳnh Hoa vẫn là việc cấp bách hiện nay, có thể nhờ ai đó
lấy được quyển sổ từ tay cô ta thì đối với anh, với em đều có lợi, mọi
người đều bình yên vô sự, đây có lẽ chính là thượng sách!

Vương Hãn Đông cảm thấy cái cách này của Từ Thẩm Bình có thể thực hiện được, hơn nữa rủi ro cũng không cao:

– Chúng ta cứ tìm ra Quỳnh Hoa trước rồi tính sau, người thì dễ tìm rồi,
nhưng quyển sổ đó có tìm được hay không thì khó nói lắm. Nếu Quỳnh Hoa
đã quyết định tống tiền cậu thì cái cô ta cần là tiền, là cái mạng của
bố cô ta. Cô ta không dễ gì để cậu tìm thấy quyển sổ đâu. Cô ta sẽ không ngu đến nỗi luôn mang theo quyển sổ ở bên mình. Chắc chắn cô ta sẽ giấu ở nơi nào đó kín đáo. Bởi vậy cậu phải chuẩn bị thật chu đáo, trước
tiên dùng tiền để mua, mua không được thì dùng cách khác cũng không
muộn. Nếu trong vấn đề tiền mặt cậu tạm thời không lo liệu được thì nói
với anh, anh sẽ giúp cậu giải quyết. Chúng ta cái gì cũng thiếu, chỉ có
tiền là không. Chúng ta có thể sử dụng tài sản hiện có để tạo ra một môi trường vui vẻ, không bị người nghèo oán hận, không để mình rơi vào
trạng thái bất an. Nếu chúng ta nhìn nhận vấn đề của Quỳnh Hoa trên một
góc độ cao hơn, nhà từ thiện Carnegie có một câu danh ngôn: “Chết trong
sự giàu có là một sự sỉ nhục”. Để Quỳnh Hoa dùng một cuốn sổ đen để bức
chết chúng ta thì quả là nhục nhã! Carnergie lại nói: “Người giàu sống
giữa một đống tài sản, nhưng lại thấp thỏm không yên bởi dư luận và sự
đố kị của người nghèo, cũng là một sự sỉ nhục”. Bởi vậy chúng ta không
thể cứ sống trong tâm trạng thấp thỏm được!

Câu danh ngôn “Chết
trong sự giàu có là một sự sỉ nhục” của Carnergie nếu hiểu một cách
chính xác thì phải là: Triệu phú không chỉ có quyền lợi to lớn mà còn có nghĩa vụ to lớn, người giàu có nên chia sẻ tài sản của mình cho người
khác khi còn sống. Những kẻ giàu có nhưng không làm từ thiện, sau khi
chết đi sẽ không ai vì ông ta mà rơi lệ. Chết trong sự giàu có là một sự sỉ nhục cũng giống như những người giàu của Trung Quốc ngồi ôm khư khư
tài sản của mình nhưng lúc nào cũng cảm thấy bất an vì dư luận và sự đố
kị của người nghèo, đó cũng là một sự sỉ nhục. Vương Hãn Đông đã tự ý
thay đổi ý nghĩa của hai câu nói này.

Câu nói của Vương Hãn Đông
khiến Từ Thẩm Bình càng thấy khó hiểu hơn. Vương Hãn Đông đang muốn cổ
vũ anh ta hay ngăn cản anh ta giết người? Nhưng nếu suy nghĩ kĩ hơn thì
sẽ hiểu: Vương Hãn Đông có thể bỏ tiền ra nhưng không muốn nhúng tay vào việc giết người. Ông ta chỉ lo Quỳnh Hoa biết được một số vụ câu kết
của ông ta với người khác, muốn mượn đao giết người! Từ Thẩm Bình thấy
không thể trông chờ được gì ở Vương Hãn Đông, phải suy nghĩ nước cờ khác để đi. Anh ta nói:

– Anh giúp em tìm người theo dõi, tìm ra chỗ ở của Quỳnh Hoa, nước cờ tiếp theo đi như thế nào chờ tìm được người rồi tính sau.

Vương Hãn Đông hỏi:

– Trong tay cậu có ảnh của Quỳnh Hoa không? Như vậy sẽ thuận tiện hơn một chút, không lo bị nhầm mục tiêu.

Bỗng dưng Từ Thẩm Bình nhớ ra khi Quỳnh Hoa tới biệt thự bên Mỹ Lô, anh ta
từng chụp cho cô vài tấm ảnh ở trên giường, cũng may không phải ảnh khỏa thân nên bây giờ lấy ảnh ra cũng không có gì phiền phức:

– Ảnh thì em có. Để em về tìm xem rồi đưa cho anh.

Từ Thẩm Bình ra khỏi phòng làm việc của Vương Hãn Đông rồi hấp tấp quay về nhà lấy ảnh của Quỳnh Hoa. Có lẽ khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, anh ta
mang ảnh của cô tới cho Vương Hãn Đông. Từ Thẩm Bình lần này cẩn thận
hơn một chút, lấy kéo cắt nhỏ bức ảnh của Quỳnh Hoa, chỉ để lại một nửa
thân trên và khuôn mặt của cô nên không ai nhận ra bức ảnh này được chụp ở đâu, tránh được những câu hỏi không cần thiết.

Từ Thẩm Bình
vừa đi khỏi, Vương Hãn Đông lập tức gọi điện thoại cho Hồ Đại Đầu, một
người bạn của ông ta trong giới xã hội đen. Lại khoảng một tiếng đồng hồ nữa, Vương Hãn Đông gặp Hồ Đại Đầu trong một quán trà. Hồ Đại Đầu quả
nhiên danh bất hư truyền, không những đầu to mà trên đầu còn không có
một sợi tóc(1). Ngày nay những người cạo trọc đầu, ngoài một số người
dẫn chương trình trên truyền hình muốn nổi tiếng thì chỉ có những người
như Hồ Đại Đầu mà thôi. Hồ Đại Đầu mặc một bộ comple màu đen vô cùng
chỉnh tề. Từ cách ăn mặc của ông ta có thể đoán ra, Hồ Đại Đầu là người
có máu mặt trong giới xã hội đen, không phải là bọn cướp đường cướp chợ
thông thường. Vương Hãn Đông đưa ảnh của Quỳnh Hoa cho Hồ Đại Đầu, bảo
ông ta in ra thành nhiều bản, đưa cho đệ tử, dặn bọn chúng theo dõi mấy
nhà trọ nhỏ ở gần bến tàu hỏa và khu biệt thự phía đông, nhất định phải
tìm ra chỗ ở của Quỳnh Hoa.

Hồ Đại Đầu liếc bức ảnh của Quỳnh Hoa một cái:

– Em này trông “ngon” thật, ngủ với em chắc là thích lắm.

Vương Hãn Đông nhắc nhở Hồ Đại Đầu:

– Cô gái này khuôn mặt xinh đẹp nên mục tiêu tìm kiếm càng rõ ràng, như
vậy các anh cũng dễ tìm hơn, nhưng sau khi tìm thấy người không được làm bừa. Những người đàn bà qua tay Hồ Đại Đầu anh còn ít sao? Đâu thiếu
một cô em này! Nếu anh làm hỏng việc thì tổn thất của anh không ít đâu.
Hiểu chưa? Ở đây có một vạn tệ, coi như tiền đặt cọc. Khi nào tìm thấy
người, tôi trả thêm một vạn nữa.

Hồ Đại Đầu cầm xấp tiền, vỗ vỗ vào lòng bàn tay mấy cái:

– Việc này thì ông yên tâm, việc mà Hồ Đại Đầu tôi nhận thì không bao giờ làm hỏng! Nếu không cục trưởng Vương lại chịu tìm tôi sao? Tôi còn ở
trong cái giới này không?

Vương Hãn Đông biết rõ rằng Hồ Đại Đầu đang bốc phét, anh ta đã mấy lần thất thế, không biết ra vào đồn công an bao nhiêu lần:

– Tôi không quan tâm tới thành tích của anh lúc trước thế nào, lần này
cho dù thế nào cũng phải làm việc cho cẩn thận, không thể coi thường
được, bảo các anh em cố gắng hết sức, đừng làm hỏng việc.

Hồ Đại Đầu kiêu ngạo nói:

– Cục trưởng Vương cứ yên tâm đi, về nhà kê gối cao đầu mà ngủ, chắc chắn tôi sẽ tìm được người cho ông, nhưng tiền thì hơi ít. Việc này không
như việc chặt đứt chân đứa nào đấy, chưa đầy mười phút là đã làm xong.
Việc này là công việc tỉ mỉ, phải huy động nhiều anh em, ông thêm một
vạn nữa được không?

Vương Hãn Đông thoải mái đồng ý:


Được. Sau khi việc thành công tôi sẽ cho anh hai vạn. Có điều làm việc
phải nhanh, trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ phải tìm được người cho
tôi. Nếu quá thời gian này, anh có tìm thấy cũng vô dụng.

Hồ Đại Đầu cầm tiền rồi đứng lên:

– Được! Quyết định thế nhé!

***

Buổi trưa ngày thứ ba sau khi Cùng Hoa thuê trọ ở đây, nhân viên phục vụ của nhà trọ phải quét dọn phòng, nhưng căn phòng Cùng Hoa ở không thể nào
mở nổi. Căn phòng đã bị khóa trái từ bên trong. Nhân viên gõ cửa nhưng
bên trong không có động tĩnh gì. Cô nhân viên cảm thấy tình hình không
bình thường, bèn đi gọi ông chủ. Ông chủ lập tức gọi điện tới 110, báo
cảnh sát.

Năm phút sau, cảnh sát tới hiện trường. Mấy anh cảnh
sát cùng hợp lực lại mới đẩy được cửa phòng ra. Cảnh sát ngăn những
người không liên quan ở ngoài cửa lại, một viên cảnh sát vào trong xem
xét tình hình. Vị cảnh sát này đi tới trước giường Cùng Hoa, nhưng cô
vẫn ngủ rất ngon lành, cảnh sát gọi mấy tiếng mà không thấy cô có phản
ứng gì. Anh ta đưa tay lên mũi cô sờ thử thì thấy đã tắt hơi. Cảnh sát
110 lập tức báo cáo lên phòng hình sự. Chưa đầy mười phút sau, mấy chiếc xe cảnh sát hình sự lập tức tới nhà trọ, phong tỏa hiện trường, tiến
hành điều tra. Kết quả điều tra tại hiện trường khiến người ta kinh
ngạc: Người chết có biểu hiện rất bình thường, quần áo chỉnh tề, không
có bất cứ vết thương ngoài da nào, không có triệu chứng trúng độc, cũng
không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục, càng không có dấu vết của một
cuộc vật lộn, cửa sổ đóng cẩn thận, các vật dụng của người chết không bị lục lọi, tiền và thẻ ngân hàng vẫn còn. Hiện trường này khiến các cảnh
sát điều tra lão luyện cũng cảm thấy bất ngờ. Họ chỉ có thể chụp ảnh
hiện trường, cho toàn bộ vật dụng của người chết vào một cái túi. Sau
khi đã ghi chép hồ sơ cẩn thận, họ chuyển xác tới phòng khám nghiệm tử
thi, hi vọng phát hiện được điều gì mới.

Sau khi cảnh sát bỏ đi,
một đám phóng viên bu quanh nhà trọ, lại ghi hình, lại đặt câu hỏi. Ông
chủ nhà trọ bắt đầu bực mình: Một cái nhà trọ rẻ tiền không nổi tiếng
này, hôm qua bị cảnh sát tới bắt đôi nam nữ hút thuốc phiện, hôm nay lại có một cô gái trẻ chết ở đây. Mấy ngày liền đều được lên ti vi, mức độ
nổi tiếng của nhà trọ ngày càng cao, nhưng sau này làm sao còn làm ăn
được nữa?

***

Cảnh sát tiến hành giải phẫu tử thi của Cùng Hoa, nhưng không có phát hiện gì quan trọng. Điều này khiến cái chết
của Cùng Hoa càng trở nên thần bí. Loại trừ khả năng bị trúng độc thực
phẩm, bị thương và ngạt thở, họ bèn tiến hành xét nghiệm khả năng trúng
độc Tha-li, trúng độc Sê-len, nhưng vẫn không có kết quả. Cuối cùng kết
luận của bác sĩ khám nghiệm tử thi là: Do tiêm quá nhiều Insulin gây ra
nghẽn cơ tim. Mục tiêu đầu tiên của cảnh sát là xác định thân phận của
nạn nhân, họ bèn tập trung vào những di vật còn lại của cô.

Điện
thoại trong phòng trực ban của Đại Xuân đổ chuông, đúng lúc anh đang có
mặt ở đó. Đại Xuân nhận được điện thoại của cảnh sát, lập tức đi tìm Quế Hương, hai người đón taxi tới Phòng Hình sự của Cục Công an. Tại trung
tâm giám định pháp y của Cục Công an, họ gặp được Cùng Hoa. Quế Hương
nhìn thấy thi thể Cùng Hoa nằm trên cái bàn mổ lạnh lẽo, nhất thời không chịu được, ngã lăn ra đất. Đại Xuân là một chàng trai mạnh mẽ nhưng
cũng không kìm được những giọt nước mắt đau thương. Họ muốn nhìn Cùng
Hoa lâu thêm một chút, nhưng không thể chịu nổi cú sốc đau đớn này, Đại
Xuân ôm Quế Hương đi ra khỏi phòng giải phẫu.

Cảnh sát sau khi đã xác định được thân phận của nạn nhân, bèn tiến hành hỏi cung Đại Xuân
rất tường tận. Đại Xuân kể hết cho cảnh sát nghe tình hình của Cùng Hoa
sau khi tới thành phố này. Anh còn kể cả chuyện khi Cùng Hoa còn làm
ôsin, đã ghi chép các khoản tiền đen của nhà chủ, rồi chuyện Từ Thẩm
Bình cưỡng hiếp Cùng Hoa, khiến Cùng Hoa mang thai, phải đi phá thai,
cuối cùng kể chuyện Cùng Hoa uy hiếp Từ Thẩm Bình để kiếm tiền mua thuốc cho bố Ngô Giải Phóng. Cảnh sát ghi chép lại tường tận mọi lời khai của Đại Xuân, sau đó bảo anh kí tên, điểm chỉ. Họ nói với Đại Xuân rằng sau khi vụ án của Cùng Hoa kết thúc, anh có thể đến nhận thi thể cô về để
lo liệu hậu sự.

Cảnh sát đã tìm ra rất nhiều đầu mối trong lời
khai của Đại Xuân, xác định rằng thủ phạm đáng nghi nhất chính là Từ
Thẩm Bình, nhưng kết quả điều tra sau đó lại cho thấy Từ Thẩm Bình không có khả năng là kẻ phạm tội. Từ Thẩm Bình không phải là hung thủ. Vậy
rốt cuộc là ai đã tiêm Insulin vào người Cùng Hoa, việc này nhất thời
thật khó xác định. Bởi vì Insulin là thuốc không bị cấm, mọi người đều
dễ dàng mua được, mọi người ra vào nhà trọ rất phức tạp, phải thẩm vấn
hết mọi người mới có cơ may tìm ra hung thủ. Việc tìm ra hung thủ để
chịu tội trước pháp luật là nội dung của cuốn tiểu thuyết phá án sau
này, nhưng cuốn sổ nhỏ mà Cùng Hoa để lại có đề cập đến nhiều quan chức
lãnh đạo của thành phố nên được đưa thẳng tới Viện Kiểm sát nhân dân Tối cao. Do đây là một vụ án nghiêm trọng, Viện Kiểm sát nhân dân Tối cao
và Ủy ban Kỉ luật trung ương lập tức tổ chức một tổ chuyên án để điều
tra thu thập chứng cứ. Cùng với sự phối hợp của ủy ban nhân dân thành
phố và ủy ban kỉ luật thành phố, một đường dây tham quan mà bộ trưởng Từ Văn Tuấn là người đứng đầu đã bị sa lưới pháp luật. Các tham quan của
Trung Quốc giống như hóa thạch khủng long, vừa đào đã được một ổ. Bắt
đầu từ Từ Văn Tuấn, Chương Kiến Quốc, Từ Thẩm Bình, Thẩm Thái Hồng,
Vương Hãn Đông, Hàn Diệu Tiến, Lưu Liên Sinh, tất cả đều bị “song
quy”(2). Bởi vì vụ án vẫn còn đang tiếp tục được điều tra nên không biết tình hình cụ thể tiếp theo ra sao. Nghe nói trong thời gian bị “song
quy”, Vương Hãn Đông đã tố cáo tội trạng của Từ Văn Tuấn để tranh thủ sự khoan hồng của pháp luật. Chứng cứ của ông ta là do Cùng Hoa và Nhan Lệ cung cấp. Vậy hiệu quả của việc tố cáo này như thế nào? Tạm thời vẫn
không thể biết được, tất cả các câu đố phải chờ sự công khai tuyên án
cuối cùng.

Không lâu sau khi Từ Văn Tuấn bị “song quy” thì thị ủy triệu tập một cuộc họp các lãnh đạo thành phố, trong cuộc họp đã tuyên
bố chấp hành “Quyết định khai trừ Đảng tịch và chức vụ đối với Từ Văn
Tuấn”. Tham gia hội nghị gồm có các quan chức cấp thành phố hiện nay và
những người đã về hưu. Bí thư thị ủy đã phát biểu trong cuộc họp:

– Nghiêm túc điều tra việc nhận hối lộ của Từ Văn Tuấn chứng tỏ thành phố chúng ta đang đi sâu vào việc chống tham nhũng, hối lộ, thực hiện tôn
chỉ Đảng cộng sản Trung Quốc phục vụ cho lợi ích của nhân dân, phản ánh
quyết tâm luôn giữ mình trong sạch của các Đảng viên. Các cán bộ Đảng
toàn thành phố phải lấy đó làm bài học. Bất cứ cán bộ nào, cho dù chức
vụ cao hay thấp, xuất thân thế nào, từng có công lao với nhà nước ra
sao, chỉ cần thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan bị sai lệch,
có tư tưởng làm việc vì danh lợi, địa vị, tiền bạc, sắc đẹp đều sẽ không thể chống lại cám dỗ từ quyền lực và nền kinh tế thị trường, đều trở
thành sâu mọt trong bộ máy nhà nước, đều không tránh khỏi bị sa vào vũng bùn tha hóa. Chúng ta cần thống nhất tư tưởng, chấp hành quyết định của Trung ương Đảng, nâng cao tính tự giác của các cán bộ trong việc chống
tham nhũng, hối lộ, duy trì sự ổn định trong đội ngũ cán bộ chúng ta,
duy trì đại cục phát triển cải cách của toàn thành phố. Để toàn thể các
cán bộ, người nhà cán bộ và những người làm việc xung quanh chúng ta
nhận rõ con đường cần phải đi, nhận rõ cái được cái mất, từ đó gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh mọi người, phải làm quan thanh liêm, hoàn
thành nhiệm vụ là nô bộc của nhân dân. Các cán bộ lãnh đạo cấp thành phố cần phải đi đầu trong việc tự giác, giữ lời hứa, là tấm gương chống
tham nhũng, hối lộ cho mọi người noi theo.

HẾT.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN